FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 53



Thật ra bị streamer, hotgirl mạng không biết tên nào đó cọ nhiệt độ, nếu là tuyển thủ hot thì sẽ gặp phải chuyện này, Thời Lạc lăn lộn trong giới lâu như vậy, chuyện thực hư thế nào trong lòng cậu biết rõ, hoàn toàn không liên quan đến Dư Thúy, nhưng vừa rồi ở bên cạnh nghe toàn bộ quá trình, Thời Lạc không hiểu sao lại nổi giận.

Hai năm trước lúc mới quen biết Dư Thúy, bên cạnh hắn luôn có những kẻ chẳng biết ở đâu ra tiếp cận, không hiểu tại sao lại trở thành bạn của hắn, rồi chẳng biết sao ở bên ngoài nói hàm hồ cô ta thế này thế nọ với Dư Thúy. Thêm dăm ba câu, người không biết còn tưởng rằng Dư Thúy quen bạn gái thật sự.

Lúc đầu ngay cả chuyện Dư Thúy thân thiết với Quý Nham Hàn, Thời Lạc đã không nhịn được, chứ đừng nói đến “kẻ còn đến muộn hơn mình”.

Dựa vào cái gì chứ?

Mình còn chưa biết thế nào thì kẻ khác dựa vào đâu mà vừa xin lỗi vừa muốn thêm wechat?

Dần dà có phải bảo Dư Thúy buff cô ta thật luôn không?

Lại tiến thêm một bước, sau này mình xếp đôi với Dư Thúy có phải còn phải xem sắc mặt người khác?

Điều quan trọng nhất là, rõ ràng hôm nay Dư Thúy còn nói với mình, hắn chấp nhận kiểu của mình.

Thời Lạc vừa xếp đôi với Thần Hỏa vừa hối hận, buổi chiều nên hỏi rõ ràng, rốt cuộc là anh thích cái kiểu không ngừng gây chuyện này, hay là…

Hay là chỉ chấp nhận kiểu của tôi.

Vì vậy khi Dư Thúy gửi tin nhắn xếp đội với Thời Lạc, cậu chần chừ một hồi không trả lời.

Mà còn nhắn tin wechat cho Dư Thúy.

Ban đầu Thời Lạc chỉ muốn bảo Dư Thúy nhắn thêm hai ba tin, cậu đó giờ dễ tức giận, mà nguôi giận cũng nhanh. Thật ra vừa rồi Dư Thúy mới mở live stream đã mời cậu thì cậu đã hết giận, khiến streamer đó chủ động cách xa chiến đội của mình xa chút là được. Không ngờ tên tra nam Dư Thúy này thật sự quá biết dỗ dành, tin nhắn bạn bè cứ đến liên tục, tin sau còn mờ ám hơn tin trước, Thời Lạc xem mấy tin đó tai đã đỏ bừng.

Tốc độ gõ chữ của Dư Thúy quá nhanh, tin nhắn gửi vô cùng thần tốc, Thời Lạc đỏ tai, tay chân luống cuống nhấn nút xếp đội trong giao diện game, lúc này bên Dư Thúy mới thản nhiên thu binh.

Nhưng mà đạn mạc ở kênh live stream của Dư Thúy lúc này đã bùng nổ, mọi người bị thồn cẩu lương đến choáng váng đầu óc, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.

Trong thời gian chờ xếp đội, Thời Lạc ngậm điếu thuốc chưa châm, nhịn không được lặng lẽ mở giao diện kênh live stream của Dư Thúy, bật đạn mạc lên.

[??]

[Nếu không phải tốc độ tay và tiếng gõ phím quen thuộc này thì mị đã nghi ngờ Whisper bị hack acc rồi.]

[Mặc dù không mở camera nhưng tui xác định tuyệt đối là Dư Thúy]

[Quào, lại xếp đội với Evil! Fan kỹ thuật vô cùng thỏa mãn.]

[Mẹ nó tôi không dám tin, mấy chữ vừa rồi là do chồng iu của mị gõ ra…]

[Đừng có thả thính nhóc Lạc như thế, QAQ, Lạc Lạc của tụi mị mới thành niên mà…]

[Whisper xếp đội với ai chẳng phải đều trực tiếp xếp sao? Tình huống gì thế này?]

[Ai có thể nói cho mị biết xảy ra chuyện gì không? Tên tra nam mà tôi nhìn hắn lớn lên từ khi nào đã biết dỗ dành người khác? Whisper, anh đã làm gì sau lưng chúng tôi?]

[Tiết lộ một mặt khác không thể để cho người khác thấy trong đội Free.]

[@CLB e-sports Free, giữa trị liệu và đột kích của quý đội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[…Ai có thể ngờ rằng một tháng trước, trên mạng còn đồn hai người này thủy hỏa bất dung cả đời này không qua lại với nhau, mẹ nó thế giới này còn có câu nào là thật không?]

[TT^TT, hai năm rồi, xin hai người hãy cho em một câu nói chắc chắn, hai người rốt cuộc có phải thật không?]

[Sau này ai nói Whisper là tra nam thì tui sẽ chiến với kẻ đó, người ta không có tra, chỉ là người ta chưa gặp được người để dỗ mà thôi…]

[Gớt nước mắt… Mẹ nó anh có thể dành một chút lời ngon tiếng ngọt vừa rồi đăng lên weibo dỗ fan không? Đm ai nói với anh làm fan anh chỉ muốn cúp thế? Đồ tra nam!]

Hàng triệu fangirl của Dư Thúy nhìn thấy đương nhiên cũng sẽ ghen tị, nhưng nghĩ rằng người được dỗ là Thời Lạc thì tâm trạng mọi người vẫn đỡ hơn. Không phải là streamer, hotgirl trên mạng cọ nhiệt là được, chỗ tốt không dành cho người ngoài, vẫn là người trong Free thì vừa lòng rồi.

Chu Hỏa càng vừa lòng hơn, anh mở to mắt nhìn một loạt động tác của Dư Thúy, á khẩu nói không nên lời, nhìn không đã thấy đủ. Hai người này tuyệt đối là tuyển thủ phối hợp công tác tuyên truyền nhất mà anh từng dẫn dắt!

Thành tích thi đấu là công việc của tuyển thủ, không để tuyển thủ bị kẻ bên ngoài quấy rầy là công việc của Chu Hỏa, việc này đương nhiên cũng bao gồm chuyện không để nhân viên của kẻ không liên quan đến cọ nhiệt và danh tiếng của chiến đội mình. Hôm nay người tức giận hành động đê tiện của streamer kia nhất nhắc chắc chắn là Chu Hỏa, anh nhìn độ hot của kênh live stream của streamer kia, sau khi thấy đã giảm xuống mức độ bình thường của cô ta thì tâm trạng đỡ hơn một chút, cảm thấy còn chưa đủ anh thông báo cho phòng tuyên truyền chuẩn bị tải video live stream của Dư Thúy xuống, nhanh chóng cắt ghép thành video ngắn đăng lên weibo làm cho đám người luôn có ý đồ muốn hút máu tuyển thủ của mình hoảng sợ.

Sau khi tình cờ gặp nhau vài lần thì giả vờ giả vịt live stream muốn thêm wechat của Dư Thúy để xin lỗi, nếu như nói không có chuẩn bị mà đến Chu Hỏa tuyệt đối không tin.

Nhân viên phòng tuyên truyền của Free là lính của Chu Hỏa, làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, quyết đoán nghiêm chỉnh, sáng sớm hôm sau đã có video, tên video rất vừa ý anh: “Ngày thường của Whisper thích tiêu chuẩn kép”.

Buổi chiều, trong phòng chờ VIP của sân bay, các tuyển thủ Free buồn ngủ đến mắt mở không được, co người trên sô pha ngủ bù. Chu Hỏa lướt weibo cười thích ý: “Xem độ nổi tiếng này, xem lượt view này…”

“Anh lại đăng gì à?” Thần Hỏa vẻ mặt thiếu sức sống, nhọc nhằn mở mắt, lấy điện thoại ra nhìn, thừ người lướt weibo, mở bình luận ra xem, giọng điệu ngang phè đọc, “Tôi phát hiện Dư thần rất thích kiểu người hay giận hờn á nha… Hi hi hi hi…”

“Dư thần hình như thích bạn nhỏ giận dỗi đó…”

Thần Hỏa nheo mắt, cái não mệt mỏi hơi xoay chuyển, không hiểu lắm: “Bọn họ đang nói Dư Thúy sao?”

Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Dư Thúy đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sô pha, quyết định thực hành, thử nói: “Anh Thúy, rót giùm tôi một ly nước có ga, bỏ thêm một lát chanh.”

Dư Thúy chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn Thần Hỏa, giọng nói hơi khàn vì dậy sớm: “Cậu nói cái gì?”

Thần Hỏa nuốt nước miếng, nói tiếp: “Nếu như cậu không rót cho tôi thì hôm nay tôi không uống nước! Tôi muốn nhịn khát chết luôn.”

Dư Thúy nhìn Thần Hỏa như nhìn thằng đần, đồng ý nói: “Được, ai không nhịn được thì là chó.”

Puppy nửa tỉnh nửa mê phì cười, Thần Hỏa tức giận nói: “Vậy mà nói cậu thích người khác giận hờn! Mẹ nó fan còn khen cậu dịu dàng, dịu dàng con khỉ! Vừa rồi có quay lại không? Quay phim đâu rồi? Quay lại cho tôi!!! Để người khác nhìn xem bình thường cậu ta đối xử với tôi thế nào!”

Nhân viên quay phim cười hì hì, không dám mở máy quay. Thần Hỏa liếc người nào đó đeo kính râm đang ngủ cách đó không xa, hừ một tiếng: “Yêu cơ hại nước, đám fangirl cuồng nhiệt của Dư Thúy sao không đi mắng cậu ta nhỉ…”

Sự thật đã chứng minh, fangirl cực kỳ bình tĩnh, ngược lại còn gửi tin nhắn weibo cho Thời Lạc, thật lòng thật dạ bày tỏ cảm ơn.

Trước khi lên máy bay, Thời Lạc cũng lướt weibo một lát, trong mục tin nhắn của cậu đều là fan Dư Thúy đến cảm ơn. Mọi người cảm ơn từ tận đáy lòng vì Thời Lạc đã ngăn đám yêu ma quỷ quái giùm Dư Thúy, còn mong cậu tiếp tục cố lên, tính tình tuyệt đối đừng tốt quá, chỉ cần có kẻ đến cọ nhiệt nữa thì Thời Lạc có thể dùng bất cứ hành vi quá khích nào để đuổi kẻ đó đi, cứ việc dùng năng lực chửi đám đồng đội qua đường ngu ngốc của cậu để chửi, hành động xả láng.

Trong đội có quả bom nhỏ có sức chiến đấu mạnh mẽ như này thì đám người bình thường sẽ không dám đến gần, fan Dư Thúy rất an tâm.

Thông báo máy bay cất cánh, Thời Lạc chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Cậu nhìn Dư Thúy ngồi bên tay trái mình đang đeo tai nghe ngủ bù, trong lòng không khỏi xuất hiện một câu nói.

Tự mình trộm đồ của mình.

Cậu sặc một cái, mất tự nhiên đeo tai nghe, cũng nhắm mắt lại.

Chuyến bay ba tiếng, buổi chiều còn có trận đấu, đáng lẽ phải ngủ một lát nhưng Thời Lạc không ngủ được, cậu cứ nghĩ đi nghĩ lại cảnh trên sân thượng ngày hôm qua.

Có đôi khi, có vài cảnh tượng luôn đến quá bất ngờ quá vội vã, không có chuẩn bị không có kế hoạch, tất cả đều tùy ý xảy ra, không sẵn sàng.

Nếu như thời gian quay ngược lại hai mươi tiếng trước, thật ra Thời Lạc không muốn nói ít như thế, cậu muốn nói cảm ơn với Dư Thúy.

Cảm ơn anh đã từng để ý, khiến lòng chân thành nhiệt tình năm ấy của tôi không lãng phí.

Cảm ơn anh đã từng đau lòng, khiến tôi cũng cảm nhận được cảm giác có người thương yêu.

Thời Lạc ngại nói cậu để tâm đến chuyện này thế nào.

Từ nhỏ đến lớn không có ai từng thương Thời Lạc.

Đương nhiên, bản thân Thời Lạc tự do lớn lên, cũng bình an lớn đến như này, nói không nghiêm khắc lắm thì cậu cũng trưởng thành khá tốt.

Nhưng mà mong muốn được người khác thương, hoặc không cần nói đến buồn nôn như vậy, cậu cũng muốn có người để tâm đến cậu.

Thật lòng để tâm đến cậu.

Người xung quanh đều có ý đồ với cậu, cậu nhìn thấy rõ ràng, chỉ có Dư Thúy là không.

Cho nên sự quan tâm của Dư Thúy luôn khiến Thời Lạc mê muội, trở nên hơi cố chấp.

Cái cảm giác từng cử chỉ hành động của mình sẽ khiến người khác chú ý thật sự quá dễ chịu.

Thời Lạc chầm chậm nhai kẹo cao su, thầm nghĩ anh thừa nhận anh sẽ đau lòng, vậy là đủ rồi.

Quanh quẩn một hồi lại trở về Free, vẫn rất đáng.

Sau này sẽ cố gắng không gây chuyện không ấu trĩ, cũng không phải trẻ con nữa, nên chín chắn một chút.

Thời Lạc thổi bong bóng, mình cũng có người đau lòng.

Thời Lạc âm thầm nhớ lại những chuyện trên sân thượng hôm qua, tâm trạng cuối cùng bình tĩnh. Cậu mở túi đựng chăn ra đắp lên người, đeo bịt mắt, bắt đầu ngủ bù.

Tướng ngủ của cậu khá xấu, ngủ trên giường đều sẽ không ngừng trở mình tới lui, càng đừng nói đến trên máy bay. Mặc dù chỗ ngồi khoang hạng nhất rộng hơn một chút nhưng cũng chỉ có từng ấy chỗ. Thời Lạc nửa tỉnh nửa mê không ngừng nhúc nhích, chăn trên người từ từ, chậm rãi rơi tuột xuống sàn.

Cậu khẽ nhíu mày, mơ mơ màng màng lười biếng nhặt lên. Không lâu sau cậu cảm thấy bả vai hơi ấm.

Cậu mở mắt ra, nhìn qua khe hở bịt mắt, chăn lại đắp lên trên người cậu.

Là ai đắp không nghĩ cũng biết.

Trong lòng cậu không nhịn được lại nói, anh ấy đau lòng rồi.

Thời Lạc vừa mới nói sau này sẽ không gây chuyện ấu trĩ, phải chín chắn, đang đắp chăn vừa mới đặt lên, thì tuổi trí não nhanh chóng hạ xuống hai tuổi, vội quay về hai năm trước.

Cậu hơi nhúc nhích, dựa vào bên trái một chút, không bao lâu lại nghiêng qua bên phải. Chưa đến năm phút, chăn vừa đắp xong lại rớt xuống dưới.

Cậu lập tức ngồi yên, có bịt mắt che lại, đường nhìn chỉ còn lại một khe hở nhỏ, cậu nhìn chằm chằm, chưa đến ba phút…

Trong khe hở phía dưới bịt mắt, cổ tay Dư Thúy thả xuống, nhặt chăn lên.

Nửa phút sau, chăn lại được nhẹ nhàng đắp lên người cậu.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy chăn của công ty hàng không mềm mại như vậy.

Cậu thật sự không kiềm chế được bản thân mình gây chuyện, cậu ngoan ngoãn chưa đến ba phút lại làm chăn rơi xuống.

Sau đó nhanh chóng mở mắt nhìn khe hở của bịt mắt.

Lần này chưa đến một phút, chăn lại được nhặt lên.

Có lẽ Dư Thúy lo lắng chăn lại trượt xuống nữa, khi đắp còn dựa sát lại, ngón tay của hắn không cẩn thận cọ vào vành tai của Thời Lạc. Thời Lạc không nhìn thấy gì hết, cậu chỉ thấy lỗ tai của mình ngay lập tức nóng lên.

Cậu yên tĩnh chưa đến hai phút, trong lòng vừa chửi mình mẹ nó là một thằng điên vừa nói lần cuối cùng tuyệt đối là lần cuối cùng, cậu lại trở mình.

Chăn đắp hơi cao, lần này không dễ làm rơi xuống, cần phải cố gắng. Thời Lạc lại trở người, khi đối diện với Dư Thúy thì hơi ngừng lại, chuẩn bị động tác tiếp theo có biên độ hơi lớn một chút, dồn sức làm rớt cái chăn xui xẻo này xuống. Không chờ cậu nghiêng người, tai nghe đeo bên tai trái của cậu bị tháo xuống.

Thời Lạc bịt mắt không nhìn thấy gì hết, không chờ cậu kịp phản ứng, ngay sau đó, cậu nghe thấy Dư Thúy dùng giọng nói rất thấp nói bên tai trái cậu: “Còn làm rớt chăn thì không đắp cho cậu nữa đó.”