[Father (Phụ)] Nhân Danh Cha

Chương 4-2



"Turtle không tìm thấy phụ thượng."

"Dove cũng vậy."

Đôi song sinh tóc xanh da trời dựa sát vào nhau, theo dõi mấy cục thịt thối méo mó trước mắt.

"Phụ thượng ở đâu?"

Cặp sinh đôi ngoẹo đầu nhìn đám thịt viên đã sớm mất ý thức.

"Sao ta biết được?"

Envy gần như hòa vào máu thịt chậm rãi đi ra.

"Không phải là chúng ta đang tìm ba ba ư?"

"Dove lạc đường."

"Turtle cũng thế, làm sao bây giờ?"

Envy nhìn trái nhìn phải, rồi vô tội chớp mắt, dang tay.

"Ta cũng có biết đâu, phòng ốc ở đây đều na ná nhau, sao biết ba ba trong phòng nào."

Đôi song sinh ngẩn ngơ nhìn đống máu tươi lẫn thịt nát đầy đất.

"Dove cần phải đi tìm người khác."

"Ừ, vậy có thể tìm được phụ thượng."

Chúng theo ý mình đi sâu về phía thông đạo.

Thấy cặp sinh đôi từ từ rời đi, Envy quyến luyến nhìn nhìn thi thể dưới đất, sau đó hừ một tiếng rồi ngân nga bước đi.

"When she came to the church door,

She stopped to rest a little more;

When she came the church within,

The parson prated 'gainst pride and sin.

(Khi đến được cửa của nhà thờ,

Bà ta lại dừng chân nghỉ ngơi;

Khi đã vào trong nhà thờ,

Mục sư đang kháng cự hư vinh và tội ác, chỉ nguyện cầu.)"

____________________

Hiện tại, Sean cực kì bất an, gã được tầng tầng lớp lớp phòng bị bao quanh, ngoài phòng có chừng nửa số lượng binh lính đang làm tròn bổn phận - Bảo vệ cho gã. Kỳ quái, sao gã lại bất an chứ?

Giống như có một loại linh cảm quái dị, gã bị thứ gì đó để mắt đến.

Thứ gì để mắt cơ?

Sean nóng nảy đi qua lại trong phòng, lâu lâu lại gãi đầu một cái.

Thấy Sean lo lắng, Amy thỏa thân trên giường khó hiểu nhìn gã.

Cô chậm rãi bò đến gần đối phương, hỏi: "Anh sao thế? Sean."

Sean gượng gạo liếc cô: "Tôi thấy hơi lạ."

Amy nghi hoặc liếc lại, Sean cũng không định nói thêm.

Cô nàng lặng im một lúc rồi nói: "Anh lo lũ người cải tạo ghê tởm đó sẽ đến đây ư? Không thể đâu, chỗ này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, dù là Domi cũng không thể vào."

Gã miễn cưỡng gật đầu.

Nhưng quả tim trong lồng ngực vẫn đập loạn không ngừng.

Sean khoác chiếc áo bên giường lên người, gã ra khỏi cửa, bỏ lại một câu: "Tôi đi xem thằng kia chút." Sau đó chẳng thèm nhìn Amy lấy một cái mà đi.

Tay Amy siết chặt ga giường, gương mặt xinh đẹp vì không cam lòng lẫn đố kị mà nhăn nhúm, thoạt nhìn rất đáng sợ.

"Tên đáng chết!" Đôi môi đỏ mọng gằn từng tiếng, như dùng răng nghiếng từng chữ một. Vừa cứng cỏi vừa dữ dội.

____________________

Nei Bog cuộn tròn trong góc phòng trắng, một nơi lạ lẫm thế này chẳng thể cho hắn cảm giác riêng tư, vậy nên co vào sát góc sẽ giúp hắn cảm thấy rất an toàn.

Bây giờ hắn không nghĩ gì cả, cũng không muốn làm gì hết.

Thật sự rất mệt mỏi, hắn mệt đến mức có thể thiếp đi sau phút chốc rồi chìm đắm vào mộng đẹp.

Nhưng, hắn không dám. Hắn sợ lúc tỉnh giấc sẽ thấy được hình ảnh "bọn nhỏ" đứng trên đống chân tay đứt lìa đầy đất, nở nụ cười tanh tưởi mà nói với hắn.

"Cha, người không nên bỏ trốn, người lại hại chết toàn bộ rồi."

Sai rồi, sai rồi, hắn không cố ý, không cố ý, hắn không cố ý hại chết họ.

Tội nghiệt của chúng cuối cùng vẫn đặt nặng lên vai, cha bắt đầu hỏng mất.

Tại sao? Tại sao? Sao lại bắt ta phải chịu đựng thứ tội này hả! Mắc mớ gì lại là ta hả?!

Nei Bog ôm chính mình thêm chặt, hắn không khống chế được mà khóc nấc lên.

Sean vào phòng, cảnh tượng như vậy đập vào mắt gã.

Thân thể người đàn ông mảnh khảnh, yếu ớt cuộn mình thành một cục, cực kì không có cảm giác an toàn. Bả vai hắn còn run lên nhè nhẹ, tiếng nức nở đứt quãng bị kiềm chế lọt vào tai.

Sean thấy quái lạ, chỉ bị nhốt trong phòng chưa đầy ba ngày đã không chịu được? Một tên yếu ớt. Nhìn đến làn da trắng nõn được nuôi dưỡng tỉ mỉ kia, Sean bất giác xem thường kẻ trước mặt, quả nhiên, là cục cưng của quan lớn trong giới quý tộc sao?

Vì khóc mãi nên Nei Bog không phát hiện sự tồn tại của Sean, gã ho nhẹ một tiếng.

Nei Bog bị dọa run, đến nỗi không dám quay đầu lại.

"Mày làm gì đó?" Sean hơi mất kiên nhẫn.

Nghe thấy giọng nói tức tối của Sean, Nei Bog lại yên tâm, ít nhất việc này chứng minh cho chuyện chúng không đến, chẳng phải sao?

"Ê! Trả lời tao." Sean thô lỗ bắt lấy bả vai Nei Bog.

Theo bản năng, hắn muốn chống cự, khóe mắt lại thoáng thấy một màu đỏ sẫm trốn sâu trong bóng tối.

Cả người Nei Bog nháy mắt khựng lại, sơ ý bị Sean đè lên tường.

Sean tàn bạo nói: "Mày biết chuyện gì rồi đúng không?"

Nei Bog không hồi thần nổi, hắn nhìn Sloth lẳng lặng đứng ở góc phòng, hô hấp gần như ngừng hẳn.

Sloth từ từ nhắm hai mắt, đứng nghiêm tại chỗ, đôi hoa tai thánh giá lại phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo ngược ngạo.

Hắn, đến đây từ lúc nào...

Sean không thấy Sloth, dù gã có nhìn theo tầm mắt của Nei Bog cũng chỉ thấy mặt đất trống không.

Hình như Sean đã mất kiên nhẫn, gã bóp cổ đối phương, vừa há miệng định nói thì Nei Bog đã mở lời.

Hắn cúi đầu, tóc mái dài quá nên che khuất mắt.

"Cậu, đi đi, chạy mau, chậm chút nữa là không thoát được đâu."

"Mày nói gì cơ?" Sean đến gần Nei Bog, chạy trốn? Với thân phận thủ lĩnh, trong từ điển của hắn chưa bao giờ có hai từ "thế yếu", những lời Nei Bog với hắn chẳng khác nào xúc phạm thẳng mặt.

Bàn tay bóp cổ Nei Bog dùng sức mạnh hơn, mặt Nei Bog vì khó thở nên hơi đỏ lên, miệng vẫn nói như cũ: "Tôi không lừa cậu, chạy mau."

Sean nheo mắt, lực ở tay thêm lớn.

Càng ngày, Nei Bog càng khó chịu, cảm giác nghẹt thở như có trận hồng thủy nhấn chìm hắn, hắn lại không nhìn Sean, chỉ mang tầm mắt chuyển đến nơi Sloth đứng.

Nhưng Sloth đã biến mất từ lâu.

Ý thức của Nei Bog dần dần hỗn độn, hắn liếc quanh phòng, lại không nhìn thấy bóng dáng giúp hắn an tâm nọ.

Đến phút chót trước khi ý thức lụi tàn, hắn nghĩ.

Quả nhiên, hắn khiến Sloth giận rồi...

____________________

"Daddy~ Daddy~ Gluttony tìm được người rồi!"

Gluttony đầu tím đá văng cửa, chưa vào đã bắt đầu phấn khởi reo.

Nhưng tình hình sau cửa lại khiến cậu ngờ vực.

Sloth ngồi trên giường, daddy nằm trên đùi hắn, tay Sloth hình như còn đang vuốt ve mái tóc đen của daddy.

Ở nửa căn phòng còn lại là Sean, gã đang gắt gao bóp chặt một binh sĩ vốn đã lìa đời do ngạt thở, nhưng khuôn mặt dữ tợn của gã sau khi nói cái gì lại gắng sức siết mạnh.

Gluttony bước chậm lại, nhẹ nhàng đến gần.

"Daddy đang ngủ sao?"

Sloth dừng việc chăm chăm ngắm Nei Bog ngủ, liếc Gluttony một cái.

"Phụ thân đang ngủ, đừng làm ồn."

Sau đó thì tiếp tục vuốt ve tóc đen mềm mại, vẻ mặt chuyên chú, hệt như lau chùi thứ bảo vật trân quý nhất của bản thân.

Gluttony định than thở thêm chuyện gì, nhưng khi thấy ánh mắt Sloth nhẹ nhàng hạ xuống, cậu lập tức hiểu rõ.

Bé shota với gương mặt đáng yêu buồn hiu đành ngồi chồm hỗm ngay cửa. Các nguyên tội khác cũng lần lượt đến nơi, sau đó đều bị Sloth dọa chạy tất thảy.

Rõ là hẹp hòi mà, chẳng lẽ ta không nhớ father ư?

Lust thầm mắng, cũng chỉ có thể mắng trong âm thầm.

"Các cậu là ai?" Giọng nữ sắc nhọn vang lên.

Amy không dám tin nhìn đám người trước cửa phòng giam.

Pride nâng mắt kính: "Một cô nàng mất lịch sự, miệng mồm phát ra thứ âm thanh thật khó nghe."

Lust ngồi xổm trên mặt đất im lặng, chẳng qua là ánh mắt hơi u ám.

Mấy nguyên tội còn lại trừ Gluttony ra thì chẳng ai ra vẻ tươi tắn nổi.

Người bọn họ muốn tìm là kẻ đang nằm trong lồng ngực Sloth kia, chứ không phải con cá lọt lưới này.

Amy nghe rõ thái độ khinh thường trong lời nói của Pride, hai mắt cô trừng lớn, chất giọng réo lên càng thêm gay gắt.

"Người ngoài xâm nhập! Lính đâu! Lính đâu!"

Kêu liên tiếp hồi lâu, Amy mới phác giác dị thường, đại sảnh rộng lớn như vậy mà một bóng người cũng không có, cả người cô nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Envy nở một nụ cười trong sáng với cô: "Cô phiền ghê á, muốn chết sao?"

Amy sững sờ.

Tóc Lust đong đưa vì hắn đứng lên, đôi mắt xinh đẹp liếc ngang Amy.

"Sao đối xử thô lỗ với phụ nữ thế? Hay cứ nhường ta đi."

Pride nhìn Amy và Lust, cười nhạo một tiếng.

Lust đi về phía Amy, cô thấy hắn muốn đến gần, trừ chút xíu ngạc nhiên ra thì thứ còn lại chỉ toàn là sợ hãi.

Không phải cô không muốn chạy, mà cô phát hiện, mình vốn không động đậy được.

Ánh mắt của Lust nhìn Amy hãi hùng ban đầu là hứng thú, sau đó trở nên quái lạ.

Hắn nhìn chòng chọc cô một hồi, giống như phát hiện chuyện kì quái gì đó, che miệng lui lại từng bước.

"Ôi kìa kìa, nội tâm cô ả đen tối đến vậy, chẳng trách lại chịu không ít ảnh hưởng từ ta, xem ra tên bắt cóc father chính là ngươi."

Nghe thấy thế, những người khác kể cả Sloth cũng phải liếc mắt nhìn.

Loạt ánh mắt tàn nhẫn lẫn ngầm hiểu.

"Đi đâu?" Wrath tóc trắng hỏi.

Pride cười lễ phép: "Kẻ hèn này cho rằng, nên xử lý ở nơi cách xa phòng của phụ thân đại nhân một chút, như thế, tạp âm sẽ không quấy rầy đến người nghỉ ngơi."

"Vậy chúng ta đi thôi." Envy cười rất vô tội.

Gluttony nhảy khỏi mặt đất, bắt lấy Amy, chạy đến căn phòng xa xa.

Dưới ánh mắt kinh hoàng tột độ của Amy, cặp song sinh chầm chậm khép cửa.

Mang mọi thứ ngăn cách bên trong.

On looking up, on looking down,

She saw a dead man on the ground;

And from his nose unto his chin,

The worms crawled out,

The worms crawled in.

Nhìn trên, nhìn dưới,

Người đàn bà thấy một xác chết trên mặt đất;

Từ mũi đến cằm,

Giòi bọ chui ra,

Giòi bọ chui vào.

Then she unto the parson said,

Shall I be so when I am dead?

O yes!

O yes, the parson said,

You will be so when you are dead.

Sau đó bà ta nói với mục sư,

Sau khi tôi chết sẽ trở thành thế này ư?

Ồ, đúng vậy!

Ồ, đúng thế, mục sư đáp,

Sau khi chết con sẽ như thế.

Trong bóng tối, tội tổ tông mỉm cười máu me.

With, us.