FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 130



Ván thứ nhất Free dùng chiến thuật siêu nhanh lấy mười bảy phút nhanh chóng bắt lấy ván đấu, cho người chơi trong nước ăn một liều thuốc an thần.

Năm ván thắng ba, trong những giải lớn, việc thắng ván đầu tiên kỳ thật cũng không phải là cầm được ưu thế lớn. Nhưng trong ván thứ nhất, bốn người Free thao tác thật sự áp chế, tiết tấu quá nhanh. Đem nửa tiếng thời gian trung bình một ván đấu áp thành mười bảy phút, bình luận viên đều theo không kịp mấy người thao tác. Xuống sân khấu, khớp xương ngón tay hai người Thời Lạc với Thần Hỏa đều hơi hơi đau đơn.

Thần Hỏa bắt lấy tay thầy phân tích số liệu ấn lên trên ngực mình, nhe răng, “Nghe một chút đi, trái tim này muốn nhảy ra ngoài đúng không? Bây giờ em đang nghi ngờ lúc trước các anh định ra cái chiến thuật này là đang muốn giết chúng em. Mẹ nó mắc phải bệnh tim thì ai chịu trách nhiệm?!”

Thầy phân tích số liệu cười mãi không ngừng, “Chúng tôi cũng không nghĩ các cậu thực chiến có thể thao tác tốt như vậy. Lợi hại. Vất vả, vất vả.”

“Ván sau có muốn đổi chiến thuật không?” Lão Kiều hỏi Dư Thúy, “Hai người bọn họ quá mệt mỏi. Cậu chỉ huy nên đại não cũng căng thẳng quá. Tiếp tục đánh như vậy sợ các cậu chịu không nổi. Muốn dừng lại một chút không?”

Dư Thúy lấy một tấm dán nhiệt từ chỗ nhân viên công tác, cầm trong tay hơi dùng sức chà xát, kéo tay Thời Lạc qua ấn lên khớp xương mu bàn tay Thời Lạc, lắc đầu, “Không cần.”

Nghỉ ngơi giữa trận không bao nhiêu thời gian, xung quanh tất cả đều là người, còn đang cùng tổ giáo luyện thương lượng chiến thuật, căn bản không có thời gian lôi Thời Lạc đi tránh người khác nói riêng cái gì. Dư Thúy coi mọi người trong phòng nghỉ, bao gồm cả nhân viên công tác như không tồn tại, dùng miếng dán nhiệt xoa đôi tay Thời Lạc, “Có đau không?”

Thời Lạc gật đầu, “Có chút…… Nhưng không ảnh hưởng phát huy ván sau. Không thành vấn đề.”

Tay Thần Hỏa cũng đau. Vốn dĩ cường độ thao tác của Đột Kích Thủ lớn hơn những chức nghiệp khác. Chơi loại chiến thuật này càng hoàn toàn coi hắn với Thời Lạc là trâu bò mà dùng. Thần Hỏa nghiến răng nhìn Dư Thúy một cái, cố ý đổ thêm dầu vào lửa, “Trước nói không cần đổi kịch bản, lại đi hỏi có đau không. Thời Lạc mà bảo rất đau thì cậu có đổi kịch bản không?”

Người của tổ trọng tài đi vào, bảo Dư Thúy ký tên xác nhận đồng ý với kết quả ván thi đấu trước. Một tay Dư Thúy vẫn nắm tay Thời Lạc, một tay lấy bút cắn mở nắp, nhanh tay ký xuống id của mình, nói, “Không đổi.”

Thần Hỏa nhận tấm dán nhiệt Puppy đưa hắn, che tay lại, tấm tắc, “Thời thần, nhìn xem cậu tìm được cái tra nam tuyệt thế gì kìa.”

Thời Lạc ngước mắt đối diện với Dư Thúy, thấp giọng nói, “Em coi trọng chính là cái tra nam…… Không phải đã biết từ sớm rồi sao?”

“Haiz. Hai người tám lạng nửa cân. Thời Lạc mà là người tốt gì chứ?” Puppy ở một bên lạnh lạnh nói, “Đùa bỡn tình cảm Dư Thúy…… Ngủ với Dư Thúy…… Lại không cho phép Dư Thúy công khai quan hệ hai người bọn họ. Thật sự. Các người đem Whisper đổi thành một người bình thường, thì có phải Thời Lạc tra thấu rồi hay không?”

Biết tuyển thủ là đang điều tiết không khí hồi hộp, mấy nhân viên công tác bên cạnh nở nụ cười. Thầy phân tích số liệu vội vàng công đạo với mấy người vấn đề đối phương gặp phải ở ván trước với cả vấn đề có khả năng sẽ gặp được ở ván sau nếu tiếp tục sử dụng cái chiến thuật này. Từ đầu đến cuối Dư Thúy vẫn nắm tay Thời Lạc.

Chu Hỏa đứng gần nhất, giành giật từng giây, tận dụng mọi thứ để nói khái quát tình huống, "Vừa rồi anh dạo qua một vòng cạnh phòng nghỉ Thánh Kiếm. Mặt Tư Mã một đám! Cái khí thế kiêu ngạo kia đã không còn. Nghe không hiểu tiếng Đức, dù sao thì chắc chắn đang mắng người. Các cậu không ngừng cố gắng.”

“Trước mắt đừng bay, đừng khinh địch.” Lão Kiều sợ độc nãi, liều mạng trụ mặt, “Tiếp tục ván tiếp theo. Đối phương cũng không phải ăn chay. Vừa rồi hoàn toàn là bị chúng ta đánh ngốc. Ván tiếp theo các cậu gặp chiêu nào thì hóa giải chiêu đó. Dư Thúy, bây giở áp lực ở chỗ cậu, chiến thuật giành giật từng giây, rút lui sớm một chút là mệt, muộn một chút là lật xe. Sống hay chết tất cả ở cậu……”

Lão Kiều ngẩn ra, “Không còn cách nào khác, việc này chỉ có người có thể và không sai lầm đến làm. Dư thần...... Tất cả sống chết phụ thuộc vào cậu. Gánh được không?”

Dư Thúy gật đầu, “Không cần làm phụ đạo tâm lý cho em. Nói với Thần Hỏa chút vấn đề lúc cuối ván đi.”

Ván vừa rồi lúc Thần Hỏa không trụ được có cái sai lầm nho nhỏ. Lão Kiều gật đầu. Vội đi cường điệu với Thần Hỏa vấn đề di chuyển nhất quán của hắn.

Dư Thúy hít sâu, đôi tay hợp lại trên tay Thời Lạc, xoa xoa.

Trọng tài nhắc nhở mọi người ván thứ hai đến lúc bắt đầu rồi. Mọi người gật đầu, uống miếng nước cuối cùng rồi sôi nổi đi ra ngoài. Không ai lại để ý đến người khác, chỉ có lão Kiều đi cuối cùng để ý thấy Dư Thúy cúi đầu hôn lên tay Thời Lạc, tùy theo buông Thời Lạc ra.

Thẳng nam như lão Kiều, nhìn bóng dáng Dư Thúy với Thời Lạc, ngực đột nhiên chua nhẹ.

Dư tra nam không phải không đau lòng.

Đó là Thời Lạc của hắn. Một ván thi đấu xong, hai tay Thời Lạc vì hoạt động quá độ mà đều phát run. Sao hắn có thể không đau lòng?

Chu Hỏa quay đầu lại nhìn lão Kiều, theo ánh mắt lão Kiều nhìn qua......

Mu bàn tay trắng nõn của Thời Lạc bị miếng dán nhiệt làm ra mấy mảng đỏ, lại nhìn kỹ...... tay phải Dư Thúy cũng bị đỏ lên.

Lão Kiều lơ đãng đối diện với Chu Hỏa, ngượng ngùng cười, lắc đầu, ngữ khí không quá tự nhiên nói, “Thế này đã tính là cái gì, có thể đau bao nhiêu? Lại không phải ngày nào cũng mệt như vậy……”

Lời nói thì như thế, săc mặt lão Kiều cũng trầm hơn, khóe miệng mất tự nhiên co giật một chút.

Không biết có phải bị đầy trời đèn bài trước khi bắt đầu thi đấu cảm nhiễm hay không, mà lão Kiều cũng mẫn cảm hơn chút so với ngày xưa.

Lão Kiều nhìn theo bốn tuyển thủ ra khỏi phòng nghỉ, đợi mọi người đi hết rồi, mới miễn cưỡng cười với Chu Hỏa và mấy thầy phân tích số liệu, “Haiz. Muốn thắng, đó chính là chịu tội nhiều hơn những người khác. Tưởng thiên tài thì không cần chịu khổ sao? Kia cũng là……”

Anh giai quay phim hướng ống kính về phía lão Kiều, lão Kiều ngượng ngùng, xua xua tay, ngồi xuống.

Ngày xưa huấn luyện như thế nào, vì một đám muốn che giấu chiến thuật, các tuyển thủ giấu người ở căn cứ luyện tập như thế nào, tất cả người trong phòng này đều rõ ràng, không cần thiết phải nhiều lời.

Chu Hỏa luôn luôn bao che cho con, trong lòng biết không trách quyết sách của tổ giáo luyện, nhưng vẫn bức bức một câu, “Kỳ thật loại sát chiêu này có thể chờ đến ván thứ ba, thứ tư mới lấy ra……”

“Cắm cái miệng.” Số liệu phân tích sư nhược nhược nói, “Ngày bốc thăm tứ kết xong, lúc thảo luận chiến thuật...... Là tự Evil nói, mở màn trực tiếp phóng sát chiêu giấu từ lâu ra, trực tiếp làm ngốc Thánh Kiếm.”

Chu Hỏa nghẹn lời, thế thì chẳng còn gì để nói.

Tuyển thủ nghỉ ngơi giữa trận đấu, người xem bên ngoài không cần nghỉ ngơi. Trong thời gian nghỉ ngơi giữa trận, tràng quán thi đấu sẽ phát video tuyển thủ đã quay trước đó.

Lúc này, màn hình lớn ngoài sân khấu đang phát video chúc phúc của người nhà tuyển thủ Thánh Kiếm.

Lão Kiều nhìn video chúc phúc của ngưòi nhà Thánh Kiếm trên giao diện phát sống trực tiếp, nhíu mày, "Mấy cái này không phải lúc trước đều phát rồi sao? Có cái gì hay mà phát lại lần nữa……”

Chiến đội nhà mình không có gia trưởng của tuyển thủ nào tham gia phân đoạn này, lão Kiều căn bản là lười xem.

Chu Hỏa ngước mắt nhìn thoáng qua, mặt không hề giận, “Không sao, để cho họ phát. Làm như chúng ta không có không bằng.”

Lão Kiều ngoài ý muốn nhìn về phía Chu Hỏa, “Chúng ta lấy đâu ra?”

“Cậu đừng lo. Dù sao thì chúng ta cũng có.” Chu Hỏa chắc chắn nói, “Ván này cho bọn họ. Giờ nghỉ hết ván sau là phát của chúng ta.”

Lão Kiều nhíu mày, “Anh...... Anh liên hệ người nhà bọn họ nhờ quay à?”

“Một cái trong đội, hai phú nhị đại, trong nhà một người so với một ngưòi ngưu bức hơn. Anh có thể liên hệ với ai?” Chu Hỏa bất đắc dĩ cười, “Không phải. Đừng ai hỏi. Ván sau là các cậu có thể thấy...... Không dám quấy rầy người nhà bọn họ, các cậu ấy chắc chắn cũng không cho. Dù sao……”

Chu Hỏa thấp giọng nói, “…… Tuyển thủ nhà chúng ta mặc kệ là chuyện gì, trước nay đều là tự lực cánh sinh. Chắc cũng quen rồi.”

Lão Kiều trầm mặc một lát, miễn cưỡng cười một cái, “Cũng không biết có phải vì bao che cho con hay không, làm sao em cứ cảm thấy…… Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta đều phải gặp khó hơn người khác?”

“Đều mẹ nó là tuyển thủ như nhau, cũng không kiếm nhiều hơn những tuyển thủ cùng trình độ, cùng chức nghiệp khác cái gì. Tại sao tuyển thủ chúng ta luôn phải đi nhiều hơn vài bước đường vòng, ăn nhiều hơn một chút khổ như vậy?”

Chu Hỏa cứng lại, xua xua tay, “Đừng lừa tình. Xin cậu. Nước mắt của anh phải giữ lại đến lúc kết thúc trận chung kết. Mà. Hôm nay chính là trận chung kết. Với cả……”

Chu Hỏa đứng dậy, sửa sang lại quần áo, nhẹ giọng nói, “Con đường thành thần, nào có nhẹ nhàng như vậy?”

“Càng miễn bàn……” Thầy phân tích số liệu nhược nhược xen mồm nói, “Chiến thuật hôm nay vẫn là Evil nói ra đầu tiên. Ba người còn lại đều cho phép.”

Thầy phân tích số liệu khí thế không đủ lắm nhìn về phía anh giai quay phim, không nắm chắc lắm nói, "Đấu xong, video tung ra chắc không tránh khỏi tôi bị fan ai đó fun. Tôi có thể học giám đốc Chu, yêu cầu ông anh camrea của chúng ta quay cho người không tên tuổi như tôi một cái video ngắn ngủi không?"

Chu Hỏa bị chọc cười, “Anh học tôi làm gì? Tùy tiện, tùy tiện. Anh thích quay thì quay.”

Chu Hỏa yên lặng nghĩ: 'Dù sao hậu kỳ cắt nối biên tập như thế nào là ở tôi. Cho anh một đao cắt hết tất cả không giữ lại cái gì anh cũng không làm sao được.'

Anh giai quay phim chịu thương chịu khó mở ống kính camera nhắm vào thầy phân tích số liệu, ý bảo có thể.

Thầy phân tích số liệu nhìn vào ống kính, hèn mọn nói, “Các bạn fan. Đấu xong, nếu tuyển thủ bạn thích quá mệt mỏi...... Ví dụ như Whisper hoạt động não quá độ, hoặc là Thần Hỏa, Evil hoạt động hai tay quá độ xảy ra tai nạn lao động, thì cũng đừng trách tổ giáo luyện chúng tôi. Cái chiến thuật này đúng là do chúng tôi phối hợp với tuyển thủ khai phá. Nhưng thật sự xử dụng, bài bố cho toàn bộ bo5 như thế nào, là tự tuyển thủ quyết định. Vì cái gì đến nỗi muốn quyết định như vậy đây……”

Thầy phân tích số liệu nuốt nước miếng, “Chờ sau khi kết thúc thi đấu. Nếu kết quả thi đấu có thể làm tuyển thủ vừa lòng, thì phỏng vấn sau trận đấu chắc là bọn họ sẽ tự nói.”

Trong phòng cách âm trên sân thi đấu. Thời Lạc hoạt động khớp xương đôi tay đang đỏ. Nhìn mấy cái id Thánh Kiếm ở đối diện, lạnh lùng nói, “Bởi vì ông đây muốn linh phong. Muốn cạo đầu. Muốn 3 - 0.”

“Tôi tình nguyện chặt đứt tay, cũng muốn Thánh Kiếm không lấy được một điểm nào ở tứ kết.”

____________________

'Cầu nguyện cho một thế giới không tình yêu. Mô Phật!'