Eros Không Nói Dối

Chương 5



Thật ra Từ Giác chính là một đứa trẻ ngốc không chịu lớn điển hình.

Bạn đối xử với cậu ta hơi tốt một chút, cậu ta có thể cong đuôi chạy mười vòng xung quanh bạn, hận không thể dính lên người của bạn; nếu bạn đối xử với cậu ta hơi hung dữ một xíu, cậu ta hận không thể làm cho cả thế giới biết mình đang tủi thân, vừa giận dỗi vừa nghĩ cách làm thế nào để đến gần bạn mà không bị xấu hổ.

Sau khi Tiêu Dương nặng lời với Từ Giác, cả ngày hôm sau, cậu ta đều nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Từ Giai Vận gọi cậu ta ăn cơm, cậu ta cũng không lên tiếng.

Mặc dù Tiêu Dương luôn nói cô đừng quá bao che cho Từ Giác, nhưng theo thói quen, cô vẫn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc đứa em trai sống với mình từ nhỏ này. Thấy Từ Giác không vui, cô bèn gửi Wechat cho Tiêu Dương nói về tình huống của Từ Giác, hỏi xem hôm nay cậu có qua đây tìm em trai không.

Tiêu Dương trả lời mấy chữ: “Buổi tối Tiểu Cẩu Tử sẽ bình thường lại thôi.”

Như lời Tiêu Dương nói, đến bảy giờ tối vẫn không ăn uống gì, thằng bé ngốc ấy sẽ không chịu nổi, mang theo gương mặt táo bón và cái đầu tổ chim đi ra khỏi phòng.

Từ Giai Vận bê đồ ăn lên bàn cho cậu, cậu ngồi đối diện chậm rãi ăn một lúc, đột nhiên hỏi cô: “Chị, em thật sự là đứa trẻ to xác ư?”

Cô nhìn Từ Giác, hé miệng, muốn nói lại thôi.

Từ Giác thở dài: “Chị đừng nói nữa, em hiểu rồi.”

Cô căn nhẹ môi dưới: “Tiểu Giác, Tiêu Dương em ấy….”

Từ Giác cắt ngang lời cô: “Hôm nay cậu ta có nói là sẽ tới không?”

Cô ngập ngừng nhìn cậu, lắc đầu.

Tia sáng trong mắt Từ Giác lập tức bị dập tắt, dường như cô cô có thể nhìn thấy đôi tai dựng đứng trên đầu cậu gục xuống ngay tắp lự.

Trông cực kỳ giống chú chó bị vứt bỏ.

Vừa đáng thương vừa buồn cười.

Ăn cơm xong, Từ Giác thở phì phò bưng bát đũa đi vào phòng bếp: “Không tới thì thôi, ai cần cậu ta tới chứ!”

…..

Buổi sáng chủ nhật, Từ Giác xách balo đi ra phòng khách, nói chắc nịch với Từ Giai Vận: “Chị, hôm nay em tự đi tới trường.”

Từ Giai Vận hỏi cậu: “Không đợi Tiêu Dương hả?”

“Em đợi cái cớt!” Từ Giác trợn mắt, “Cậu ta không tới, có tới em cũng tự đi một mình.”

Nhưng mà nói xong câu đó, chú chó nhỏ lại cắm rễ trong phòng khách.

Cậu lau nhà giúp Từ Giai Vận một lúc, rồi lại ra ban công phơi quần áo một lúc, sau đó bận rộn ngồi trên ghế sô pha chơi game.

Chơi một lát, ánh mắt sẽ không chịu được mà nhìn ra cửa.

Cứ nhìn như thế đến giữa trưa, tiếng chuông cửa vang lên.

Rõ ràng là Từ Giác nghe thấy tiếng chuông nhưng lại không nhúc nhích dựa vào ghế sô pha như quả tạ, phải chờ Từ Giai Vận đi từ trong bếp ra mở cửa.

Cửa mở ra, Từ Giai Vận cười với Tiêu Dương: “Tới rồi à.”

Tiêu Dương gật đầu, quen cửa quen nẻo xách cặp đi vào nhà.

Từ Giác vốn muốn coi cậu như không khí, nhưng lại thiếu kiên nhẫn, nín thở một lúc trên ghế sô pha, sau đó mới nhảy lên như một con hổ, quay mặt sang, lạnh lùng trừng mắt với Tiêu Dương: “Mày tới làm gì! Mày đừng tới nhà của tao! Nhà tao không chào đón mày!”

Tiêu Dương bình tĩnh đến mức chẳng thèm nhướng mày, đi rửa tay, sau đó lấy trong cặp ra một thứ gì đó, nhẹ nhàng ném nó lên bàn trà trước tivi.

Từ Giác khoanh tay, vẻ mắt tức giận nhìn qua thứ đó, rồi…. Bỗng nhiên phá vỡ phòng bị.

Đó là một đĩa trò chơi.

Đó là trò chơi PS siêu hot mà cậu ta luôn muốn chơi nhưng không thể mua được vì đã hết hàng!!!

Hai tay Từ Giác run rẩy siết chặt gamepad, nhìn chằm chằm khoảng mười mấy giây: “Mày mua ở đâu?!”

Tiêu Dương ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn chú chó nhỏ trước mặt: “Từ người bạn nước ngoài, đợi khoảng hơn một tháng.”

Rõ ràng nét mặt Từ Giác đã hớn hở, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình: “… Mày đừng tưởng mày cho tao cái này thì tao sẽ phản ứng lại mày!”

Tiêu Dương mở tivi và máy chơi game PS lên, thờ ơ “ừ” một tiếng.

Từ Giác: “Tiêu Dương! Muốn hòa giải với thiếu gia đây không dễ đâu!”

Cậu cầm gamepad bên cạnh lên, đưa cho Từ Giác một cái: “Mày biết không? Bây giờ trông mày rất giống một cô bé giận dỗi lúc yêu đương.”

Từ Giác: “……”

Tiêu Dương: “Chơi không?”

Từ Giác: “Chơi!!!”

Nhìn thấy họ đã làm hòa với nhau, cuối cùng Từ Giai Vận cũng cảm thấy an tâm. Cô nấu mì rồi bê thức ăn tới, để bọn họ có thể trực tiếp ăn trên bàn trà.

Nhìn thấy cô đi tới, Từ Giác theo thói cầm gamepad gọi: “Chị, em muốn uống coca!”

Một giây sau, Từ Giác vô thức liếc nhìn Tiêu Dương ngồi cạnh, lập tức lo lắng ném gamepad đi, bật dậy từ trên ghế: “Để em từ lấy!”

Nhìn thấy Từ Giác chân trần chạy vào phòng bếp, cô không khỏi cười thầm, đi tới đặt đĩa mì trước mặt Tiêu Dương.

Lúc này trong phòng khách chỉ có hai người họ.

Từ Giai Vận mặc bộ quần áo ở nhà màu tím với đường viền cổ hơi rộng.

Bởi vì cô đang đứng đối diện cậu, cúi xuống đặt đĩa thức ăn nên làn da trắng trẻo thấp thoáng của cô đang nhẹ nhàng đung đưa theo những làn sóng mơ hồ nơi cổ áo.

Cô không biết rằng trong lúc vô tình, mình đã đưa ra lời dụ dỗ mời gọi, cũng không thấy Tiêu Dương đã lặng lẽ đặt gamepad trên tay xuống, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

“Chị Vận này.”

Một giây sau, cô đổ nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Dương gọi mình.

Khi cô không hề phòng bị ngẩng mặt lên, cậu đã nghiêng đầu tới hôn cô.

Đó là nụ hôn không hề che giấu dục vọng của cậu, nóng bỏng, dường như muốn nuốt trọn cả người cô vào bụng.

Từ Giác chỉ mất vài chục giây để lấy một lon coca, cô không ngờ cậu lại dám làm vậy trong phòng khách, mặt lập tức đỏ bừng.

Tiêu Dương chỉ mất vài giây để truyền hết tất cả những cảm xúc mãnh liệt của mình thông qua nụ hôn này, sau đó thả cô ra trước khi Từ Giác rời khỏi phòng bếp.

“Em béo lên rồi!”

Từ Giác đóng cửa tủ lạnh, chạy lon ton ra phòng khách và ngâm nga một bài hát.

Lúc này Tiêu Dương cầm gamepad lên, dục vọng trong mắt không hề giảm.

Cậu giả vờ vô tình cong lưng về phía cô, buông lời thì thầm thân mật nhất giữa những cặp tình nhân.

“Từ Giai Vận, bây giờ em muốn làm chị.”