FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 102



Trong tràng quán quá nóng, trước khi phỏng vấn Dư Thúy đã cởi áo khoác ra. Bây giờ trên người chỉ mặc áo phông đồng phục của đội. Cái này mà bị xé thì không ra khỏi cửa được thật.

Tuy rằng Thời Lạc thật sự, thật sự, thật sự rất muốn làm như vậy.

Thời Lạc cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của Dư Thúy, trái tim và đại não cậu như bị lửa đốt. Phải dùng hết toàn lực để khắc chế bản năng cơ thể thanh niên, mới không tiếp tục làm gì Dư tra nam.

Thời Lạc nhắm mắt, nỗ lực tìm lý trí. Dư tra nam này trời sinh dáng người rất đẹp, mình còn chưa nhìn hết, chưa chạm hết, không thể cho người khác chiếm chút tiện nghi nào được. Hôm nay Dư Thúy đã làm nổ tung sân khấu, fans và truyền thông bên ngoài đều đang gào khóc đòi ăn. Hai người không thể ở trong phòng nghỉ nhà người ta quá lâu. Lát nữa đi ra ngoài quần áo lại lộn xộn không chỉnh tề, không cẩn thận bị chụp lại cái gì thì thật khó giải thích.

Thời Lạc vùi đầu vào ngực Dư Thúy, hít thật sâu mới tách người ra, giọng nói khàn khàn, "Chờ về căn cứ, sẽ không qua nhẹ nhàng như vậy nữa đâu."

Dư Thúy cúi đầu cười khẽ, “Là em nói đấy.”

Thời Lạc kéo mũ áo khoác lên đầu, nói nhỏ, "Là em nói."

Thời Lạc mở cửa phòng nghỉ đi ra ngoài.

Người dẫn đường của Free còn không hiểu gì vẫn chờ ngoài hành lang, lo lắng nhìn Thời Lạc với Dư Thúy, tiểu tâm hỏi, “Không phải các cậu cãi nhau đấy chứ?”

Thời Lạc biết sắc mặt mình khẳng định không đúng, nghiêng đầu nhìn vào tấm gương phản quang trang trí ở hành lang. Chỉ thấy không chỉ mắt mình đỏ rực, mà cả cổ, ngực, tất cả đều hồng. Người không biết chuyện nhìn cảnh này quả thật giống như mới phát hỏa quá mức.

Nhưng mà vậy cũng tốt, còn hơn để mọi người biết mình bị Dư Thúy trêu chọc, thiếu chút nữa động dục trong phòng nghỉ của người ta.

“Không cãi nhau.” Dư Thúy tháo micro trên eo đưa cho người dẫn đường, nhẹ nhàng nói, "Evil và tôi có chút việc riêng. Bọn họ đâu rồi?"

"Đang chờ ở phòng nghỉ." Biết hai người không cãi nhau, người dẫn đường mới yên tâm, vội hưng phấn thúc giục nói, "Đều đói lả rồi, lấy đồ xong rồi đi luôn. Còn nhiều việc lắm."

Thời Lạc sợ nóng kéo kéo cổ áo, nghe vậy nhíu mày, "Còn những việc gì mà nhiều?"

Người dẫn đường vui vẻ, chân tình thật cảm, mãn nhãn chờ mong, “Tiệc mừng công a. Giám đốc Chu đã an bài hết rồi. Anh ấy đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho chúng tôi. Đã sớm nói rồi, hôm nay thi đấu thắng sẽ chiêu đãi nội bộ thật lớn. Kiểu gì cũng phải suốt đêm."

“Tôi đm nó.” Thời Lạc muốn nói lại thôi, quả thật muốn tìm Chu Hỏa đánh nhau. Không trở về căn cứ ngủ, suốt đêm cái rắm a a a.

Người dẫn đường nhìn ra cảm xúc Thời Lạc không đúng lắm, thật cẩn thận hỏi. Thời Lạc không thể nói hiện tại mình không có tâm tư khác, chỉ nghĩ đến việc lăn lộn với Dư Thúy. Đánh phải dồn lực đè nặng hỏa khí, gật đầu, “Toàn bộ tiêu. Được rồi. Đi đi.”

Hai người đến phòng nghỉ lấy đồ đạc. Bị một đám người hưng phấn không thôi vây quanh, ra khỏi tràng quán lên xe.

Quán ăn là Chu Hỏa đã sớm đặt xong. Vị trí và món ăn đều hợp ý thích của mọi người. Sau khi ăn xong không đợi không khí kịp trầm xuống. Chu hỏa siêu cấp phấn khởi, vô cùng có tinh thần kéo mọi người đến hội quán quen.

Mấy tuyển thủ thì không nói, nhưng từ trên xuống dưới câu lạc bộ nhiều nhân viên công tác như vậy, vất vả cả một mùa giải, không báo đáp tốt một chút là không được. Chu Hỏa đã sớm đặt tiệc mừng công, đã sớm chuẩn bị lễ vật tặng theo thứ tự. Lão Kiều có chiếc điện thoại mới.

Mọi người trong chiến đội đã lâu lắm không ra khỏi cửa. Sau đây lại là kỳ nghỉ, mọi người không có gì băn khoăn, cấm rượu cũng bỏ. Lão Kiều chẳng những không ngăn cản tuyển thủ, mà bản thân cũng uống trước vài cốc bia rồi còn rót cho người khác. Đến hội quán chưa đến một tiếng, ngoài Dư Thúy không uống, những người khác đều đã uống hai chai trở lên.

“Aiz, không phải Dư Thúy yêu đương”

Sau khi uống rượu, Thần Hỏa với Puppy bắt đầu nổi điên. Bắt được ai cũng rót loạn một hồi. Cười đùa nửa ngày, Thần Hỏa ngấm men mông lung nằm liệt một bên chơi di động. Hậu tri hậu giác nhìn di động mê mê hoặc hoặc hỏi “Ai thật hay giả như thế nào, một cái phỏng vấn tớ vẫn không thấy, nhiều tin tức như vậy đâu mới là thật?”

Lão Kiều đang cúi đầu ăn trái cây, nghe vậy sốt ruột liếc mắt nhìn Thần Hỏa một cái. Dư Thúy với Thời Lạc vẫn chưa hoàn toàn come out. Lúc này nhân viên công tác quá nhiều, quá tạp. Lão Kiều không muốn Thần Hỏa nói ra những lời này, cầm miếng dưa lê nhét vào miệng Thần Hỏa, có lệ nói, “Chờ cậu tỉnh rượu sẽ biết. Ăn đi, ăn đi.”

Chu Hỏa ở một bên cười mà không nói. Hiện tại các diễn đàn lớn của giới Điện Cạnh đã bị bài phỏng vấn của Dư Thúy làm nổ tung rồi. Đều đang điên cuồng thảo luận. Càng thảo luận không có kết quả thì sức nóng càng lớn. Chu Hỏa đã thấy vậy. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Trên Wechat bao nhiêu người hỏi, Chu Hỏa đều trả lời là tình cảm cá nhân của tuyển thủ giám đốc không can thiệp quá nhiều. Lúc phỏng vấn Whisper liên tiếp nhắc tới Evil rốt cuộc là có ý gì cũng không rõ ràng lắm. Bạn gái Whisper là thần thánh phương nào hắn cũng không biết.

Thần Hỏa mượn rượu làm càn bị lão Kiều đánh lạc hướng thì đã quên chuyện tình yêu của Dư Thúy. Yên ổn được một lúc, nhìn thấy Thời Lạc thất thần ở một bên tinh thần nháy mắt lại lên cao. Hắn xáp lại gần Thời Lạc lại bắt đầu rót. Tửu lượng của Thời Lạc còn chắp vá. Bởi vì nhớ về căn cứ còn chuyện muốn làm nên vẫn không dám uống nhiều. Lúc này bị con ma men Thần Hỏa quấn lấy quả thật không thể hiểu được. Thời Lạc chặn Thần Hỏa lại, "Lăn đi rót cho người khác đi."

“Đêm nay......” Thần Hỏa nhìn chằm chằm Thời Lạc, bất mãn nói, “Không hợp với cậu. Cậu không. Aiz. Cậu không đủ cao hứng. Cậu không cùng một lòng với các anh. Có phải Free đạt quán quân cậu cũng không khóc, cũng không uống không? Cậu nghĩ như thế nào? Có phải cậu có ý nghĩ khác hay không? Theo quy luật từ trước, sau mùa giải cậu với Dư Thúy cãi nhau sau đó đi ra ngoài lập môn hộ khác. Có phải hay không?"

Thời Lạc “......”

Thời Lạc tận lực bình tâm tĩnh khí, “Anh là ông lớn.”

“Cậu còn mắng anh là ông lớn.” Thần Hỏa nhịn không nổi, cầm bia trực tiếp rót, “Vì sức khỏe của ông lớn anh đây, cậu đem này ly uống hết đi.”

Thời Lạc quả thật muốn vật ngã Thần Hỏa rồi quăng ra ngoài.

Dư Thúy cũng đang chơi di động, hắn quét quét nội dung diễn đàn, ngước mắt nhìn Thần Hỏa và Thời Lạc, lại cúi đầu tiếp tục chơi.

Chu Hỏa vừa mới bị Thần Hỏa rót cho một đống, không dám lại giúp Thời Lạc giải vây nữa, miễn cho lại bị Thần Hỏa quấn lên. Hắn thúc giục Dư Thúy, “Cậu mặc kệ không quản tri kỷ của cậu sao?”

Dư Thúy mỉm cười. Cũng không có gì quá mức, nháo thì nháo đi. Thần Hỏa là đồng đội của Thời Lạc, hai người là đang chơi đùa bình thường mà thôi. Mình làm sao cứ phải một hai làm gà mẹ che chở, ngược lại dễ làm cho Thời Lạc và mọi người thêm xa cách. Thời Lạc không thể có tương tác bình thường với đồng đội hay sao?

Tuy rằng chiến đội mình vui chơi với nhau luôn có chút tàn bạo.

Nhưng nhiều nhất cũng chỉ là uống nhiều thêm mấy cốc bia mà thôi. Dư Thúy cúi đầu lầm bầm lầu bầu, “Uống nhiều quá thì uống nhiều quá. Uống nhiều quá là có lý do để ngày mai không đi Hàng Châu.”

Mặt Chu Hỏa đầy biểu tình. Dư Thúy mặc kệ. Hắn cũng mặc kệ.

Bên kia Thời Lạc thật sự gánh không được Thần Hỏa say đến càn quấy này, bất đắc dĩ uống non nửa cốc bia. Thời Lạc đá văng Thần Hỏa. Quay đầu tìm Chu Hỏa, nhíu mày hỏi, "Mấy giờ thì về? Đều say cả rồi. Còn không đi sao?"

“Say thì cho cậu ta ngủ trên mặt đất.” Puppy nóng lòng muốn thử làm phát sóng trực tiếp bên ngoài, hứng thú dâng cao, nghe vậy nói, “Thúc giục cái gì mà thúc giục. Vài cái tuổi đầu. Căn cứ có bảo vệ không thể ở bên ngoài chơi sao?”

“Em.” Thời Lạc cầm nửa cốc bia còn lại trong tay, nghiến răng, “Không phải còn muốn giữ anh đi đánh Giải Thế Giới, thì nửa cốc bia này đã ở trên đầu anh rồi."

Puppy mở phát sóng trực tiếp, nhìn vào màn ảnh sửa sang lại tóc, không chút hoang mang, “Tung tin đồn cậu nháo tiệc mừng công giải quán quân, phòng phát sóng trực tiếp của anh sẽ có thêm lưu lượng."

Đang nói chuyện, Thần Hỏa lại muốn quấn đến, Thời Lạc không thể trêu vào liền chạy trốn, đẩy Thần Hỏa ra còn mình thì ngồi vào bên kia. Một lát sau lại nhịn không được hướng tới Chu Hỏa cao giọng hỏi, “Còn chưa về nhà sao?”

Dư Thúy cất di động, cười khẽ, “Các anh lớn đang uống rượu đấy, em nháo cái gì mà nháo.”

Puppy sửa sang lại tóc mái, gật đầu nói, “Trẻ con trẻ mỏ, không hiểu chuyện.”

Thời Lạc nghẹn lời. Không đợi cậu phát tác, Dư Thúy đứng dậy, ngồi xuống cạnh Thời Lạc.

Dư Thúy dựa rất gần vào Thời Lạc, tựa trên sô pha nói nhỏ với cậu, “Thời thần, gấp cái gì đấy?”

Thời Lạc lúc này căn bản không dám nhìn kỹ Dư Thúy, quay đầu nhìn sang chỗ khác, cứng rắn nói, “Không có gì.”

Thời Lạc mạnh miệng không thừa nhận, nhưng thật sự giống trẻ con nhàm chán nháo tiệc rượu. Chơi di động một lúc lại tìm Chu Hỏa hỏi khi nào chúng ta về nhà. Trong lòng Dư Thúy mềm nhũn.

Hai giờ sáng, mọi người vẫn chưa có dấu hiệu muốn về. Cuối cùng vẫn là Dư Thúy nói, "Sáng mai đi Hàng Châu. Có đi không?"

Thần Hỏa sớm say đến mơ hồ, nhưng vừa nghe đi nghỉ ở Hàng Châu, đột nhiên thanh tỉnh lại chút, "Vẫn là về nhà đi.”

Lão Kiều uống mặt đỏ bừng, đứng dậy nói, “Vẫn là về thôi, từ từ đến Hàng Châu lại tiếp tục. Đi đi.”

Chu Hỏa lăn lộn cả đêm vốn dĩ là vì khao câu lạc bộ, thấy mọi người đều bảo về hắn mừng rỡ về căn cứ nghỉ ngơi, vội đứng dậy gọi tài xế rồi đi tính tiền.

Thời Lạc cả đêm chắn phải chắn trái. Đến lúc chuẩn bị về thì đã uống không ít. Trên đường về căn cứ có chút lơ mơ.

Một đám ma men lớn lớn bé bé về đến căn cứ đã là ba giờ sáng. Thời Lạc đã ngấm men, nói chuyện bắt đầu không rõ ràng, lúc xuống xe có chút lảo đảo, bị Dư Thúy bất động thanh sắc ôm vào trong lồng ngực.

Ngoài tài xế ra chỉ có Dư Thúy không uống ngụm nào, Dư Thúy một tay xách ba lô thiết bị của hắn với Thời Lạc, một tay ôm cậu, dặn dò nói, "Uống nhiều quá đừng ngủ một mình. Tìm ai bồi đi. Chu Hỏa anh xem an bài. Em chăm sóc Thời Lạc."

Trước giờ Chu Hỏa am hiểu mấy việc vặt này nhất. Chu Hỏa vội xua tay, “Anh biết rồi. Không để bọn họ say chết được đâu. Cậu đi ngủ đi.”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc trong lồng ngực mình đang nỉ non không ngừng, cúi đầu bên tai cậu dỗ dành hai câu rồi ôm người lên lầu.

Một đêm ngủ ngon. Khi Thời Lạc một lần nữa tỉnh lại, nằm ở trên giường ngẩn ra một lúc lâu.

Cậu nằm trên giường Dư Thúy, rèm cửa kéo kín, phòng không bật đèn, tối đen như mực, chẳng biết ngày hay đêm. Trên giường chỉ có một mình mình. Thời Lạc dại ra một lúc mới động đậy, thình lình phát hiện mình không mặc gì cả.

Thời Lạc, “......”

Đêm qua Thời Lạc uống hơi nhiều. Sau khi về căn cứ đã xảy ra chuyện gì cậu đã hoàn toàn quên hết.

Nhìn tình huống này là mình với Dư Thúy đã làm cái kia sao?

Thời Lạc khó có thể tiếp thu, tâm tâm niệm niệm cả đêm mà thế này đã xong việc.

Trong căn cứ thập phần an tĩnh. Ngoài cửa, ngoài cửa sổ không có một chút tiếng động nào. Những người khác hẳn là đã đi Hàng Châu rồi.

Thời Lạc hơi hơi vén chăn lên nhìn thoáng qua. Quả thật mình không mặc cái gì.

Kia rốt cuộc là làm rồi, hay là vẫn chưa làm đây?

Thời Lạc sờ soạng một lúc lâu vẫn không tìm được di động. Đứng dậy bật đèn nhìn thoáng qua, đã là hai giờ chiều.

Các đồng đội khẳng định đã đi rồi, Dư Thúy không biết ở đâu. Thời Lạc đi đến toilet mê mê hoặc hoặc rửa mặt.

Lúc đang tắm Thời Lạc mơ hồ nghe được bên ngoài cửa hình như có tiếng động. Tiếng nước quá lớn, nên không chắc chắn lắm, sau khi ra ngoài mới thấy ra là Dư Thúy cầm cơm hộp bữa sáng vào phòng.

Dư Thúy xếp hộp cơm sáng ra, ném điện thoại di động sang một bên, "Đầu có đau không?"

Thời Lạc lắc đầu, ngồi xuống cùng Dư Thúy ăn bữa sáng. . Đam Mỹ Cổ Đại

Chỉ một lát, bữa sáng đã xuống bụng. Dư Thúy như thường dọn hộp cơm. Thời Lạc nhìn Dư Thúy, muốn nói lại thôi, “Tối hôm qua......”

Dư Thúy mang hộp cơm không với túi rác ra khỏi phòng, một lát sau vào nhà mới hỏi, "Em vừa nói gì?"

Thời Lạc ngồi trên giường, ngơ ngác nói, “Tối hôm qua hình như có hơi đứt phim. Em......”

Tâm tư Dư Thúy tựa hồ căn bản không ở trên người Thời Lạc. Đi vứt rác xong lại cầm bình nước khoáng đưa cho cậu, thuận tiện bật thêm độ ẩm trong phòng, "Em làm sao vậy?"

Thời Lạc nhận nước Dư Thúy đưa cho, “Tối hôm qua em đã làm gì?”

Dư Thúy mỉm cười, “Nhiều lắm.”

“Trước kia không phát hiện ra lúc em say lại dính người như vậy." Dư Thúy đem bỏ quần áo hai người thay ra hôm qua vào sọt đồ bẩn, "Biết em không ngoan bao nhiêu không? Không muốn tắm rửa, dỗ dành cũng vô dụng. Anh sợ em say mà ngủ luôn sẽ khó chịu nên dùng khăn lông lau cho em một chút."

Thời Lạc không đành lòng, “Em......”

“Em còn muốn cởi quần áo của anh. Mắt không mở ra được mà sắc tâm còn không nhỏ." Dư Thúy kéo lại rèm cửa lúc nãy Thời Lạc kéo ra, lại dọn dẹp đồ đạc trong ngăn tủ nãy Thời Lạc đẩy loạn. Thu dọn xong xuôi mới ngồi lại trên giường, nhìn Thời Lạc nói, “Còn nhớ mình nói gì sao?”

Bản năng Thời Lạc cảm giác lúc mình say sẽ không quá rụt rè, gian nan lắc đầu.

“Đặc biệt thẳng thắn thành khẩn.” Dư Thúy cười một cái, xoa nhẹ đầu Thời Lạc một phen, thuận thế nói nhẹ bên tai Thời Lạc, “Những gì ngày thường nói, không nói, có ép chắc em cũng không nói thì hôm qua em nói hết."

Thời Lạc đỏ mặt.

“Em vẫn luôn đòi hôn anh. Biết anh chỉ vì chăm sóc em ngủ mà tốn bao nhiêu sức lực không? Em vẫn luôn không ngoan. Vừa chui vào ngực anh vừa thì thầm......" tiếng Dư Thúy càng ngày càng thấp, "Nói từ lúc em với anh ở bên nhau, đã muốn cùng anh lên giường."

Lỗ tai Thời Lạc nóng lên, nhưng không phản bác.

Tuy rằng không nhớ gì. Nhưng cả ngày trong lòng mình nghĩ cái gì bản thân mình rõ ràng nhất. Thời Lạc biết Dư Thúy không phải nói bừa.

Thời Lạc gian nan nói, “Không. Không phải.”

“Sao lại không phải?” Dư Thúy thấp giọng nói, “Anh dỗ dành em. Bảo em khó chịu thì ngủ đi. Thời thần, em biết lúc ấy em nói gì không?"

Mặt Thời Lạc đã hồng thấu, thấp giọng nói, “Bây giờ em không muốn biết.”

Dư Thúy cười, “Hối hận quá, anh nên ghi âm lại.”

“Được rồi, anh nói nhỏ thôi.” Dư Thúy nghiêng đầu hôn lên tai Thời Lạc, môi dán lên tai cậu, giọng nói như tiếng nỉ non, "Em nói, chúng ta làm rồi em sẽ ngủ ngoan."

Cổ Thời Lạc giống như lỗ tai nháy mắt đã đỏ hết lên.

Hơi thở Dư Thúy thân cận quá. Ngón tay Thời Lạc hơi hơi run rẩy. Cậu muốn tránh một chút, nhưng nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng vẫn còn đấy, vẫn muốn hỏi tiếp. Thời Lạc tận lực làm ngữ điệu của mình vững vàng chút, giọng nói khàn khàn, "Vậy anh làm rồi sao?"

Dư Thúy nói, “Không có.”

“Tuy rằng lúc em say đặc biệt ngọt, dường như cái gì cũng đều đáp ứng." Dư Thúy nắm tay Thời Lạc, giọng nói bên tai Thời Lạc rất thấp, "Nhưng lần đầu, không thể chỉ lo một mình anh vui vẻ."

Mười ngón tay Dư Thúy và Thời Lạc đan vào nhau, thấp giọng nói, “Với cả anh cũng có niềm tin, là dù không say, anh cũng có thể làm em ngoan như khi đang say vậy."

Dư Thúy kéo tay Thời Lạc vào túi quần thể thao của mình, hỏi, "Xem trong túi anh có cái gì?"

Thời Lạc lấy đồ trong túi Dư Thúy ra, mặt đỏ muốn lấy máu.

“Đồ là một tuần trước đã lấy. Kỳ nghỉ là một tháng trước đã chuẩn bị xong." Dư Thúy cúi đầu hôn lên môi Thời Lạc, nói nhỏ, "Ba ngày đấy. Không vội. Từ từ tới."