[Father (Phụ)] Nhân Danh Cha

Chương 3



Chuyến du lịch vẫn sẽ dựa theo lịch trình mà triển, mới sáng sớm đã có người đến gõ cửa phòng Nei Bog.

Linuo có nguồn sáng nhân tạo giống Norton đến mức khiến Nei Bog lầm tưởng rằng mình vẫn ở đó.

Hắn mơ màng, theo thói quen kêu khẽ.

"Pride..." Tên của vị quản gia trung thành luôn săn sóc hắn từ mỗi sớm tinh mơ.

Đợi mãi, đợi mãi vẫn không nghe được câu "phụ thân đại nhân" pha chút ý cười từ giọng nói quen thuộc kia, Nei Bog mới chợt nhớ đến chuyện bản thân đã rời khỏi Norton, cũng không còn bị lũ nhóc nọ bám dính. Hắn đang du lịch ở Linuo cơ!

"Đệch..."

Nei Bog ngồi dậy, tự xoa huyệt thái dương, đáy lòng thoáng xót xa. Họ nuôi hắn rất tốt, cũng nhốt hắn cực tinh tế, khiến hắn hình thành thói quen khó bỏ từ bao giờ.

Đậu! Bố mày rầu cái rắm, đây là ngày nghỉ của bố nhá!

Tách xa đám đó chẳng phải là nguyện vọng mà hắn thầm ước ao bấy lâu nay sao?

Nei Bog xuống giường đi rửa mặt, tiếp theo hắn thay quần áo rồi mới ra mở cửa.

Đứng sau cửa không ai khác ngoài Amy, người đã rời khỏi phòng ăn với tình trạng nhớn nhác tối qua. Lúc này, cô vẫn vì đạo đức nghề nghiệp mà cung kính cúi chào.

"Ngài Nei Bog, buổi sáng an lành. Theo lịch trình đã định, điểm đến đầu tiên trong hôm nay là cánh đồng hoa Rowling tại Linuo. Xin hỏi ngài sẽ đi khi nào?"

Nei Bog chẳng thấy điểm bất thường nào trong giọng điệu của Amy, hắn nhìn cô.

"Ăn xong bữa sáng rồi đi."

"Vâng, phòng ăn ngay cạnh, mời ngài theo tôi."

Dứt câu, cô đi trước để dẫn đường cho Nei Bog.

Nei Bog theo sau bước chân của Amy, cả hai chẳng ai lên tiếng khiến bầu không khí ngột ngạt khôn xiết.

...

Thức ăn ở Linuo không kém cạnh gì Norton, nhưng Nei Bog vẫn ăn rất ít.

Trông thấy hắn hầu như chẳng chạm vào dĩa điểm tâm sáng, Amy cẩn thận hỏi.

"Ngài không vừa miệng ư?"

Hình như hồn của Nei Bog đang bỏ xác đi đâu, nghe câu hỏi từ Amy mới lúng túng hồi hồn.

"Không, đồ ăn ngon lắm, tôi, tôi chỉ hơi..."

Chỉ hơi gì?

Bản thân Nei Bog cũng không biết, hắn bị gì thế?

Bữa sáng hấp dẫn vẫn ở trước mắt, vậy mà Nei Bog lại không thèm ăn chút nào. Hắn buông dao nĩa.

"No... Tôi no rồi, đi thôi."

Amy nghe lời, dẫn hắn đến nơi chiếc phi hành đã sẵn sàng.

...

Qua cửa kính, Nei Bog xem vạn vật bị thu nhỏ bằng tốc độ phi thường, rất nhỏ, nhỏ đến mức tan biến vì quá xa.

Suốt quãng dường, lời giới thiệu về cánh đồng hoa Rowling của Amy liên miên bên tai, ấy vậy mà Nei Bog lại hoàn toàn chẳng nghe lọt chữ nào, hắn thất thần.

Khó hiểu, rất kỳ quái.

Hắn không khỏi nghi hoặc, vì sao? Cái phấn khởi mà hắn dự đoán lại không xuất hiện, thay vào đó là ngán ngẩm, hệt như nỗi thất vọng khi bánh kem không thơm ngon như bản thân đã mong mỏi.

Do hắn lý tưởng hóa việc này quá sao? Cảm giác hụt hẫng cứ quanh quẩn trong lòng, hắn thấy thiêu thiếu, mà thiếu gì mới được? Là gì nhỉ? Rốt cuộc là thiếu cái quái gì chứ?!

Dù nãy giờ miệng mồm luôn khen ngợi đồng hoa Rowling, nhưng Amy vẫn chú ý đến thái độ lơ là của Nei Bog bên này. Cô ta ngấm ngầm siết chặt tay, móng tay gọn gàng đâm sâu vào da thịt, sắc đỏ sẫm chậm rãi chảy khỏi lòng bàn tay trắng như tuyết, màu sắc ấy tượng trưng cho tội lỗi tăm tối, cho lòng dạ méo mó vì ghen ghét và dục vọng, trái tim của người này cũng méo mó không kém. Khiến thần ngồi tít trên cao cũng phải phán: "Tội phạm đánh mất chính mình giữa phù sa tội ác."

Amy rất giận, cực kì giận dữ, mặt cô vì tức mà nhăn nhó không thôi.

Tên kia năm lần bảy lượt không thèm ngó ngàng đến nhan sắc của cô, hắn đáng chết! Đáng chết!!!

Bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, Amy cong môi niềm nở, màu đỏ từ son môi dưới bóng mờ thập phần gian tà.

Đêm qua cô tìm đến tình xưa, cũng chính là ông trùm hắc đạo tại Linuo.

(*Từ tác giả: Hành tinh Linuo và hành tinh Norton không giống nhau, Linuo không phân chia khu vực mà có "Đạo" để phân biệt, gồm Lưỡng Đạo, Hắc Đạo và Bạch Đạo (ー_ー)!! Nghe Hắc Đạo Bạch Đạo đồ chắc hẳn là mấy bạn cũng biết, đúng vậy, não tui không đủ to để dùng... Thật sự xin lỗi! Nhìn tổng thể từ trên xuống, Hắc Đạo dùng nắm đấm để nói chuyện, Bạch Đạo thì nhờ vào kinh doanh nên giàu! Nhưng song phương chẳng ai nể ai, Hắc Đạo cho rằng Bạch Đạo yếu đuối, tối ngày toàn bày ra vẻ mặt đoan trang đi kiếm tiền, còn Bạch Đạo lại thấy đám Hắc Đạo rất thô lỗ, sáng đêm chỉ biết đấm đá liên hồi, vì muốn nắm giữ toàn bộ Linuo nên đôi bên càng có lý do để cáu xé lẫn nhau. Lưỡng Đạo là dân thường, ở phe trung lập nên không động chạm gì hai đạo kia, ngoài ra, tinh cầu này mới hình thành cách đây không lâu nên sẽ không có giai cấp quyền quý để thống trị.)

Hiện tại tên đó đang rất cần tiền, muốn chơi một vố cho lũ Bạch Đạo đần độn kia thật thốn. Buồn ngủ liền có gối kê đầu, Amy thuận theo Sean, cô nhanh trí gợi ý đến Nei Bog, để Sean bày mưu bắt cóc tống tiền, khi đó hẵng trêu đùa kẻ đã sỉ nhục mình một chút cho mát lòng mát dạ cũng được, xem như một mũi tên trúng hai con Nhạn.

Giờ Sean đang trốn ở đồng hoa ngóng trông quý ngài cao sang tự chui đầu vào lưới.

Con mồi đáng thương kia lại đang ngu một cục, hoàn toàn không biết số phận đen đủi của mình sắp đến, dáng vẻ ngờ nghệch giống hệt thỏ trắng ngây thơ chuẩn rớt hố mà không hay.

Phi hành vừa được cải tiến bởi các nhà khoa học có công suất cao hơn hẳn, vỏn vẹn mười phút đã chậm rãi đáp xuống đồng hoa Rowling.

Ánh huỳnh quang dìu dịu bao quanh hoa tím mong manh, Nei Bog ngơ ngẩn ngắm nó, đóa hoa rực rỡ nọ không quá lớn, lại có sức sống rất dồi dào. Đài hoa yêu kiều ngẩng cao, tràng đầy kiêu hãnh mà nâng đỡ cánh hoa đáng tự hào của nó, dù đang ở ban ngày, bông hoa xinh đẹp đó vẫn phát quang, cùng mặt trời cạnh tranh tỏa sáng.

Cả cánh đồng Rowling chỉ trồng mỗi loài hoa này, từng khối một khắn khít không khe hở, trải dài đến chân trời xa xôi, đến nơi mà mắt thường khó thấy.

"Đây là Đằng Lan Anh, loài hoa phát ra ánh sáng tím cả ngày lẫn đêm."

Amy vẫn kiên trì thuyết minh tường tận, như muốn làm tròn bổn phận. Sau đó thì vờ như si mê cảnh quang ôn nhu trước mắt, rồi lẳng lặng móc một chiếc khăn từ túi ra, khẽ khàng cười.

"Ngài thích chứ?!"

Còn chưa dứt câu, Amy đã thình lình siết lấy cổ Nei Bog, tay gắt gao bịt mũi miệng hắn. Nei Bog không ngờ đến nên chẳng kịp phản kháng, mũi lỡ hít một hơi, hương thơm kì quái đột ngột xông vào khiến ý thức của hắn dần dần mơ hồ.

Cuối cùng, phút chốc trước khi lâm vào mê man, môi hắn vô thức mấp máy.

"______,"

Không ai nghe thấy, cũng chẳng thể hiểu.

__________Toy là ranh giới rù quến__________

Hành tinh Norton cách đó mấy năm ánh sáng, những đứa con tại mỗi bộ phận chức trách đều khựng lại, tiếp đó vui vẻ trì hoãn mọi chuyện đang làm.

Chúng đồng loạt nhìn về phía một hướng, nơi có kẻ vừa gọi.

Tại cung điện tăm tối, vị quân vương đang ngủ say cũng tỉnh giấc, con ngươi đỏ tươi từ từ tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Hắn thấy trước mắt mình là các anh em, liền cười nhẹ, biếng nhác mà hiểm nguy.

"________, a."

Tội tổ tông đáp.

"________,"

Sau đó, chúng cùng nhau nhìn đến hướng của cha, mở to mắt. Bóng tối bao trùm khiến bảy đôi mắt càng thêm đáng sợ, mỗi ánh mắt ảm đạm đều chẳng che giấu nỗi hưng phấn tanh tưởi khiến kẻ khác hãi hùng không thôi, đây là dấu hiệu của một đại tiệc máu me sắp mở màn.

Cho chúng có cơ hội để cha thân ái trở về từ bữa tiệc khó quên...

__________Toy là ranh giới dĩa huông__________

Bóng đèn trong phòng bừng sáng, vài người vây quanh một kẻ đang bất tỉnh.

Cạch, cửa tự động mở, có người vào.

Tên đàn ông này có vóc dáng lực lưỡng, nét mặt kiêu ngạo bẩm sinh, bên cạnh gã có một thân hình vô cùng nóng bỏng, cô nàng đó không ai khác ngoài Amy.

Gã mạnh mẽ kéo eo Amy, kề tai cô nói gì đó không rõ. Amy "ha ha" vài tiếng, rồi hôn lên má gã.

Thấy tên này đến, mấy người trong phòng gọi: "Lão Đại."

Lão Đại chính là người đàn ông này, ánh mắt sắc bén của gã liếc qua kẻ đang bất tỉnh trên giường.

Nam nhân này có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng đến khó tin, bộ dạng rất chỉnh tề. Ngay khóe mắt đang nhắm chặt lại có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, làm vẻ yêu mị khi không tăng gấp bội, lúc này hắn yếu ớt nằm trên vải trắng, thoạt nhìn vô cùng mong manh.

Sean vuốt cằm nhìn kĩ, kẻ này là loại mấy tên cấp cao ưa thích.

Gã cao ngạo hất cằm: "Tiêm thuốc giải."

"Vâng."

Một trong số đám đàn em lên tiếng, hắn lấy thuốc giải ra, cho vào ống xong thì tiêm vào cổ tay Nei Bog.

Chất lỏng trong suốt chảy vào người, Nei Bog chầm chậm tỉnh dậy. Con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn bình tĩnh lướt qua đám người xa lạ vây quanh mình trong phòng kín, rồi lặng lẽ dừng lại ở phía Amy bên cạnh Sean.

Trông thấy ánh mắt quỷ dị kia, da đầu Amy tê dại, theo bản năng ôm chặt cánh tay người kế bên.

Sean cảm giác được sự căn thẳng của tình nhân, gã cau mày, nhìn Nei Bog, nở nụ cười kì quặc.

"Xin chào nhá, Nei Bog, ngài Nei Bog, tôi là Sean."

Nei Bog hiểu được ẩn ý trong câu nói lẫn hành động đó, hắn không nhìn Amy nữa mà co rúm lại, nhích vào trong góc, im lặng không lên tiếng.

Sean mặc kệ, tiếp tục nói.

"Đừng sợ, ngài Nei Bog, chúng tôi 'mời' ngài đến để giúp chút việc."

Nei Bog ngẩng đầu nhìn, hỏi hẳn hoi: "Tôi giúp được gì? Tôi không biết gì cả, cậu cũng chỉ có thể đánh tôi mấy cái cho đỡ tức thôi, có lợi gì đâu?"

Nghe hắn nói xong, Sean có hơi sửng sốt.

"Không, anh có tác dụng rất lớn, có thể mang về phú quý à. Tôi nhớ người như anh thường có bạn bè hoặc chủ nhân, chúng tôi cần tiền, anh cũng không nghĩ sẽ mất bớt vài bộ hoặc bị bán, phải chứ?"

Nei Bog bỗng bật cười quái đản, tiếng cười vang vọng khắp phòng.

"Ừ, ừ, tao có thể đem đến tiền tài cho mày, ha ha, Nhưng đồng thời mày cũng phải trả giá!"

Sean mờ mịt nhìn hắn: "Anh không nên nghĩ thế, ngài Nei Bog."

Chợt, Nei Bog quay qua nhìn Amy, nghi hoặc hỏi.

"Sao mày lại làm thế? Bởi vì tao từ chối mày sao?"

Dù ôm chắc cánh tay của Sean nhưng Amy vẫn ưỡn ngực ra vẻ ngạo mạn.

"Đúng, đúng vậy, không ai có thể cưỡng lại mị lực của tôi, do anh, anh muốn uống rượu phạt thay rượu mời ép tôi phải cho anh nhớ kĩ lần này, anh đừng nghĩ sẽ thoát được, trừ khi có người chuộc..."

"Thoát được, câm." Nei Bog ngắt lời Amy, không cho cô kịp nói hết.

Thấy Amy trừng mình, Nei Bog hớn hở cười lớn, bóng dáng của Mập trước kia thấp thoáng đâu đây, bỉ ổi, suy đồi.

Hắn cười, miệng không ngại mà phun ra từ ngữ tục tĩu.

"Khà khà, cái ◎ của mày xứng đáng bị ◎ đến thối, hì hì, cái ◎ của mày là thứ tầm thường với bố đây, đến cả cái ◎ của người khác mày cũng không bằng! Khà khà khà ha ha ha..."

Amy trừng Nei Bog, không dám tin, cô ngu ngốc, chẳng thông được lý do mà một kẻ gần như đã thành tù nhân lại có thể nói những lời thế này.

"Anh, anh, anh!..."

Amy tiến lên.

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Nei Bog, gương mặt trắng nõn nhanh chóng xuất hiện cả bàn tay đỏ chót, đầy đủ năm ngón trông hết sức ghê rợn.

Nei Bog không cười nữa, hắn lẩm bẩm.

"Chết rồi, do các người tự tìm chết, mọi người đều phải chết, tôi... Tôi không muốn hại các người, lẽ ra tôi không nên đi, không nên, không đi sẽ không gặp rồi hại chết người, không nên..."

Amy còn muốn đánh thêm cái nữa nhưng bị Sean ngăn lại, gã nhìn Nei Bog như nhìn một khối thịt, cười một tiếng.

"Hắn còn giá trị, không nên làm hỏng nhỉ?"

Sau đó họ rời khỏi phòng.

Bỏ lại một kẻ cuộn tròn trong phòng mà nỉ non, Nei Bog không phát hiện mặt mình đã ướt nhem vì nước mắt.

Hắn chằng ngờ là sẽ chết người, những người này không hề biết bắt cóc hắn sẽ chịu hậu quả gì, họ có thể lập tức tắt thở, không ai có thể chống lại lũ quái vật kia, không ai...

...

Giám đốc cơ quan du lịch ở Bạch Đạo nhận được thông tin, đọc hết mặt sau tờ giấy thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sau đó run rẩy đi báo với cấp trên.

Quản lý cấp cao nghe tin xong suýt bất tỉnh tại chỗ, hắn mặc kệ hình tượng đoan trang của mình mà chửi ầm lên.

"Lũ lỗ mãng kia nhất định không biết mình đã phạm phải sai lầm gì rồi!!! Tiêu rồi, thôi xong rồi, tiêu hết rồi! Mấy con heo đen kia tốt nhất nên cầu nguyện rằng mình đừng gây thương tích gì cho ngài Nei Bog! Nếu không thì mọi người đều phải chết!"

Người quản lý liền liên hệ với ma thần Baal, dùng thái độ hèn mọn, cung kính nhất để báo cáo tin tức vừa nhận được cho ngài, mang tất cả lỗi lầm quy hết cho bên Hắc Đạo và cấp dưới của mình, cũng giải bày lời xin lỗi chân thành nhất từ bản thân.

Baal lập tức đáp, nếu mà nói trễ một giây nữa thì có khi ngươi đã mất mạng rồi.

Sau đó hắn tức tốc đi tìm bảy nguyên tội, cầu cho mình không bị trừng phạt quá đáng, cùng lắm mất hai tay là đủ.

Nhưng tìm liên tục vài nơi các nguyên tội thường đến vẫn không thấy bóng dáng họ đâu, hỏi người hầu mới biết, bảy vị đại nhân đã lên phi hành đến Linuo được mấy tiếng rồi.

Baal ngã ngồi xuống đất, thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần mấy vị đại nhân ra tay thì hắn sẽ không phận sự.