FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 57



Trước khi Dư Thúy đi nước ngoài, đồng đội ở FS cùng nhau tổ chức một buổi sinh nhật bù cho hắn. 

Buổi tiệc sinh nhật đó, Thời Lạc chơi trò “thật hay thách” bị thua, lúc bị phạt thì ma xui quỷ khiến hôn Dư Thúy.

Lúc ấy Thần Hỏa chắc chắn đấy là nụ hôn đầu của Dư Thúy, Thời Lạc vẫn luôn nửa tin nửa ngờ.

Con ngươi của Thời Lạc khẽ run: “Đó… đó thật sự là nụ… nụ hôn đầu của anh sao?”

“Chẳng lẽ không phải? Nếu như tôi có tình sử gì đó thật.” Trong mắt Dư Thúy hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Thì cũng sẽ bị người ta đào bới.”

Thời Lạc nghĩ một chút, cũng đúng.

Trước khi debut, Dư Thúy còn quá nhỏ, không thể yêu đương được, sau khi debut nếu như có yêu đương với ai thật… có nhóm fangirl cuồng nhiệt kia của Dư Thúy ở đó, chuyện này tuyệt đối sẽ không giấu nổi.

Cho nên lần bị phạt đó chính là nụ hôn đầu của Dư Thúy.

Thời Lạc nhớ lại cảnh tượng hai năm trước, gãi gãi mái tóc bạch kim của mình, cổ họng có hơi căng lên.

Đó là nụ hôn đầu của Dư Thúy.

Đáng tiếc.

Khi ấy bị Thần Hỏa kích động đến tức điên người, lúc hôn rốt cuộc có cảm giác gì, Thời Lạc thật sự không nhớ rõ.

Cậu ngước mắt nhìn Dư Thúy, tai hơi nong nóng.

Mặc kệ mình có nhớ hay không thì nụ hôn đầu của người này đã là của mình rồi.

Nụ hôn đầu của Dư Thúy là của mình, không phải của người khác.

Bệnh cố chấp của Thời Lạc tái phát lần nữa, cậu không kiềm được nhỏ giọng truy hỏi: “Sau đó… anh đến Đức rồi, trong hai năm…”

Có từng quen với người nào không?

Bên châu Âu, cậu không hiểu rõ, những người kia cậu chưa từng tiếp xúc,….

Người thích Dư Thúy không hề thiếu.

Hai năm ròng, dù không có quen với ai, nhưng có khi nào có ai đó mượn cớ chơi thật hay thách ra tay với hắn không?

Thời Lạc muốn nói lại thôi, câu này không dễ hỏi.

Mình có tư cách gì mà hỏi những điều này?

Cậu hơi nghiêng người, tìm một điếu thuốc ở trong túi quần ngậm vào miệng, không châm lên, tránh né ánh mắt của Dư Thúy không lên tiếng.

Dư Thúy ở bên cạnh nhìn động tác và dáng vẻ của Thời Lạc, chuyện nhóc con này muốn hỏi hắn đã đoán được bảy tám phần rồi, nói thẳng: “Không có, không quen với ai cũng không có đụng chạm tay chân với người nào hết, trong hai năm…”

Bản thân Dư Thúy không nhịn được phì cười: “Thủ thân như ngọc, còn nguyên vẹn chưa có khui, lúc đi như thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó.”

Rõ ràng Dư Thúy đang nói bản thân hắn nhưng Thời Lạc lại cảm giác như mình bị đùa giỡn, tai cậu lập tức đỏ bừng, ngậm điếu thuốc lắp bắp nói: “Tôi không… không có hỏi anh chuyện này!”

“Xin lỗi.” Dư Thúy mỉm cười, hơi dựa ra sau, “Tôi cho rằng bệnh thẳng nam của cậu lại tái phát, tóm lại thì tôi đã nói rồi, không có, từ đầu đến cuối đều không có.”

Hầu kết Thời Lạc hơi nhúc nhích, chẳng biết tại sao, sau khi Dư Thúy nói xong câu này cậu lại càng căng thẳng hơn.

Dư Thúy yên lặng chờ Thời Lạc, kéo chủ đề quay lại: “Vậy thì sao? Nụ hôn đầu của tôi cậu đã chiếm rồi, còn những thứ khác thì sao? Còn muốn thứ gì nữa?”

Dư Thúy đang chờ một câu nói của Thời Lạc.

Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy, trái tim càng ngày đập càng nhanh, đôi môi bất giác hơi run run.

Đáp án đã vô cùng sống động.

Dư Thúy đối với Thời Lạc mà nói thật sự rất phức tạp.

Là ân nhân nhưng cũng là kẻ thù, là anh trai cũng là đội trưởng, vừa là mục tiêu chức nghiệp của mình vừa là đồng đội mà mình mong muốn nhất, nhiều tầng thân phận ngăn ở đằng trước, chướng ngại tình cảm do những việc xảy ra thời ấu thơ tạo thành thì chặn ở đằng sau.

Cuộc đời 19 năm ngắn ngủi của Thời Lạc chịu hết mọi đau khổ, chỉ chưa từng nếm thử cảm giác được người khác yêu thương, thân ở nơi này, quanh đi quẩn lại nhiều lần đến thời khắc này mới hiểu ra.

Hàng ngàn hàng vạn ngọn núi trùng điệp ở trong lòng nháy mắt tan biến đi hết, trong lòng Thời Lạc chỉ còn lại một mình Dư Thúy.

Thời Lạc ngậm điếu thuốc, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Mấy năm nay Thời Lạc càng ngày càng giỏi việc kiềm chế cảm xúc, chỉ cần cho cậu một chút thời gian thì cậu có thể ổn định lại tâm trạng của mình, câu tiếp theo cậu muốn nói đàng hoàng với Dư Thúy.

Nhưng Dư Thúy cứ không cho cậu thời gian.

Hắn nhận ra cơ thể Thời Lạc đang run run, vô thức nói: “Lạc Lạc…”

Hắn vừa nói hai chữ này ra thì khóe mắt Thời Lạc đã đỏ rồi.

Nửa câu sau “thẳng thắn với anh đi” của Dư Thúy bị nghẹn lại trong cuống họng.

Thời Lạc không nhịn được nữa, lau mặt khàn giọng nói: “Đm.”

Cậu cắn răng, cậu không muốn mình như thế này nhưng cậu không kiềm chế được nữa.

Cậu không chịu nổi khi Dư Thúy gọi cậu như vậy,

Cậu cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng, một giây cũng không muốn chậm trễ nữa: “Tôi thích… ưm.”

Dư Thúy lấy tay che miệng cậu lại.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Thời Lạc, nghiêm túc nói: “Anh thích em.”

Lồng ngực Thời Lạc chợt đau nhói.

Tất cả mọi người đều nói Whisper là tra nam, chỉ có Thời Lạc biết, không ai có thể dịu dàng hơn Dư Thúy.

Dư Thúy buông tay đang che Thời Lạc, khẽ nói: “Em có thích anh không?”

Thời Lạc gục đầu xuống, trong cổ họng nghẹn ngào dữ dội, cố gắng không để nước mắt của mình rơi xuống.

Giọng nói Thời Lạc khàn khàn: “Ừ.”

“Thích.”

“Em thích anh.”

Bên kia tấm kính, đồng đội vẫn còn ngồi ở lầu một, thật sự không thể làm động tác nào quá giới hạn được, Dư Thúy cầm tay Thời Lạc lên, nhẹ nhàng nắm lấy.

Dư Thúy cúi đầu nhìn tay Thời Lạc, thở ra một hơi: “… Cuối cùng.”

Thời Lạc hít mũi, ngàn vạn cảm xúc trong lòng vẫn chưa thu lại hết, chợt nhạy cảm nhận ra điều gì đó.

Lúc này rối rắm chuyện đó thật sự không có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng Thời Lạc mơ hồ có hơi bất an.

“Cuối cùng” này có ý gì?

Bản thân biết rõ ràng mình thích Dư Thúy là chuyện vừa xảy ra mấy phút trước, nhưng Dư Thúy thì sao?

Thời Lạc bỗng nhiên không dám nghĩ kỹ lại.

Nếu như có thể, Thời Lạc hy vọng Dư Thúy cũng giống như mình, cũng vừa mới nhìn rõ tấm lòng của hắn.

Nhưng Dư Thúy hiển nhiên không phải.

Vậy thì hắn rung động lúc nào?

Một tuần trước?

Nửa tháng trước?

Một tháng trước?

Hay là…

Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy, cảm giác đau nhói ở trong lòng tăng thêm từng chút.

Bây giờ tuyệt đối không phải là lúc nên rối rắm chi tiết này, nhưng Thời Lạc không kiềm chế được.

Rất nhiều nghi ngờ trong lòng Thời Lạc đồng loạt xông hết ra ngoài theo sự hiểu rõ tâm ý đối với Dư Thúy, cậu không muốn ngẫm lại, nhưng tim cậu càng ngày càng đau.

Khóe mắt Thời Lạc đỏ hoe nhìn Dư Thúy, đôi môi run run: “Anh… thích em từ lúc nào?”

Dư Thúy hiển nhiên cũng không ngờ rằng Thời Lạc sẽ đột nhiên hỏi chuyện này.

Hắn bật cười: “Lạc Lạc, với bầu không khí này… chúng ta không nên nói chuyện đó chứ?”

Thời Lạc nhìn chằm chằm Dư Thúy, truy hỏi: “Khi nào?”

Cậu cố chấp nói: “Khi nào? Anh không phải em, từ nhỏ anh đã lớn lên bình thường, tiếp xúc bình thường với người khác, chuyện có thích hay không chắc chắn anh rõ ràng hơn em. Nếu như anh rung động thì nhất định bản thân hiểu rõ, anh rung động khi nào?”

Dư Thúy cười, chẳng nói lời nào muốn hôn Thời Lạc. Thời Lạc lùi về sau một chút, giọng điệu có hơi thay đổi: “Khi nào?!”

Hắn yên lặng một lát, mỉm cười.

“Nói đi!” Sợ thu hút sự chú ý của người khác, Thời Lạc cố gắng đè thấp âm thanh, “Nói đi, anh rung động khi nào?”

Cả người Thời Lạc đều đang run lên: “Dư Thúy, anh… anh vẫn luôn đối xử tốt với em như vậy, anh…”

“Nếu như anh đối xử với em tốt thật.” Dư Thúy ngừng lại, cười khẽ: “Thì lúc này phải làm một tên tra nam thật rồi.”

Thời Lạc sốt ruột ngắt lời Dư Thúy: “Nói đi!!!”

Dư Thúy giật mình.

Một lát sau, Dư Thúy dứt khoát nói: “Trong club, khi em cược rượu với anh.”

Dư Thúy né tránh ánh mắt của Thời Lạc, cúi đầu nhìn tay Thời lạc, giọng nói nhẹ nhàng: “Chắc hiểu được nhỉ, cảnh tượng đó, không ai là không rung động.”

Ngay cả việc nhìn thẳng mình nói chuyện mà Dư Thúy cũng không làm được, Thời Lạc không nhịn được nữa, nghiến răng kìm nén nói: “Nói thật.”

Dư Thúy hít một hơi.

Muốn lừa được Thời Lạc, thật sự quá khó.

Từ khi quen biết Thời Lạc đến nay, trong hơn hai năm, Dư Thúy chỉ thành công lừa được Thời Lạc một chuyện.

Bây giờ hình như cũng sắp không che giấu được nữa rồi.

Thời Lạc đã nghiêm túc, Dư Thúy hiểu rõ, không giấu được nữa.

Hắn nhìn Thời Lạc, cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức: “Khi em còn làm streamer.”

Con ngươi Thời Lạc khẽ run, nước mắt cố gắng nhịn nãy giờ nháy mắt rơi xuống.

Khi mình còn đang làm một streamer ất ơ, Dư Thúy đã rung động rồi.

Nhìn lại vô số lần đối đầu vào hai năm trước, toàn bộ đều không giống nhau.

Năm ấy, Dư Thúy 19 tuổi.

Trong kênh live stream dance của một nền tảng live stream nào đó, Dư Thúy bị Thời Lạc vạch trần thân phận nói: Luo, đến FS đi, tôi dẫn cậu đi.

Sau khi Thời Lạc lần đầu tiên giành được MVP, Dư Thúy tách khỏi mọi người nói nhỏ với Thời Lạc, chúc mừng riêng cho cậu, sau đó lái xe suốt đêm, đưa Thời Lạc về quê.

Tại quê của Thời Lạc, ở bên ngoài trường thi đại học, trong lúc chờ Thời Lạc, Dư Thúy thong thả live stream, nói cho tất cả mọi người nghe bí mật cậu bạn nhỏ trong lòng mình.

Căn cứ FS, sau khi biết được Thời Lạc liều lĩnh ký hợp đồng 5 năm, vẻ mặt Dư Thúy phức tạp, muốn nói lại thôi.

Dư Thúy truy hỏi Thời Lạc coi mình là gì, sau khi nghe câu trả lời của Thời Lạc, hắn im lặng không nói.

Trước khi Dư Thúy xuất ngoại, Thời Lạc nghiêm túc nói với Dư Thúy, hôm nay không dẫn cậu đi thì sau này vĩnh viễn đừng đến tìm cậu.

Sau lần liên tục giết trị liệu mới ba mươi mấy lần, Dư Thúy được biết ID trước đó của Evil là Luo.



Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, nước mắt Thời Lạc như vỡ đê làm thế nào cũng không kiềm chế được.

Mỗi một phút giây trong quá khứ, Dư Thúy đều đang thích mình.

Tất cả điểm đến của quá khứ trên đường đều bày dao, Thời Lạc khó có thể tưởng tượng được, Dư Thúy làm thế nào một đường đi được đến đây.

“Anh…”

Nước mắt Thời Lạc uốn lượn: “Sao anh lại…”

Cậu nắm chặt tay Dư Thúy, cuống họng nghẹn ngào dữ dội, không  thể nào nói được một câu hoàn chỉnh.

“Mới đầu thì không thể nói, lo lắng em vẫn chưa thích anh.” Dư Thúy đặt tay lên đầu Thời Lạc xoa một cái, giọng nói khàn khàn, “Sau đó cũng không thể nói… lo lắng em đã thích anh rồi.”

“Những lời vừa rồi là nói thật, 21 năm, chỉ thích một mình em.”

“Năm ấy tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm, đặt em ở đâu cũng lo lắng làm tổn thương em.”

“Nhưng mà cẩn thận như thế, cuối cùng vẫn tổn thương em rồi.”