FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 40



Một buổi tối, khi nhìn phòng nghiệp vụ thận trọng từng bước làm sáng tỏ chuyện mình bị vu oan hai năm trước Dư Thúy không thất thố, khi nhìn các fan lâu năm của mình im lặng chịu đựng, nhớ lại sáu năm debut không dễ dàng hắn cũng không thất thố. Lúc này, khi nhìn tài khoản của mình hai năm trước trong game cài đặt, ấy thế mà Dư Thúy có hơi không chịu nổi.

Đây là tài khoản đầu tiên mà hắn chơi game này.

Năm ấy Dư Thúy mới mười lăm tuổi, nếu dùng chính thân phận của mình đăng ký tài khoản game sẽ có bảo vệ trẻ vị thành niên, mỗi ngày chỉ được chơi hai tiếng, cho nên lúc đó khi Dư Thúy đăng ký tài khoản là lén dùng chứng minh thư của ba hắn.

Chơi chưa đến ba tháng thì gần như được tất cả các câu lạc bộ trong nước liên lạc, sau đó hắn vào Đao Phong. Dựa theo quy tắc, sau khi chính thức đăng ký làm tuyển thủ thì liên minh sẽ phát cho hắn một tài khoản chuyên dụng dành cho tuyển thủ. Lúc đó Dư Thúy đã nạp gần hai mươi ngàn tệ vào tài khoản này rồi, hắn tiếc skin đã không còn bán trong tài khoản của mình, muốn tiếp tục dùng tài khoản riêng này. Vẫn là liên minh khu vực Trung Quốc đặc biệt phê duyệt, sửa thông tin cá nhân của tài khoản này thăng cấp làm tài khoản tuyển thủ cho hắn.

Sau đó nữa, Dư Thúy lại mang tài khoản này vào FS, giành được vô địch khu vực, vô địch thế giới, rồi lại vô địch thế giới lần nữa.

Vinh quang mà tài khoản này mang theo thật sự quá nhiều, phủ bụi hai năm, nó vẫn là tài khoản duy nhất dùng chức nghiệp trị liệu đăng nhập bảng xếp hạng toàn khu vực và đứng hạng thứ nhất, vẫn là tài khoản có thời gian duy trì vị trí đầu tiên lâu nhất trong server, vẫn là tài khoản cho đến nay giành được nhiều giải vô địch nhất.

Hai năm trước, sau khi xác định chuyển câu lạc bộ, lúc người phụ trách câu lạc bộ Thánh Kiếm bàn giao với Dư Thúy, người phụ trách và trụ sở liên minh đều cố ý hỏi thăm Dư Thúy, có muốn hỗ trợ nộp đơn chuyển tài khoản qua khu vực khác không.

Các bước chuyển tài khoản qua khu đấu khác rất phức tạp, nhưng dù sao cũng là tài khoản của Whisper, liên minh suy nghĩ nhiều mặt, cho rằng nên tôn trọng Whisper.

Dù gì đây cũng là tài khoản hóa thạch sống nhất trong game, ý nghĩa phi phàm.

Nhưng Dư Thúy từ chối.

Dư Thúy trực tiếp bảo khu vực thu hồi tài khoản của mình.

Lúc ấy người phụ trách liên minh bàn giao cho hắn vô cùng bất ngờ, cảm thấy thiếu niên này thật sự lạnh lùng, tài khoản trân quý như thế, vậy mà quăng đi rất dứt khoát. Dư Thúy không giải thích gì thêm.

Hôm đó Dư Thúy cũng không hoàn toàn nắm chắc rằng còn có thể về lại khu vực Trung Quốc hay không.

Ngày ấy hắn mười chín tuổi, hai năm sau là hai mươi mốt rồi, tuyển thủ giải nghệ ở độ tuổi này không ít, con đường phía trước vẫn còn rất mờ mịt, Dư Thúy không có cách nào xác định mình có thể tiếp tục thi đấu nữa không.

Nếu như trong hai năm đã giải nghệ, Dư Thúy từ chối đem tài khoản này chôn ở khu vực châu Âu.

May mà, bây giờ hắn đã quay về.

Sau khi xin thành lập chiến đội mới thành công, Dư Thúy ngay lập tức xin liên minh trả tài khoản của mình và đồng đội, chính là chờ giây phút này.

Ai nói Whisper là thiếu niên già dặn? Thực chất bên trong hắn vẫn là một thiếu niên ấu trĩ mà thôi.

Hắn muốn quay về, cũng muốn đưa tuổi trẻ của mình quay về.

Dư Thúy nhìn nhân vật game của mình trong giao diện đăng nhập, vành mắt hơi ửng đỏ.

Hai năm trước không chút nghĩ ngợi đã vứt tài khoản lại, là tài khoản lúc hắn mười lăm tuổi dùng chứng minh thư của ba mình đăng ký, là tài khoản hắn dùng bốn năm ròng rã, là tài khoản mà hắn giành được hai chức vô địch thế giới, sao hắn không đau lòng cho được?

Trong giao diện bạn bè của game, đằng sau tên của rất nhiều bạn bè đã thêm ghi chú chính thức [giải nghệ thu hồi], lịch sử ghi chép ván game gần nhất vẫn là hai năm trước, là ván người qua đường mà hắn xếp hạng đôi với Thời Lạc, ván đó bọn họ chiến thắng, bây giờ mở lịch sử ra, toàn bộ chi tiết của ván game lần đó vẫn còn như mới.

Dư Thúy lần lượt điều chỉnh các cài đặt trong game của phiên bản hai năm trước đã lạc hậu so với hiện tại, nhẹ nhàng hít thở.

Mặc dù rất khó khăn, nhưng hắn làm được rồi.

So với Dư Thúy, lão Kiều và Thần Hỏa không khống chế được tâm trạng của mình. Lão Kiều nhìn màn hình máy tính, đầu tiên thì nghẹn ngào, sau đó thì thút thít, sau đó nữa thì gào khóc, trong miệng còn không ngừng chửi rủa Quý Nham Hàn. Thần Hòa thì cả quá trình đều vừa lau nước mắt vừa chửi, cuối cùng thấy cảnh thương tình tổn thương quá mức, khóc nấc lên không ngừng được, sau khi đổi mật khẩu thì đăng xuất khỏi game.

“Được rồi, đều đã hai mươi mấy tiếng không ngủ rồi, nghỉ ngơi đi.” Chu Hỏa không đành lòng, khuyên nhủ, “Hôm nay vứt tất cả mọi chuyện ra sau, nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi thôi.”

Chu Hỏa đỡ lão Kiều dậy: “Đi ngủ đi ngủ, nhanh lên, Thời Lạc… Có cần giúp cậu dọn dẹp đồ đạc không?”

“Không cần đâu.” Thời Lạc nhanh chóng lau khóe mắt, đứng lên khàn giọng nói, “Tự tôi làm.”

Chu Hỏa gật đầu: “Được thôi, đừng ngồi nữa, không ngủ nữa thì mất mạng đó, đi thôi đi thôi đi thôi.”

Năm người lần lượt đứng dậy về phòng mình nghỉ ngơi, Chu Hỏa cũng không chịu nổi nữa, đến phòng khách mà căn cứ đặc biệt chuẩn bị riêng cho anh ngủ bù.

Mặt trời rực rỡ, mọi người hiếm khi ngủ được một giấc thoải mái.

Cùng lúc đó ở trên mạng, mọi người còn chưa hoàn hồn lại từ trong sự việc của Dư Thúy thì đã bị một tin tức làm cho bùng nổ.

Vào cuối kỳ chuyển nhượng năm 2019, câu lạc bộ Free và câu lạc bộ IAC lần lượt đăng thông báo, tuyển thủ đột kích Evil thuộc câu lạc bộ IAC đã thông qua trao đổi và bàn bạc tốt đẹp sẽ chuyển đến câu lạc bộ Free, đảm nhận vị trí đột kích trong đội hình chính.

Sáng sớm, lúc năm người FS trước đây lần lượt đăng nhập đã có người chơi già dặn kinh nghiệm mơ hồ dự đoán được kết quả này, nhưng nhìn thấy thông báo chính thức vẫn không khỏi xúc động, đều trở về rồi sao?!

Đương nhiên, tranh luận vẫn phải có, trước không nói đến hai bên fan của Dư Thúy và Thời Lạc vẫn chưa kịp giải hòa, không ít người còn đang đặt câu hỏi, Dư Thúy và Thời Lạc thật sự có thể không có chút ngăn cách nào mà cùng nhau thi đấu?

Hiểu lầm trước đó đều là sự thật, Thời Lạc không giống với các đồng đội khác, hai năm nay không hề giao lưu với Dư Thúy cũng là thật, chứng cứ tốt nhất chính là lần live stream trước đó của Thời Lạc, hai người chơi một ván game mà Thời Lạc không thể nhận ra Dư Thúy. Nếu như hai người đều giống như lúc đầu, vậy thì bầu không khí lần live stream đó sao lại vi diệu đến thế? Hai người này bây giờ rốt cuộc là như thế nào?

Một đêm qua đi, fan Dư Thúy trong lúc phẫn nộ đã đi đánh sập weibo của Quý Nham Hàn, sau khi tài khoản của gã xóa sạch bài đăng, mọi người chuyển sang các nền tảng truyền thông khác, miễn là có liên quan đến Quý Nham Hàn đều đến đánh một lần, sau đó thù hận chưa nguôi, lần lượt oanh tạc mấy lãnh đạo nhỏ khác của FS. Giết kẻ thù xong, nhận được tin tức Evil chuyển vào Free, fan Dư Thúy và fan Thời Lạc không hẹn mà gặp đều cảm thấy có chút khó chịu.

Nếu lập tức bắt tay giảng hòa, thì có chút không thích ứng được. Tiếp tục đánh nhau lại bất lợi với sự đoàn kết trong đội.

Fan hai bên không biết làm gì cho tốt, vậy thì dứt khoát đồng tâm hiệp lực xử Quý Nham Hàn thêm lần nữa, sau đó tiếp tục lúng túng đứng cạnh nhau.

Bốn giờ chiều, mọi người trong căn cứ Free dần thức dậy.

Puppy dậy sớm nhất, là người đầu tiên xuống lầu đặt thức ăn rồi ngồi ngẩn người ở trên ghế sô pha. Chu Hỏa là người thức dậy tiếp theo, sau khi xử lý chút chuyện công của mình thì lên mạng xem thử, xuống lầu thấy Puppy: “Những người khác đâu?”

“Còn sớm mà.” Puppy dụi mắt, “Người này còn ngủ được hơn người kia… Đúng rồi, chẳng phải nói có tài liệu chuyển nhượng gì đó cần ký sao?”

“Phải.” Chu Hỏa cầm một tập hồ sơ đưa cho Puppy, “Hợp đồng bên live stream mới bàn cho các cậu cũng ở trong đó, thích thì xem, không thích thì ký luôn là được, phòng pháp lý đã xem giùm các cậu rồi.”

Puppy sụt sịt: “Tôi vẫn nên tự mình xem thôi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng…”

Chu Hỏa cười nói: “Cũng được.”

Cùng lúc đó, ở lầu hai căn cứ, Thời Lạc mở mắt ra, nhìn lên trần nhà xuất thần.

Thế mà ở Free thật rồi.

Hai ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá, Thời Lạc cảm thấy mình bị mấy chuyện bất ngờ đuổi cùng giết tận đánh đến nơi này, vốn cho rằng còn phải kéo dài rất lâu, vậy mà giờ đã vào Free rồi.

Thời Lạc cầm điện thoại lên xem thử, tin nhắn wechat gì đó đều bùng nổ, cậu lười mở từng cái ra xem, vào thẳng weibo tìm tin tức của mình.

Xem chừng nửa tiếng, Thời Lạc đặt điện thoại qua một bên.

Những chuyện khác đều không có gì, chỉ là fan của mình đều đang lo lắng, lo lắng mình có thể hòa nhập vào Free hay không.

Dù sao thì ba người còn lại trong đội mới là đồng đội cùng sinh cùng tử cùng chung hoạn nạn hai năm nay.

Nhìn thế nào, mình cũng giống như người ngoài.

Nói đến giống người ngoài, kinh nghiệm làm “người ngoài” của Thời Lạc thật sự quá phong phú.

Lúc nhỏ đi theo mẹ, nhìn mẹ sống một cuộc sống xuất sắc một mình, Thời Lạc cảm thấy mình là người ngoài.

Sau đó bị đưa đến nhà họ Kha, không cần cảm thấy nữa, mình hoàn toàn là người ngoài rồi.

Sau đó nữa mẹ mình lại kết hôn, hoàn toàn không liên lạc với mình, thế giới rộng lớn, Thời Lạc đi đâu cũng là người ngoài.

Cho đến khi được Dư Thúy đưa vào FS.

Lúc ấy thật ra Thời Lạc cũng coi mình là người ngoài, trừ phi cần thiết, nếu không thì cậu sẽ không chủ động nói chuyện với người khác, người ta đều rất bận, cũng không có thời gian để ý đến mình.

Nhưng Thời Lạc không ghét những đồng đội khi ấy, họ chỉ là không có thời gian chú ý đến cậu mà thôi, không có bất kỳ lòng thù địch với cậu, quan hệ này thật ra là quan hệ mà lúc ấy Thời Lạc hài lòng nhất, cậu vốn cũng không thích tiếp xúc quá gần đến người khác.

Nhưng đều là con người, sau này tiếp xúc càng ngày càng nhiều, vẫn không tự giác mà cảm thấy gần gũi.

Khi mình đánh nhau với người khác, sợ mình gây chuyện, lại sợ mình bị chụp hình lại, phủ áo khoác lên trên đầu mình kéo mạnh mình ra khỏi quán lẩu, là lão Kiều.

Công khai trêu chọc mình, lại âm thầm nhắc nhở mình đừng cố ý làm chuyện ngu ngốc hủy hoại bản thân, là Thần Hỏa.

Bình thường ung dung không màng nhưng luôn giải vây giúp mình, là Puppy.

Dù bình thường hay cãi lộn với Thần Hỏa, nhưng nào có thâm cừu đại hận gì đâu? Chẳng qua chỉ là hai bên miệng đều thiếu đòn thôi.

Thật ra năm ấy nếu như không xảy ra chuyện, có lẽ Thời Lạc sẽ giống như bọn họ, sau khi vào chiến đội dần dần trở thành bạn bè với những người khác, không chia xa gần.

Đáng tiếc ông trời xấu xa, còn chưa đâu ra đâu thì đã chặt đứt.

Fan lo lắng mình có dễ dàng hòa nhập vào chiến đội mới không là có đạo lý, tình huống này trước đây Thời Lạc cũng tính đến.

Thời Lạc không để ý lắm.

Dù không tốt nữa, còn có thể tệ hơn khi ở IAC sao?

Thời Lạc lại nhìn điện thoại, mở weibo của mình, tin nhắn của cậu đã bị nổ rồi.

Các fan không chỉ lo lắng quan hệ của Thời Lạc với đồng đội mà còn lo lắng quan hệ của cậu với Whisper hơn.

Dù sao bây giờ Whisper không chỉ là đội trưởng mà còn là ông chủ, nếu như không thể chung sống hài hòa thì cuộc sống Thời Lạc sẽ không dễ dàng.

Khi xem tin nhắn, lại có tin nhắn mới nhảy vào, một bé fan của Thời Lạc lòng đầy lo lắng: Evil, tụi em biết Whisper là đội trưởng có trách nhiệm, nhưng dù sao anh đã khăng khăng làm theo ý mình lâu như thế, anh ta có thể đối xử với anh giống như lúc trước chứ?

Thời Lạc lầm bầm: “Anh làm gì biết chứ.”

Nếu ở hai năm trước, Thời Lạc sẽ chạy đến phòng Dư Thúy, ép Dư Thúy nói, anh sẽ đối xử tốt với tôi, vẫn luôn tốt với tôi, anh nhắn đi, anh nhắn cho bạn fan này biết, là anh đang hứa.

Bây giờ…

Thời Lạc cười tự giễu.

Năm đó mình sao có thể làm như vậy?

Bây giờ nghĩ lại, năm đó Dư Thúy có thể nhẫn nhịn mình thật sự là kỳ tích mà.

Lời Chu Hỏa hỏi mình lúc trên xe tối qua vẫn còn ở bên tai, cậu từng thích Dư Thúy sao?

Thời Lạc nói là sự thật, cậu thật sự không rõ.

Điều duy nhất có thể chắc chắn là nếu như hai năm trước không chia xa, đáp án này nhất định có thể rõ ràng.

Không giống bây giờ, biến thành một mớ bòng bong.

Giờ nói những thứ này đã không còn tác dụng rồi, chia xa rốt cuộc cũng chia xa rồi, mình đã trưởng thành, Dư Thúy đã tròn hai mươi sắp lên hai mốt rồi.

Hai người không còn là thiếu niên mười bảy với mười chín tuổi nữa, không chút vướng mắc đơn thuần tiếp xúc giống như trước đây, sao có thể?

Thời Lạc từ nhỏ đến lớn trải qua không ít bài học, luôn nhắc nhở bản thân một điều: Vĩnh viễn đừng ôm hy vọng với người khác.

Không có hy vọng, không có tổn thương.

Đây cũng là nguyên nhân cậu ở lại IAC hai năm.

Thời Lạc đứng dậy làm vệ sinh cá nhân, hai năm rồi, bây giờ… Coi Whisper là ông chủ đi.

Cậu rửa mặt xong thay đồ, chuẩn bị xuống lầu, mở cửa ra.

Trong hành lang, ánh đèn lờ mờ, Dư Thúy khoác đồng phục, dựa vào bức tường  đối diện phòng Thời Lạc, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết đã chờ bao lâu rồi.

Thời Lạc giật mình.

Thân là ông chủ… Không nên chờ tuyển thủ của mình như thế đâu nhỉ?