FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 74



Trong xe từ nhà thi đấu của Saint trở về căn cứ, bốn tuyển thủ tự nghỉ ngơi, nãy giờ vẫn không nói chuyện, lão Kiều vẫn luôn xem điện thoại, thỉnh thoảng tách tách chụp màn hình lại. Sau khi xe sắp chạy được nửa tiếng thì lão Kiều bỏ điện thoại xuống, xoa mắt hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”

Dư Thúy mở mắt, hơi nhíu mày.

Chu Hỏa vừa dùng weibo của Free xin lỗi fan, nghe thế mờ mịt hỏi: “Bắt đầu cái gì?”

“À, anh không biết.” Lão Kiều chậm rãi nói, “Thói quen cũ của FS, bước cần thiết sau khi thua trận, đại hội chia nồi.”

“Có nồi gì hả?” Chu Hỏa vừa đăng xong weibo thì nhận được không ít bình luận chướng mắt, vốn đã nhịn rồi. Anh vẫn luôn khôn khéo, sau khi nhịn hater mấy tiếng đồng hồ nghe thấy câu nói này lại không kiềm chế nổi. Anh cố gắng khiến giọng điệu của mình bình tĩnh, “Tuy tôi không biết chơi game này lắm, nhưng cũng biết xem, không được nữa thì tôi còn biết nghe bình luận viên nói. Trong tình huống ngày hôm nay, thua một trận đấu cũng không đến mức bị xem là tội lớn chứ. Sao thế? Không cho thua sao?”

Bình thường weibo của chiến đội là do Chu Hỏa quản lý, vừa rồi từ lúc bắt đầu ván đấu đầu tiên của trận đấu, lúc Free có hơi yếu thế đã có hater bình luận, nhắn tin weibo, có mấy câu thật sự không thể đọc được, hater không não không suy xét đến việc chiến thuật của Saint khắc với chiến thuật của Free, không suy xét tuyển thủ là người chứ không phải người máy, tóm lại bạn đã thua mà thua thì phải bị chửi.

Thứ cuộc thi không thiếu nhất chính là hater không não, Free cuối cùng để thua một trận đấu, những tên anti vốn dĩ đã chướng mắt Free hoặc là anti của tuyển thủ rốt cuộc có thể ăn mừng, bình luận dưới weibo của Free còn nhanh hơn cả fan của chiến đội.

Chu Hỏa vừa nghĩ may mà weibo do mình quản lý, vừa không nhịn được cơn giận nữa, lúc này nghe thấy từ “đại hội chia nồi” của lão Kiều, cơn giận nhịn nãy giờ cuối cùng không kiểm soát được nữa, nói tiếp: “Thi đấu thì phải có người thua, ai quy định chiến đội chúng ta không được thua?! Mới thua một trận, những trận thắng liên tiếp lúc trước không nhìn thấy à? Có thôi đi không? Đây chỉ là một trận đấu bình thường! Tôi không hiểu, sao chiến đội khác thua thì không sao hết, đến lượt chiến đội chúng ta thua thì phải chết vạn lần? Chiến đội chúng ta kiếm được tiền nhiều hơn mấy chiến đội khác hay là sao?! Nợ kẻ nào đó thứ gì à?! Tuyển thủ lợi hại nhưng nếu thành tích chiến đội không tốt thì là sai sao? Chiến đội như thế không được thua đúng không?!”

Chu Hỏa nói xong, trong xe im lặng như tờ.

Bình thường Chu Hỏa là kiểu đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, lần đầu tiên cảm xúc bộc phát như vậy, mọi người trong xe đều sửng sốt.

“Ờ…” Lão Kiều cẩn thận nhìn Chu Hỏa, chần chừ nói, “Quản lý Chu, trước đây hai chúng ta không thân lắm, tôi cũng không hiểu lý lịch của anh lắm, anh là…”

Lão Kiều càng hỏi cẩn thận hơn: “Tôi lớn gan hỏi một câu, đây là lần đầu anh quản lý chiến đội hạng nhất sao?”

Chu Hỏa: “…”

Anh bực bội nói: “Trước đây từng làm phó quản lý của NSN, chiến đội nổi tiếng hơn NSN thì không có.”

Anh không cam tâm thừa nhận: “Tôi hiểu biết game bình thường, công việc sở trường cơ bản vẫn là quản lý hoạt động, thật sự chuyện thi đấu tôi chưa từng quản.”

“Nhìn ra được.” Puppy tháo tai nghe, duỗi người nói, “Hoan nghênh đến với “thần chi lĩnh vực”*, có câu này anh nói đúng rồi, chiến đội thành tích tốt là nguồn gốc tội lỗi của anh, được rồi, làm mau lên, mau lên.” (*Tiếng Anh là Asgard, trong thần thoại Bắc Âu, Asgard là nơi các vị thần Aesir sinh sống.)

Thần Hỏa tháo tai nghe, bất đắc dĩ nói: “Đến đi, đến đi, đến đi.”

Chu Hỏa vẫn hoàn toàn không hiểu gì hết, đảo mắt nhìn mọi người: “Đến cái gì?”

Thời Lạc mở đôi mắt sắc bén, vuốt mái tóc ngắn ngủn, sắc mặt không tốt nhìn về phía lão Kiều.

“Bắt đầu đây, của Puppy dữ dội nhất, đọc của Puppy trước đi.” Lão Kiều nhìn mấy tấm ảnh chụp màn hình diễn đàn của mình, không chút cảm xúc, chậm rãi đọc, “Lúc trực tiếp cả ngày thì đỉnh vô cùng, đến khi thi đấu thì lại trẹo chân, ván đầu tiên để một người mới vào thay cũng nên biết là phải lập tức đi hỗ trợ mà? Ở đằng sau chờ thăm mộ à?”

“Puppy vốn dĩ còn có kỹ thuật bắn đặc sắc, ổn định, nhưng bây giờ càng ngày càng tệ, cũng biết … quá đi, chừng này tuổi rồi mà càng đánh càng bảo thủ, coi Free cảm thấy như là đội dưỡng lão vậy.”

“Puppy có đặc sắc con khỉ, một … không kích động chém bao nhiêu năm rồi? Còn chuẩn bị nổ thêm mấy năm nữa đây? Với lại, xin hỏi ai cần anh ta…?”

“Năm ấy sau khi bị bán đến Thánh Kiếm, Puppy là người đầu tiên bị rao bán không phải không có nguyên nhân, Thánh Kiếm chỉ giữ lại tuyển thủ thế nào, ai cũng hiểu.”

“Puppy quả thực là người gà nhất Free, có tật đúng không? Tôi phải nói…”

“Khoan đã.” Chu Hỏa trợn mắt hốc mồm cắt ngang lão Kiều, lạc giọng nói, “Cậu làm gì vậy?! Chiến đội khác thua trận đấu đều bảo tuyển thủ đóng tất cả các nền tảng công cộng và không xem không nghe các ứng dụng mạng xã hội đại chúng, mà giờ cậu còn đọc cho bọn họ nghe?! Đội mình tự đánh tâm lý đội mình à?”

“Đúng vậy.” Sắc mặt lão Kiều vẫn bình thường, hỏi ngược lại, “Nếu không thì sao? Đến khi bọn họ tự lên mạng vô ý nhìn thấy bỗng nhiên suy sụp không chịu nổi? Nếu như bọn họ tiếp xúc những bình luận này trước trận đấu kế tiếp thì sao? Trước trận đấu bỗng nhiên mất tinh thần, ai chịu trách nhiệm?”

Chu Hỏa á khẩu không nói được, một hồi lâu mới nói: “Vậy cũng không thể…”

“Anh cho rằng…” Lão Kiều ngừng lại, “Ván đấu đầu tiên của trận đấu gặp chuyện bất ngờ lớn như vậy, còn thua nữa, chuyển sang ván thứ hai bọn họ có thể nhanh chóng thoát khỏi tâm trạng tiêu cực, bọn họ đã làm điều đó như thế nào?”

“Anh cho rằng, phong độ tốt của toàn đội người xấu chúng ta được luyện như thế nào?”

Chu Hỏa nghẹn lời.

Nhớ lại lúc đầu mới lập đội, mọi người nói không cần bác sĩ tâm lý, cổ họng Chu Hỏa bỗng nhiên siết chặt.

Lão Kiều bình tĩnh nói: “Tuy là đội lão làng, nhưng thành viên lớn tuổi nhất thực ra mới 21, làm gì đã chín chắn trước tuổi như vậy, mấy năm trước nữa chúng tôi còn từng có một đội vị thành niên kìa, trong đội người lớn nhất mới 17 tuổi, gặp phải tình huống nào cũng đều nhanh chóng thích ứng, dựa vào trạng thái ổn định để giải quyết nó.”

“Làm thế nào để có trạng thái ổn định?” Lão Kiều lắc lắc điện thoại, “Một nửa là bẩm sinh, một nửa là luyện tập.”

“Anh còn sợ bọn họ bị đám hater dắt mũi à?” Lão Kiều bật cười, “Quả thực có tuyển thủ tố chất tâm lý không tốt sau khi bị một ngàn hater nói cậu ta chơi gà thì sẽ mất tự tin với bản thân, thao tác sẽ bị hạn chế trở nên gà thật sự. Nhưng anh yên tâm đi, mấy người bọn họ còn chưa đến mức bị hater lắc đến què đâu, chịu được.”

Cổ họng Chu Hỏa nghẹn lại, anh theo bản năng muốn bảo vệ mấy tuyển thủ nhà mình, nhưng nhịn một hồi, không có nói nữa.

Sở trường của anh là quản lý chiến đội, bộ phận liên quan đến thi đấu thì anh là người ngoài nghề, thân là quản lý, huấn luyện viên huấn luyện tuyển thủ như thế nào, anh thực sự không có quyền xen vào.

Nghe ý của lão Kiều, đây là một kiểu huấn luyện thường lệ của đội, vậy thì càng không thể xen vào.

Anh cắn răng, đè nén cơn giận quay đầu liếc mắt ra hiệu cho nhân viên quay phim.

Lão Kiều tiếp tục nói: “Tiếp theo là Thần Hỏa…”

“Bây giờ Thần Hỏa chỉ biết ngu ngốc xông lên à? Ván thứ hai xông xông xông xông hoài, Thiên Sứ Kiếm ngoại tình với vợ cậu ta sao?”

“Tuy tôi không chơi game mấy nhưng trận đấu vẫn xem khá nhiều, dù sao thì hai ván này không xem được gì cả, chỉ nhìn thấy Thần Hỏa cứ xông lên như lừa thôi.”

“Ván thứ hai, giai đoạn đầu Free đang tiêu hao kinh tế của Saint, nhưng tôi thấy Thần Hỏa hăng quá rồi, hoàn toàn không phải đang tiêu hao kinh tế.”

“Tiêu hao kinh tế con khỉ, Thần Hỏa vốn dĩ thích manh động, chắc chắn không ai bảo cậu ta xông lên chỉ là cậu ta thích thôi.”

“Xông đến cuối cùng cũng không có thắng, ý nghĩa đâu? Đừng đội nồi cho Thiên Sứ Kiếm gặp may, may mắn cũng là một loại thực lực đó.”

“Vậy là cuối cùng Thần Hỏa có thể cẩn thận hơn được không?”

Lão Kiều lại lướt, nói: “Của Thần Hỏa hết rồi.”

Thần Hỏa cười nhạo: “Hater thời này không được rồi, tới lui có một câu đó, chửi nhiều như vậy mà không có lấy một câu đâm vào tim tôi thật.”

“Sau đó đến Thời Lạc…” Lão Kiều ngừng lại, nhìn sang Dư Thúy, chần chừ nói, “Đọc không?”

Thời Lạc lạnh giọng nói: “Đọc.”

Dư Thúy không lên tiếng, ngầm đồng ý.

Lão Kiều thầm hít một hơi, chậm rãi nói: “Có gì nói đó nhé, có phải Thời Lạc là cục tạ của đội không? Ván thứ hai sắc mặt cậu ta tệ nhất.”

“Trạng thái của Thời Lạc xác định đi thi chung kết thế giới được sao? Sau khi thua trận đấu mặt đen như vậy, không nhìn nổi.”

“Trưng ra cho fan cậu ta nhìn đó, nếu không thì fan girl sao có thể đau lòng cậu ta chứ? Nhóc Thời người ta là cục cưng của các chị gái mà. Từ cái năm bị Whisper bán thì đã hút đủ fan girl rồi, dựa vào tình thương của đám fan girl để nổi tiếng đó.”

“Dựa vào nhan sắc hút fan, không biết có thể cầm cự bao lâu.”. truyện tiên hiệp hay

“Tuy ván thứ hai Thời Lạc không có sai sót nhưng ai có thể đảm bảo nếu như trạng thái cậu ta không thể tốt hơn, không phát huy vượt xa bình thường chứ? Cậu ta cũng không phải không làm được!”

“Ba người còn lại điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, chỉ có Evil không ổn, không phải tôi cay nghiệt, vừa nhìn đã biết cậu ta không thể chịu đựng đến khi thi chung kết thế giới.”

“Phân tích hợp lý, Whisper nể tình cũ mua Evil vào đội… đôi… đối…”

Lão Kiều nhìn Thời Lạc, khụ một tiếng: “Phần tiếp theo cũng không có gì…”

Thời Lạc mở miệng nói: “Đọc hết đi.”

Tuổi của Thời Lạc còn quá nhỏ, trước đây ở FS cũng chưa từng được huấn luyện tâm lý kiểu này, lão Kiều có hơi mềm lòng với cậu, thấy Thời Lạc kiên trì như thế mới tiếp tục cắn răng đọc: “Whisper nể tình cũ mua Evil về đội, đối với cả chiến đội có giúp đỡ được gì không?”

“Có mẹ nó! Giúp đỡ mẹ nó!” Cuối cùng Chu Hỏa không nhịn được nữa, “Đột kích hạng nhất ở trong nước mùa giải trước, mày nói có giúp đỡ được gì không hả?! Mày nói tao nghe xem! Không được, tôi không nhịn được, cậu gửi ảnh chụp màn hình cho tôi, tôi phải dùng acc clone đi chửi bọn nó! Mẹ nó, cậu gửi ảnh cho tôi!!!”

“Lời nói của hater, không ai nói những lời này đúng mà.” Lão Kiều bất đắc dĩ, “Chẳng phải đang giải mẫn cho bọn họ sao? Anh tính toán với đám hater không não làm gì? Tôi còn có mấy câu càng thái quá càng ghê hơn đây, tôi cảm thấy không cần đọc cho Thời Lạc, cậu có muốn nghe không?”

Chu Hỏa tức giận nói: “Không!”

Thời Lạc hít thở nhẹ nhàng.

Từ lúc lên xe cho đến lúc này, trong lòng Thời Lạc lặp đi lặp lại một câu nói: “Đây đều là những gì Dư Thúy đã từng trải qua.”

Bây giờ mình đang chịu sự gian khổ mà hắn từng chịu, nhận tội mà hắn từng nhận.

Bạn trai của mình, từ rất lâu đã đơn thương độc mã chống lại những việc này.

Lúc đó Whisper còn rất nhỏ, đơn độc một mình, không có mình, không có chiến đội bây giờ, chỉ có Quý Nham Hàn chó chết.

Mình thì sao? So với Dư Thúy khi ấy thì mình lớn hơn mấy tuổi, có chiến đội nương thân, có đồng đội đáng tin cậy, có người bạn trai luôn có ý muốn an ủi mình…

Còn có gì mà không chịu được chứ?

Lúc bạn trai ở độ tuổi như mình đã có thể đấu lại với tên Quý Nham Hàn chó má kia.

Mình vì chút chuyện vặt vãnh mà kêu ca, quá mất mặt rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại những việc này, Thời lạc đã giải quyết gần hết tâm trạng tiêu cực rồi.

Trực tiếp nghe mấy lời rác rưởi tuy rất buồn nôn nhưng đối với việc rèn luyện tâm trạng quả thực có hiệu quả.

Lúc này Thời Lạc thật sự không sợ gì nữa, cậu nhìn lão Kiều nói: “Anh đọc tiếp đi, không chịu được thì là thằng khốn.”

“Không được đọc!” Chu Hỏa tức đến sắc mặt trắng bệch, “Tôi làm thịt đám óc chó này, dựa vào đâu mà chửi tuyển thủ của tôi?! Tiền lương của tuyển thủ cũng không phải đám đó trả!”

Thời Lạc nhíu mày, lạnh giọng nói: “Đọc, tôi nghe xem còn có gì thái quá hơn.”

Lão Kiều nhìn qua nhìn lại giữa Chu Hỏa và Thời lạc, cuối cùng nhìn Dư Thúy.

Dư Thúy cụp mắt: “Đọc.”

Người khác không biết quan hệ của hai người nhưng Chu Hỏa lại rõ ràng, anh tức giận không có chỗ xả: “Dư Thúy! Cậu được đó! Ai cũng không lòng dạ sắt đá bằng cậu!”

Dư Thúy đã mở miệng rồi, lão Kiều cũng mặc kệ, lướt ảnh chụp màn hình, tiếp tục đọc: “Sao Evil không sai sót thì không được chửi hả? Cái trạng thái gì thế kia? Cậu ta không thể giống ba người còn lại, thua thoải mái một chút à? Cười một cái, có chút phong độ của chiến đội hạng nhất đi chứ? Tố chất tâm lý hoàn toàn không ổn.”

“Sau khi ván thứ hai kết thúc, Evil vừa nhìn đã biết suy sụp tinh thần rồi, không thể khiến người khác yên tâm được, cạn lời nhất là cậu ta còn bảo Whisper ở sau chờ mình, cái tính thiếu gia gì đây?”

“Nhìn cái nét mặt sa sầm của Evil là tức, sau đó Whisper còn lo lắng nhìn cậu ta, không biết có ai chú ý không, hai người này cứ nhìn nhau hoài, mẹ nó, không biết đang làm trò gì.”

“Dù sao bây giờ tôi càng ngày càng tin lời của mấy fan girl đó rồi, không chừng Thời Lạc với Dư Thúy đã quen nhau!”

Thời Lạc chợt sặc một cái, cậu quay đầu dùng mu bàn tay che miệng, khụ mấy tiếng.

Chu Hỏa: “…”

Sắc mặt Dư Thúy cũng chỉ mất tự nhiên một chút.

Lão Kiều nhún vai, thẳng thắn nói: “Mấy lời nói khiến người ta tức giận mà mấy cậu cũng muốn nghe hả? Đây hoàn toàn là bịa đặt.”

“Đmm…” Môi Thời Lạc khẽ run, lẩm bẩm không tiếng động nói với mình, “Đám hater ngu ngục, uổng một đôi mắt phát hiện cái đẹp…”

Cơn giận của Chu Hỏa nháy mắt giảm một nửa, anh mất tự nhiên nhúc nhích, nói: “Được đó, cậu… cậu đọc của Dư Thúy đi.”

“Tôi đang định đọc đây, chẳng phải bị anh ngắt lời sao?” Lão Kiều bất mãn nói, “Của Dư Thúy à.”

“Tuy Dư Thúy không có sai sót rõ ràng, nhưng cậu ta vậy mà không đoán được chiến thuật Saint đã chuẩn bị, còn không nên chửi à? Với lại trận đấu kết thúc rồi không đi thì làm gì? Vậy mà chờ thiếu gia Thời Lạc! Mẹ nó, cẩu nam nam! Khinh!”

Lão Kiều đọc xong nhìn bọn họ, vẻ mặt mờ mịt: “Mấy cậu… sao lại không tức giận?”

Một người trong cẩu nam nam – Dư Thúy thành thật nói: “Hater chửi rất hay, có chứng cứ và lý lẽ, tôi không có mặt mũi để tức giận.”

Lão Kiều gật đầu, yên tâm hơn nhiều: “Duy trì trạng thái này. Được rồi, nghe qua thì xong rồi, sắp đến căn cứ, mọi người làm gì thì làm đi.”