FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 35



Thời Lạc nhìn giao diện trò chuyện của mình và Dư Thúy, nhìn câu “thu dọn hành lý xong chưa” kia trong lòng có hơi chua xót.

Hai người vẫn luôn lúng ta lúng túng, sau vụ tình cờ gặp nhau lúc live stream mấy ngày trước cũng chưa từng liên lạc lại, hôm nay nóng lòng thêm bạn tốt, bầu không khí giữa hai người vẫn xa cách lại vi diệu.

Bản thân Thời Lạc bây giờ cũng không rõ cảm giác của mình đối với Dư Thúy là gì, sự thù hận đối với hắn là thật, thông cảm là thật, canh cánh trong lòng là thật, lưu luyến đến nay cũng là thật.

Thân phận Dư Thúy đối với cậu mà nói thật sự rất đặc biệt.

Tháng ngày tốt đẹp nhất là hắn ban tặng, tháng ngày đau khổ nhất cũng từ hắn mà ra.

Thật ra Thời Lạc cũng đã hiểu từ lâu, chuyện Dư Thúy làm năm đó cũng không có vấn đề gì, đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà nghĩ, Thời Lạc thấy mình không thể xử lý tốt hơn Dư Thúy, nhưng ám ảnh tuổi thơ đến bây giờ vẫn còn đang giày vò Thời Lạc, dù là lời hứa của ai, Thời Lạc đều không thể tin tưởng.

Sau khi đấu vòng loại thành công, Dư Thúy chắc chắn mới ký hợp đồng với mình, Thời Lạc rõ ràng dụng ý của Dư Thúy, hắn giữ lại cho cậu một cái bảo hiểm nữa, nhưng Thời Lạc vẫn cố chấp nghĩ, chẳng phải vẫn có khả năng sẽ thất bại ở vòng loại sao?

Trên thế gian nào có chuyện chắc chắn trăm phần trăm? Dù là Whisper, hắn dựa vào cái gì để có thể đảm bảo vòng loại tuyệt đối được thăng hạng?

Càng chưa nói trong game này là bốn người cùng nhau đấu, ai biết người khác có xảy ra vấn đề hay không? Đặc biệt là thực tập sinh của NSN thay thế cho cậu, tên là gì cậu cũng chẳng biết, một đột kích chưa từng có thành tích thi đấu thực tế nào, có thể trông cậy được sao? Cậu ta đi làm linh vật à?

Lỡ như người mới đó có vấn đề, nối tiếp là cả đội ngũ sụp đổ, cả đội thất bại ở vòng loại thì phải là thế nào? Đến lúc đó mình tìm ai để nói lý đây?

Thời Lạc không có cách nào yên lòng, vốn dĩ không muốn chủ động nhắn tin cho Dư Thúy, nhưng cậu càng nghĩ càng đi vào bế tắc, sau khi không thể tập trung chơi mấy ván game, Thời Lạc lại quơ lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Dư Thúy.

[Evil]: Bây giờ tôi vẫn kịp chuyển câu lạc bộ.

Thời Lạc nắm chặt điện thoại, cắn một chút thịt trên môi, nheo mắt xem điện thoại.

Dư Thúy trả lời rất nhanh, mấy giây sau điện thoại Thời Lạc rung lên.

[Whisper]: Không cần.

Thời Lạc cắn răng, gõ chữ.

[Evil]: Không có chuyện gì là tuyệt đối, lỡ như mấy anh thăng hạng thất bại thì làm sao?

Sau khi Thời Lạc nhấn nút gửi đi cảm thấy câu nói này của mình hơi quá đáng, cậu chần chừ một lát, lúc đang nghĩ nên nói thêm câu gì, điện thoại lại rung lên.

[Whisper]: Sẽ không.

Thời Lạc khựng lại, dường như không chịu bỏ qua: Lỡ như thì sao? Lỡ như thất bại thì sao? Anh không thừa nhận có tỉ lệ thất bại?

Dư Thúy ở bên kia một lúc lâu không có trả lời.

Thời Lạc biết rõ bản thân rối rắm đến mức không bình thường, người bình thường sẽ không giày vò bản thân giày vò người khác như thế này, Thời Lạc hít thở sâu, định gõ chữ nói không sao, điện thoại cậu lại rung lên.

[Whisper]: Phải, tôi thừa nhận, có tỉ lệ thất bại.

Nháy mắt trái tim Thời Lạc nhói lên, không chờ cậu gõ chữ tiếp…

[Whisper]: Nếu như thất bại, phiền cậu hỏi Triệu Phong giùm tôi, IAC còn cần trị liệu không?

Thời Lạc ngơ ngác nhìn tin nhắn cuối cùng của Dư Thúy, sau mấy lần lật qua lật lại xem, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.

Người này…

Thời Lạc nắm chặt điện thoại, đang định trả lời gì đó, trong nhóm lại có tin nhắn, Thời Lạc thoát khỏi giao diện trò chuyện đi xem thử.

[Puppy]: Giơ tay, có chuyện báo cáo, tôi vừa đi toilet có đi ngang ghế sô pha, không cẩn thận nhìn thấy điện thoại của người nào đó, hình như đã nhìn thấy thứ gì đó khó lường.

[Thần Hỏa anh tuấn]: Ai?

[Puppy]: Vốn dĩ tôi muốn giả vờ không nhìn thấy, nhưng lời lẽ của người nào đó lại quá sức xấu xa, tôi cảm thấy cần phải phơi bày ra ánh sáng.

[Thần Hỏa anh tuấn]: Phơi bày phơi bày phơi bày, gì vậy?

Thời Lạc nhìn nhóm chat, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm không tốt lắm.

[Puppy]: Trị liệu nào đó với đột kích nào đó bên ngoài đang thảo luận chuyện chúng ta thất bại ở vòng loại.

[HLV – Lão Kiều]: Còn chưa thi đấu nữa mà đã bắt đầu nói thất bại rồi?

[Thần Hỏa anh tuấn]: Ai cả gan làm lung lay tinh thần chiến sĩ của chúng ta?!

[Puppy]: Đâu chỉ lung lay, trị liệu nào đó đang hỏi thăm đột kích nào đó ngoài đội, nếu như thi đấu thất bại, IAC còn thiếu trị liệu không.

Thời Lạc hối hận không kịp, ban nãy mình bị sao thế? Tại sao bỗng nhiên lên cơn điên tìm Dư Thúy!

[Thần Hỏa anh tuấn]: Whisper???

[Puppy]: Thi đấu còn chưa thi đã bắt đầu liên hệ với bên ngoài rồi, giải thích cái đi.

[HLV – Lão Kiều]: … Dư Thúy, đúng là cậu à?

Thời Lạc cắn răng, trong tình thế cấp bách muốn giải thích giùm Dư Thúy nhưng Dư Thúy đã nói trong nhóm rồi.

[Whisper]: Là tôi đó.

[Thần Hỏa anh tuấn]: Có còn lương tâm không?

[Whisper]: Có lúc nào tôi có lương tâm đâu? Cũng chẳng phải lần đầu tiên bán đội.

[HLV – Lão Kiều]: …

[Thần Hỏa anh tuấn]: … Mẹ nó vậy mà tôi không thể phản bác được.

[Puppy]: Tôi thích chỗ này của Dư Thần, tự mình diss mình.

[Thần Hỏa anh tuấn]: Nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được, còn chưa thi đấu nữa, dựa vào cái gì cậu bắt đầu lén lút tìm đường lui? @Evil, IAC các cậu còn thiếu đột kích không?

[Puppy]: Đúng đó, cần gì phải lén lút? Nếu như thật sự thất bại ở vòng loại, ai lại không muốn đi IAC chứ? @Evil, IAC các cậu có thiếu bắn tỉa không?

[HLV – Lão Kiều]: Mấy cậu bình thường chút được không???

[HLV – Lão Kiều]: … Thôi bỏ đi, đều là người trưởng thành rồi, tôi cũng không cần phải tự chặt đường lui của mình, @Evil, IAC các cậu có thiếu HLV không?

Thời Lạc: “…”

Cậu xoa xoa ấn đường, xa cách quá lâu, đã quên mất đám người này tên này còn nhây hơn tên kia, vậy mà mình còn tin bọn họ thật sự tức giận.

[Quản lý – Chu]:???

[Quản lý – Chu]: Chuyện gì vậy?! Tôi chỉ đi gọi một cuộc điện thoại thôi mà, mấy cậu sao lại bắt đầu tìm nhà khác rồi?!!!!

[Thần Hỏa anh tuấn]: Chu Chu có hơi đáng thương, chỉ có anh không thể liên hệ cho Triệu Phong, hỏi anh ta IAC có thiếu quản lý không.

[Puppy]: Đúng, từng nghe nói chiến đội Song Tử tinh trị liệu chứ chưa từng nghe nói chiến đội Song Tử tinh quản lý.

[Thần Hỏa anh tuấn]: Đau lòng cho quản lý, chúng ta spam “đau lòng Chu Chu” đi.

[Thần Hỏa anh tuấn]: Đau lòng Chu Chu.

[Puppy]: Đau lòng Chu Chu.

[HLV – Lão Kiều]: Đau lòng Chu Chu.

Thời Lạc không xem nổi nữa, cậu để điện thoại qua một bên tiếp tục chơi game, bị chọc cho cười một hồi, bất an trong lòng Thời Lạc thoáng cái đã giảm bớt.

Cho đến hôm chính thức bắt đầu vòng loại.

Tính cả hai chiến đội trụ hạng thất bại là FS và Phong Xiết, tham gia vòng loại lần này tổng cộng có tám chiến đội hạng hai, thể thức thi đấu vẫn là theo thể thức một vòng BO1, cho nên các chiến đội lần lượt đánh một ván với các đội khác, thắng một ván tích được một điểm, cuối cùng xếp hạng theo điểm đã giành được, hai chiến đội có điểm cao nhất thì thăng hạng.

Tám chiến đội đấu một vòng tròn là phải thi hai mươi tám ván, mỗi chiến đội đều đấu bảy ván.

Lịch đấu vòng loại chỉ có một ngày, vì để tiết kiệm thời gian, mười sáu ván đầu chia ra bốn nơi thi đấu, toàn bộ đánh xong vào buổi sáng, mười hai ván sau sẽ tiến hành thi từng ván vào buổi chiều, sau đó quyết định kết quả.

Thời Lạc tính sai hình thức, hôm thi vòng loại mới biết mình ngu ngốc cỡ nào.

Cậu cũng biết rõ mình không thể bị nhận ra, hôm thi vòng loại ngoan ngoãn mặc một bộ đồ thường không bắt mắt, lại mang khẩu trang với kính đen, còn tìm một cái mũ bóng chày hơi lớn che mái tóc màu bạc đáng chú ý của mình.

Thời Lạc tự cho rằng đã che giấu cẩn thận rồi, lúc mặc bộ đồ này đến nơi thi đấu, còn chưa qua kiểm tra, nhân viên công tác đã nhìn cậu hỏi: “Sao Evil cũng đến đây vậy?”

Thời Lạc: “…”

Ngõa Ngõa cũng trang bị đầy đủ tháo kính đen xuống, cảnh giác nói: “Anh nhìn ra được anh ấy là ai?”

Nhân viên công tác cũng cảnh giác, “Ngõa Ngõa, các cậu đang làm tiết mục gì vậy, không thể bị nhận ra sao? Nhưng… Chỉ cần là fan của các cậu, bây giờ nhìn các cậu giống như thấy không mặc gì hết, đã vậy còn chẳng che được đường nét với vóc người, vừa nhìn liền biết là ai.”

Thời Lạc từ bỏ, tháo kính đen với khẩu trang xuống, chấp nhận, “Dẫn hai tụi em đi lối dành cho nhân viên đi ạ, cho em chỗ ở khu chỉ đạo phát sóng mà fan không chú ý được.”

Nhân viên công tác thông cảm gật đầu, đưa cho cậu một cái thẻ công tác, “Cậu nên liên hệ chúng tôi sớm, cậu không phải mua vé luôn rồi đó chứ?”

Thời Lạc không muốn thừa nhận, nói qua loa: “Phiền phức.”

Nhân viên công tác dẫn Thời Lạc với Ngõa Ngõa đến khu vực chỉ đạo phát sóng, sau khi nói chuyện với anh ta, tìm một vị trí góc chết mà fan không thể thấy ở lầu hai cho Thời Lạc với Ngõa Ngõa, lại dặn dò hai người lát nữa nếu đổi sang sân thi đấu bên cạnh thì phải đi theo nhân viên công tác, đừng xuống lầu bị fan nhìn thấy, sau đó còn tốt bụng cho hai người mỗi người một chai cola với một hộp bắp rang.

Cuối cùng Thời Lạc cũng có vị trí của mình, ngồi xuống với Ngõa Ngõa chờ tuyển thủ vào sân.

Ngõa Ngõa nhìn ngó xung quanh, “Chiến đội mới của Dư Thần tên là gì vậy?”

Thời Lạc thấp giọng nói: “Free.”

Mấy người của chiến đội Free vào sân, hô hấp của Thời Lạc tạm ngừng mấy giây.

Đồng phục của chiến đội mới màu đen, chỉ có từ bả vai đến cổ tay ở tay áo bên trái in một cái cánh màu trắng, đơn giản lại gọn gàng.

“Woa, đồng phục đội mới của anh đẹp quá.” Ngõa Ngõa đẩy Thời Lạc, “Xem kìa xem kìa!”

Thời Lạc sợ Ngõa Ngõa mồm quạ đen, vội nói, “Còn chưa chắc là đội mới nữa! Thăng hạng trước thăng hạng trước!”

Cậu không để ý nữa, lại bắt đầu căng thẳng xem thi đấu.

Sự thật chứng minh, cậu đã đến vô ích.

Mười sáu trận đầu, đội Dư Thúy phải đánh bốn trận, bọn họ thắng hết bốn trận, vẫn là cái kiểu không tốn bao nhiêu sức đã nghiền ép các hướng, thực lực của bọn họ khác biệt quá lớn so với đối thủ, thực lực chân chính hoàn toàn không thể phát huy ra, Thời Lạc từ hết sức chăm chú xem dần dần trở nên mất tập trung, cuối cùng xem rất là tẻ nhạt, buổi chiều Free còn ba trận đấu, chỉ cần bọn họ thắng hết thì chuyện thăng hạng không có gì bất ngờ.

Sẽ không xảy ra chuyện gì, Thời Lạc cuối cùng cũng yên tâm, lúc đổi sân cậu dành thời gian nhìn tình hình tích điểm hiện tại, nhíu mày.

Chiến đội Phong Xiết bị mấy chiến đội khác đánh tàn tạ ở trận trụ hạng, hôm nay bất ngờ đánh rất tốt.

Ngoại trừ thua Free một ván, bốn ván đầu chiến đội Phong Xiết đã thắng ba ván.

FS thì ngược lại, buổi sáng cũng đánh bốn trận, nhưng đến giờ chỉ thắng hai trận.

Thăng hạng chỉ được có hai đội, nhóm người Dư Thúy đã chiếm được một slot, còn FS thì có hơi nguy hiểm.

Thời Lạc đội mũ lên, đứng dậy nhìn xung quanh nhà thi đấu, không nhìn thấy Quý Nham Hàn.

Cậu dựa vào lan can ở hành lang, mặt không cảm xúc nhai bắp rang, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Buổi chiều trận thi đấu đơn bắt đầu, ba ván đầu trong đó đều là trận của Free, bọn họ lại ổn định nhanh chóng kết thúc trận đấu, đến bây giờ chiến đội Free đã thắng sáu ván giành được sáu điểm, đã xác định được thăng hạng.

Vốn dĩ Thời Lạc nên yên tâm, nhưng cậu nhìn lịch thi đấu, bất an trong lòng lại tăng thêm.

Trận cuối cùng của nhóm Dư Thúy, là đánh với FS.

Thời Lạc thầm cầu nguyện, FS hãy bị loại ngay luôn đi, tuyệt đối đừng kẹt ở bên vách núi.

Vách núi mà trong miệng nhóm tuyển thủ hay nói, chính là chiến đội ở ranh giới loại với chưa loại.

Trong chế độ thi đấu xếp theo điểm, quyết định bản thân có thể đi tiếp thường không phải là trận đấu của mình, mà là trận đấu của người khác.

Thời Lạc chơi chuyên nghiệp hai năm, dù là bên vách núi mấy trận cuối cùng của mùa giải chính của vòng play-off hay là bên vách núi thăng hạng vòng bảng giải thế giới, điều cậu phiền nhất chính là vào thời khắc quan trọng nhất gặp phải đội ngũ chỉ còn chút xíu nữa là có thể ra về, mỗi lần gặp phải đội ngũ này, thắng cũng sai mà thua cũng chẳng đúng.

Mùa giải trước nữa, lúc đó trạng thái của chiến đội NSN không tốt, giai đoạn đầu của mùa giải chính mê man, thắng một trận thua một trận, trạng thái chập trùng bất định, giai đoạn giữa lại bắt đầu thua liên tiếp mấy trận, đến giai đoạn cuối của mùa giải, NSN xếp hạng thứ tám, cái đuôi đang kẹt ở chỗ có thể vào vòng play-off, chỉ cần nửa cái chân là bước đến vòng play-off, mấy trận đấu tiếp theo chỉ một trận sai thì sẽ vô duyên với vòng play-off, trở thành đội trụ hạng.

Chết vẫn không yên, lúc đó trận đấu mùa giải chính cuối cùng của IAC sẽ đấu với chiến đội Vạn Trọng Sơn đang xếp thứ chín ở mùa giải này, nếu như không cẩn thận thua Vạn Trọng Sơn, vậy thì Vạn Trọng Sơn trở thành chiến đội thứ tám, NSN đương nhiên tụt xuống hạng chín. Mà hạng chín, không chỉ không vào được vòng play-off mà còn phải cùng ba chiến đội ở sau đi thi vòng trụ hạng.

NSN năm đó rất chăm sóc cho Thời Lạc, quan hệ của Thời Lạc với tuyển thủ NSN cũng luôn rất tốt, không có tư tâm là chuyện không thể, nhưng chuyện thi đấu lại không phải một mình mình nói là được, cậu cũng không phải chưa từng thua chiến đội Vạn Trọng Sơn, một tuần đó áp lực của Thời Lạc tăng gấp bội, lo lắng lúc thi đấu kết thúc mùa giải chính không cẩn thận thua đội Vạn Trọng Sơn, tự tay mình tiễn ông chủ cũ NSN đến trận trụ hạng.

Nhưng mà may mắn, NSN tự mình chiến đấu, ba trận tiếp đó đều là thắng 2-0, trên bảng xếp hạng nhảy lên hạng sáu, như vậy ổn định vào vòng play-off, trận đấu cuối cùng của IAC với Vạn Trọng Sơn không ảnh hưởng đến xếp hạng của các chiến đội, Thời Lạc cũng trút được gánh nặng, nhẹ nhõm lên thi đấu.

Thời Lạc nhìn bảng điểm các chiến đội hiện tại, bất an trong lòng càng ngày càng tăng.

Khi trận đấu thứ hai mươi sáu kết thúc, Thời Lạc nhìn kết quả thi đấu, đầu đau muốn nứt ra.

Bảy ván của chiến đội Phong Xiết đều toàn thắng, xếp hạng thứ hai, giành được năm điểm.

Chiến đội FS đánh xong ván thứ sáu, xếp hạng ba, giành được bốn điểm, chính thức bước đến bên bờ vực.

FS lại một lần nữa diễn cùng vở kịch với hồi đấu trụ hạng, ván cuối cùng nếu như thắng được, vậy thì bọn họ còn có thể giành được điểm đánh thêm trận đấu phụ với chiến đội Phong Xiết hạng hai, có một khả năng để liều mạng, còn nếu như thua, vậy thì… Mất hết tất cả.

Mà đối thủ trận cuối cùng của FS, là Free của Dư Thúy.

Thời Lạc chơi chuyên nghiệp hai năm, từng nhìn thấy nhiều lần bên bờ vực, bản thân cậu cũng từng bị quỷ nước kéo chân*, cậu cũng không để ý, nhưng chuyện này không đại diện cho người khác. (Theo hệ thống thăng hạng, các đội đang xếp hạng rất thấp không có hy vọng thăng hạng. Nếu họ có thể chiến thắng đội có thể thăng hạng ở trận cuối cùng, họ được gọi là ma nước. Ý nghĩa của việc kéo người xuống nước.)

Thời Lạc không dám nghĩ, nhóm Dư Thúy lát nữa nếu như thắng trận cuối cùng thì đó sẽ là một trận ác liệt thế nào.

Những chuyện này có thể không nhắc đến trước, bây giờ điều quan trọng nhất là…

“Nhóm Dư Thần sẽ thế nào?” Ngõa Ngõa nhỏ giọng hỏi, “Có khi nào cuối cùng cũng muốn giúp FS một tay? Dù gì…”

Thời Lạc mím môi, không hé răng.

Ngõa Ngõa nhỏ giọng nói, “Đây cũng không phải tặng điểm, chỉ là cho FS cơ hội cuối cùng, cho bọn họ cơ hội thi đấu trận đấu phụ với Phong Xiết, mấy trận vừa rồi FS đánh cũng khá ổn, cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng thắng nhóm của Dư Thần, nếu như bọn họ đánh thả lỏng một chút, FS có thể đánh trận phụ rồi.”

“Bọn họ với Phong Xiết rốt cuộc ai có thể thăng hạng thì xem bản lĩnh của FS bọn họ.”

“Mấy năm trước lúc giải thế giới chưa đổi chế độ thi đấu, chiến đội cùng khu vực bị chia cùng một tổ, rất nhiều chiến đội sẽ thi đấu thả lỏng với anh em khu vực của mình.” Ngõa Ngõa nhỏ giọng nói, “Chuyện đó mọi người biết rõ trong lòng, cho nên bây giờ đã đổi quy tắc thi đấu, sẽ không để chiến đội cùng khu vực gặp nhau ở vòng bảng của giải thế giới, để ngăn cản tình cảm riêng tư của mọi người, chuyện này… Liên minh có thể hiểu được.”

Ngõa Ngõa nhìn Thời Lạc: “Anh đoán… Có khi nào bọn họ nể tình cũ không?”

Thời Lạc nhớ lại lịch sử trò chuyện trong nhóm mấy ngày trước, không chắc chắn lắc đầu.

Bao gồm cả Thời Lạc, mọi người thật sự không muốn để FS bị xuống hạng.

“Yên lặng.” Thời Lạc nhỏ giọng nói, “Đi đến phòng nghỉ ở hậu trường với tôi.”

Dưới sự bảo vệ của nhân viên công tác, Thời Lạc và Ngõa Ngõa cùng đi trên lối đi cho nhân viên, được đưa đến phòng nghỉ của chiến đội Free.

Còn chưa vào phòng, Thời Lạc và Ngõa Ngõa đã nghe thấy tiếng kiềm chế bên trong.

Ngõa Ngõa líu lưỡi, “Thật đúng là… Bị em nói trúng rồi.”

Trong phòng nghỉ, Chu Hỏa mờ mịt nhìn mọi người, “Đã thăng hạng rồi, mấy cậu trưng vẻ mặt khó chịu để làm gì? Người nào không biết còn tưởng rằng chúng ta thua 0-7 bị tiễn đi rồi.”

Lão Kiều đứng dậy, tắt camera với micro thu âm trong phòng nghỉ, buồn bực nói, “Yên tâm nói chuyện đi.”

Puppy duỗi thẳng trên ghế sô pha, mặt không cảm xúc, “Được thôi, tôi thừa nhận, tôi mềm lòng rồi.”

Thần Hỏa thở dài một hơi.

Puppy bất đắc dĩ nói: “Mà thôi, nếu các cậu thật sự không nhẫn tâm, giúp một tay thì giúp một tay đi, tôi không có ý kiến.”

“Không cam tâm, nhưng lại không nhẫn tâm.” Thần Hỏa ngồi trên ghế e-sports duỗi chân ra, lầm bầm, “Thôi… Nghe theo mấy cậu.”

Lão Kiều hừ một cái, chịu đựng cơn buồn nôn nói, “Vậy thì như thế đi, coi như là chút tình cảm cuối cùng, Dư Thúy?”

Dư Thúy đang đeo tai nghe nhìn điện thoại, bị Puppy đẩy bả vai mới tháo tai nghe, hỏi, “Sao thế?”

Puppy bất đắc dĩ, “Trận tiếp theo FS bên bờ vực, dù sao chúng ta thắng thua cũng không ảnh hưởng chuyện thăng hạng nữa, có cần…”

Dư Thúy cất tai nghe lại, khoác đồng phục lên, hỏi: “Cần cái gì?”

Môi Puppy run run, câu tiếp theo không dễ nói ra miệng lắm, “Cậu… Mọi người đã hiểu lòng nhau rồi, cứ muốn tôi nói ra? Cậu đừng nói cậu không hiểu tôi muốn nói gì.”

Dư Thúy gật đầu: “Hiểu.”

Hắn thản nhiên nói: “Đánh cả một ngày, liều mạng sáu trận, mọi người đều mệt, tôi có thể hiểu, nói thật, trạng thái bây giờ của tôi cũng không tốt lắm, trận đấu cuối cùng có hơi khó khăn.”

Lão Kiều thở dài một hơi, lúc đang định thuận theo lời nói của Dư Thúy tìm lý do cho mọi người, Dư Thúy lại lạnh lùng mở miệng:

“Còn nửa tiếng nữa ra sân, đói thì tranh thủ ăn chút đồ, khát thì tự tìm nước uống, buồn ngủ thì uống cà phê, điều chỉnh trạng thái thế nào còn cần tôi dạy à?” Dư Thúy đứng lên, nhìn mọi người trong phòng nghỉ, “Tôi hiểu mọi người đang nghĩ gì, nhưng xin lỗi, trận tiếp theo tôi sẽ dốc hết sức, sẽ không có bất kỳ sai lầm nào, cũng không cho phép người khác trong đội có sai lầm.”

“Trận đấu tiếp theo thắng thua đã không ảnh hưởng việc chúng ta thăng hạng, tôi rất rõ.”

“Đối thủ là FS, đang trên bờ vực, tôi cũng rất rõ.”

Mọi người nhất thời không nói chuyện, “Không nể tình cũ, nếu như chúng ta chặt đứt khả năng đấu vòng phụ của bọn họ, đám anti trên mạng có thể lại chửi cậu…”

Dư Thúy nhìn lão Kiều, bình tĩnh hỏi lại: “Tôi còn sợ bị chửi?”

Trận đấu tiếp theo, chiến đội Free nghiền ép chiến đội FS, nhanh chóng thắng trận đấu, ba người của chiến đội Free tự tay tiễn thanh xuân của mình đi, chính thức thăng hạng cùng chiến đội Phong Xiết.