FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 8



Một nửa căn phòng trở nên yên tĩnh.

Những người ở phía xa chỗ này thật ra không nghe rõ người ở bàn bên đây đang nói cái gì, nhưng không khí nghiêm trọng tựa như trong nháy mắt tràn ra ngoài, mọi người lờ mờ nhận ra chuyện gì đó, nhao nhao liếc mắt nhìn sang đây.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh giống như thư viện.

Những chuyện lông gà vỏ tỏi giữa Dư Thúy và Thời Lạc mọi người không biết rõ, nhưng bao nhiêu ân oán đều phơi bày ra bên ngoài, trong lòng đều hiểu nhưng không nói.

Quan hệ của hai người này, nói một câu như nước với lửa vẫn còn nhẹ.

Lúc này nếu như Thời Lạc móc ra một con dao dài đến đánh nhau thật với Dư Thúy, mọi người cũng sẽ không bất ngờ mấy.

Bắt đầu từ khi biết Dư Thúy về nước, mọi người đều ngầm dự đoán sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện này.

Đám người hát karaoke, uống rượu, chơi xúc xắc đều ngừng tay lại, liếc mắt nín thở để ý bên đây, thần kinh cũng có hơi căng thẳng.

Thời Lạc đã ngà ngà say, một đường ửng hồng trên cổ lan xuống bên trong cổ áo thun thật thấp, lại làm nổi bật thêm mấy phần ngang ngược của cậu. Thời Lạc đưa tay xoa cổ, chân dài hơi duỗi ra, móc một cái ghế nhỏ gác chân bên cạnh đến, cậu cong chân ngồi trước mặt Dư Thúy, cách bàn nhìn nhau với Dư Thúy.

“Trở về lâu như vậy.” Thời Lạc nhìn chằm chằm vào Dư Thúy, vừa khui một lon bia trong tay vừa chậm rãi nói, “Vẫn chưa thể chào hỏi một tiếng với Dư thần.”

Không chờ Dư Thúy lên tiếng, Thần Hỏa hiểu rõ Thời Lạc lai giả bất thiện* mỉm cười ngắt lời nói: “Đây chẳng phải đang chào sao? Này, trận đấu tuần trước cậu quá độc luôn đó! Tôi phục bàn** trận đấu đó của các cậu, xem góc nhìn của cậu, sắp xếp cho Ngõa Ngõa vô cùng rõ ràng, tôi nói cậu nghe…” (*ý nói người đến không có ý tốt; **phục bàn: thuật ngữ cờ vây, ý nghĩa ban đầu là sau khi người chơi cờ đánh xong một ván, thì xếp lại quá trình đánh cờ lên bàn cờ một lần nữa, nhìn xem chỗ nào đánh tốt, chỗ nào đánh không tốt, chỗ nào có thể có cách đánh khác thậm chí đánh tốt hơn. Quá trình đem ván cờ trở lại trạng thái cũ đồng thời tiến hành nghiên cứu thảo luận, phân tích, chính là phục bàn. Ở e-Sports có thể hiểu là xem lại video trận đấu rồi bàn bạc thảo luận về trận đấu đó.)

Thời Lạc mắt vẫn nhìn thẳng, hoàn toàn coi Thần Hỏa không tồn tại, cậu nhìn Dư Thúy hỏi: “Dư thần đang lập câu lạc bộ mới?”

Dư Thúy bất ngờ nhìn Thời Lạc, lo lắng theo đó mà tan biến.

Thời Lạc thật sự quá thông minh rồi.

Cố Càn cảnh giác nhìn Thời Lạc đã ngà ngà say, gằn giọng nói: “Thời Lạc, cậu uống say rồi đó, tôi giúp cậu gọi trợ lý chiến đội các cậu? Hay là tôi đưa cậu về, có gì hôm khác lại nói…”

Cố Càn đã từng chăm sóc cho Thời Lạc, hai năm nay tính cách Thời Lạc tuy càng ngày càng lầm lì, nhưng đối với Cố Càn vẫn luôn rất kính trọng, lúc này lại không để ý đến, Thời Lạc mắt điếc tai ngơ, trong mắt chỉ có Dư Thúy: “Dư thần, chuyện lập câu lạc bộ mới, không sai chứ?”

Dư Thúy biết hôm nay mình tránh không thoát rồi, một lát sau nói: “Phải.”

Thời Lạc gật đầu, tự lẩm bẩm: “Xem, tôi lại đoán trúng.”

Cậu uống một hớp bia, lại hỏi: “Vậy có thiếu đột kích không?”

Mọi người đều ngẩn ra.

Các tuyển thủ ngồi ở phía xa hai mặt nhìn nhau.

Thời Lạc có ý gì? Chẳng lẽ cậu ấy muốn vào chiến đội của Dư Thuý? Chẳng phải cả đời không thèm qua lại với Dư Thúy từ lâu rồi sao?

Đây là đã uống bao nhiêu rồi, vậy mà lại chủ động đến hỏi Dư Thúy có thiếu đột kích không? Hai người này nếu như vào cùng một đội, chẳng phải là một lời không hợp thì liền đâm đối phương một dao?

Đó sẽ là cái chiến đội nước sôi lửa bỏng gì đây?

Cố Càn và Thần Hỏa nhìn nhau, đều không hiểu Thời Lạc có ý gì, một khắc trước chẳng phải nhóc sói con còn hận không thể một phát cắn chết Dư Thúy sao?

So với đám người đang sốc, Dư Thúy vẫn coi như là bình tĩnh, hắn im lặng một lát sau nói: “Thiếu.”

Thời Lạc nhìn thẳng vào hai mắt Dư Thúy: “Tôi bây giờ, xứng làm đồng đội của anh không?”

Dư Thúy tự nhận sớm đã vạn tiễn xuyên tâm không có cảm giác gì nhìn Thời Lạc, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.

Dư Thúy gật đầu: “Xứng.”

Thời Lạc phì cười, trong mắt đều là chế giễu.

Sắc mặt Thần Hỏa lập tức thả lỏng.

Thời Lạc cười một lát, gật đầu: “Vậy thì tốt, xứng thì tốt…”

“Bọn họ bên kia vừa mới chơi xúc xắc phải không?” Thời Lạc lại uống một hớp bia, nhìn Dư Thúy, “Dư thần, có muốn chơi một trò chơi với tôi không?”

Giọng nói Thần Hỏa không tốt, cướp lời: “Chơi gì với cậu?”

Trong mắt Thời Lạc tựa như chỉ còn lại một mình Dư Thúy, cậu nhìn không chớp mắt, ngón giữa thật dài chỉ mặt bàn đá cẩm thạch, chậm rãi nói: “Trong khay này, có chín ly là rượu mạnh bọn họ dùng để pha chế rượu, loại hơn chín mươi độ… và có một ly là trà chanh.”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy, khóe miệng hơi cong lên: “Dư thần, anh chọn một ly uống sạch, nếu như chọn trúng ly trà chanh…”

“Khỉ khô!” Thần Hỏa không thể nhịn được nữa, “Ai điên mà chơi trò này với cậu? Xác suất một phần mười, ai chọn trúng? Với lại chọn trúng thì muốn cái gì? Muốn một ly trà chanh của cậu? Đừng điên…”

“Anh chọn trúng.” Thời Lạc ngắt lời Thần Hỏa, “Tôi miễn phí tiền ký hợp đồng đến chiến đội mới của anh.”

Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt Thời Lạc sắc bén: “Một xu cũng không cần, bán mạng cho anh, đánh cho anh tròn một mùa giải, chơi hay không?”

Thần Hỏa đần ra, bị phần đại lễ đột nhiên xuất hiện đập vào có hơi ngơ ngác, nháy mắt quên mất mình muốn mắng cái gì, lắp bắp nói: “Nhưng nếu chọn… chọn trúng rượu thì sao?”

Thời Lạc nhìn Dư Thúy từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, gần như không giấu được nỗi hận trong mắt, cậu chậm rãi nói từ trong kẽ răng: “Chọn trúng cái gì, thì uống sạch cái đó.”

“Uống sạch?!” Thần Hỏa hoàn toàn bùng nổ, “Cậu điên rồi à? Cái ly lớn như vậy ít cũng cỡ 400ml! Rượu chín mươi độ người bình thường uống nhiều như thế cũng xảy ra chuyện, cậu để cậu ấy uống?! Người khác không biết, cậu không biết bệnh của cậu ấy?!”

“Mạng của anh ta đáng tiền, tiền hợp đồng một mùa giải của tôi không đáng tiền?” Thời Lạc bình tĩnh nói, “Mạo hiểm lớn, hồi báo to, rất công bằng.”

Cố Càn cảnh cáo nhìn Thời Lạc: “Evil.”

Thời Lạc làm lơ, cậu lấy ra một điếu thuốc ngậm, cúi đầu châm thuốc: “Dư thần, xác suất một phần mười, chơi hay không?”

Thời Lạc hút một hơi, giọng nói không kiên nhẫn: “Không chơi thì để tôi bảo phục vụ đem rượu về.”

Thần Hỏa bực bội nói: “Không chơi! Đem đi!”

Thời Lạc vừa định đứng lên…

Dư Thúy nói: “Chơi.”

Ngón tay Thời Lạc khẽ run lên, suýt nữa để tàn thuốc làm phỏng tay.

“Cậu có bị điên không?!” Thần Hỏa đờ người ra một lát sau đó hoàn toàn nổi giận, lạnh lùng nói, “Mẹ nó cậu muốn chết? Tình trạng cái dạ dày của cậu thế nào bản thân cậu không biết? Còn muốn đến phòng cấp cứu một lần nữa?!”

Gương mặt Dư Thúy bình tĩnh, nói lại lần nữa: “Tôi chơi.”

Thời Lạc nhả ra một ngụm khói, im lặng chửi thề một câu.

Nửa điếu thuốc Thời Lạc cầm trong tay quăng vào trong lon bia mới uống ban nãy: “Nói rõ trước đã…”

Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy: “Nhắc lại quy tắc trò chơi một lần nữa, dù chọn trúng cái gì, anh đều phải uống cho hết.”

Dư Thúy gật đầu: “Hiểu.”

“Dư Thúy.” Cố Càn tuyệt đối không ngờ rằng tối nay có thể xảy ra chuyện thế này, sớm biết Thời Lạc sẽ như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tự ý gọi cậu đến đây, Cố Càn nhíu mày nói, “Đừng quậy nữa, hôm nay mọi người đều uống say rồi, nói giỡn không cân nhắc, giải tán cả đi.”

“Nhờ cậu rồi.” Dư Thúy cầm lấy một bình sữa tươi không biết ai để bên cạnh bàn, mở nắp bình ra uống mấy hớp, “Đừng khuyên, tôi chơi.”

“Cậu chơi gì mà chơi?! Tạm thời uống mấy miếng sữa như vậy có tác dụng gì chứ? Đó là vodka! Có thể dùng làm thuốc nổ đó!” Thần Hỏa thật sự muốn bóp chết hai người này, cậu ta hung hăng trừng Dư Thúy, tiến lên một bước đè thấp giọng nghiến răng nói, “Cậu… cậu thật sự muốn cậu ta, chúng ta tìm IAC đến mua chẳng phải được rồi sao! Bao nhiêu tiền, chúng ta mua! Bao nhiêu tiền quan trọng hơn cái mạng?”

Dư Thúy khẽ lắc đầu: “Mua không được.”

Thời Lạc nghe thấy rõ ràng, cậu cười trào phúng: “Bây giờ muốn mua rồi? Xin lỗi, ra khỏi cánh cửa này, tôi không có khả năng đến chiến đội các anh nữa, vĩnh viễn.”

Thần Hỏa tức đến mức muốn nổ phổi: “Thằng nhóc cậu!”

Ngõa Ngõa bên cạnh ngồi không yên, cậu nhóc sợ sệt nhỏ giọng khuyên: “Anh Thời… không đến mức đó chứ, dù trước đây có mâu thuẫn hiểu lầm gì, cũng không cần thiết phải gây ầm ĩ đến độ vào viện phải không? Có hơi quá…”

Thời Lạc không để ý đến Ngõa Ngõa.

Dư Thúy cúi đầu cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho bác sĩ tư nhân trong nước của mình, sau đó để điện thoại qua một bên, cụp mắt nhìn hết mười ly đồ uống trong suốt lớn trên bàn.

Thời Lạc có lẽ đã sớm dặn dò phục vụ, trong mỗi ly đều phủ đầy một lớp lá bạc hà tươi dùng để pha cocktail, che kín mít bọt khí có thể ở trên mặt đồ uống, lại làm loạn màu sắc chất lỏng, dường như sợ phân biệt qua mùi rượu, trong khay đựng mười ly đồ uống lớn cũng rót đầy vodka, mùi rượu xông vào mũi hòa lẫn vào nhau, hoàn toàn không thể phân biệt được.

Dư Thúy im lặng nhìn một phút, từ bỏ việc dựa vào kinh nghiệm để chọn.

Mười ly như vậy đặt chung một chỗ, dù là bartender cũng không phân biệt được.

Thần Hỏa tức giận mặt cũng đỏ lên, cậu ta cắn răng nói: “Có phải cậu điên rồi không? Xác suất nhỏ như vậy, không thể nào chọn trúng được! Còn chưa hiểu? Thằng sói con này đang trả thù! Cậu ta muốn danh chính ngôn thuận tiễn cậu đi bệnh viện!”

Thời Lạc lại khui một lon bia cho mình, cũng không phản bác.

Dư Thúy ngước mắt nhìn Thời Lạc, tư thế hút thuốc uống bia đều vô cùng thành thạo, nhất thời xuất thần.

Mới hai năm mà thôi.

Cách một cái bàn rộng lớn và chín ly rượu mạnh đòi mạng, hai người nhìn nhau một lát.

Mới hai năm mà thôi.

“Trước đây lúc đi có hơi vội vàng, có câu này cứ quên nói.”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc: “Là anh không tốt, nói không giữ lời.”

Đôi mắt Thời Lạc lập tức đỏ lên.

Hầu kết cậu khó khăn chuyển động, giọng khàn khàn nói: “Uống.”

Dư Thúy gật đầu, chọn cũng không chọn, tiện tay cầm lên một ly đồ uống lớn, trước khi đám Thần Hỏa cướp lại ngửa đầu uống một hơi, cả người giật mình.

“Là cái gì? Cậu nhổ ra! Không phải trà chanh thì nhổ đi!” Thần Hỏa vô cùng sốt ruột “Sắc mặt này của cậu là thế nào? Xe đang ở dưới lầu, đứng lên tôi đưa cậu đi bệnh viện…”

Dư Thúy chầm chậm lại uống một hớp: “… Trà chanh.”

Mọi người trong phòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, đều nghĩ lại mà sợ mồ hôi lạnh chảy như tắm.

Thần Hỏa còn chưa tin, tự mình giật đến ngửi thử, lầm bầm: “Đậu má… Cái vận may Âu hoàng* gì đây.” (*một kiểu xưng hô trong game, chỉ người chơi có vận may vô cùng tốt)

Dư Thúy thong thả uống hết trà chanh. Thời Lạc hít sâu một hơi, lon bia trong tay ném qua một bên, có chơi có chịu: “Chuyện chuyển nhượng, sau này tôi sẽ liên lạc với anh, bảo bên pháp lý các anh soạn hợp đồng trước đi.”

Đám người trong phòng nhỏ giọng thầm thì, không nhịn được cảm thán thay cho Dư Thúy, đây không chỉ đơn thuần là vận may tốt, một xu cũng không tốn, cứ như vậy trực tiếp ký với đột kích số một server trong nước!

Cố Càn lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn sợ lại xảy ra tình huống gì nữa, Cố Càn đứng dậy nói: “Được rồi, cụ thể xử lý thế nào các cậu tự mình liên lạc, hôm nay không còn sớm nữa, cứ như vậy đi.”

Vây xem một vở kịch lớn như vậy, mọi người cũng không còn tâm trạng hát nữa, ồn ào gật đầu nói phải, bắt đầu đi ra ngoài, chỉ có Thời Lạc vẫn còn im lặng ngồi ở trước bàn, lặng lẽ nhìn chín ly vodka còn lại trên bàn.

“Đi thôi!” Sau lưng Thần Hỏa đều là mồ hôi, hắn vẫn chưa hết sợ hãi, giục Dư Thúy: “Đi thôi đi thôi, trở về bàn bạc sắp xếp thế nào.”

Động tác Dư Thúy chậm chạp, đi theo dòng người cùng nhau xuống thang máy, lại cùng dòng người chờ ở trước cửa đại sảnh club.

Trái tim Thần Hỏa vẫn còn đang nhảy bùm bụp, cậu ta xoa ngực mình: “Hù chết tôi rồi… Cậu cũng là! Cậu ta điên cậu cũng điên luôn? Bình thường tiếc mạng như thế! Ban nãy là thế nào? Thật sự vào bệnh viện một lần nữa không phải đơn giản một tháng như vậy đâu!”

Dư Thúy không biết đang nghĩ gì, không nói lời nào.

“Cậu cảm thấy thắng được cậu ta là chuyện tốt? Ban nãy cậu ta còn kìm nén muốn cho cậu uống chết đó.” Thần Hỏa càng nghĩ càng sợ hãi, “Lúc trước chẳng phải là đứa hiền lành, bây giờ càng khó chơi, đòi thẳng mạng người. Đây chính là thằng nhóc năm đó cậu dẫn về nuôi!”

Trong mắt Dư Thúy đột nhiên lóe lên một vệt sáng, quay người trở lại.

Thần Hỏa lo lắng: “Ôi trời, cậu lại làm sao đó?!”

Thần Hỏa đang muốn đi theo Dư Thúy, thế nhưng Cố Càn bên kia đã xuống tầng hầm để xe lại vòng trở lại hỏi Thần Hỏa chìa khóa xe, cậu ta không còn cách nào, vội vã tìm kiếm chìa khóa xe không biết ai ném nhầm vào trong túi của mình, bước nhanh đến đưa cho Cố Càn, Dư Thúy bên đây đã vào thang máy.

Thang máy đi đến tầng cao nhất, vang lên tiếng đinh đong, Dư Thúy bước nhanh ra khỏi thang máy, lần nữa quay trở lại căn phòng ban nãy.

Trong phòng trống rỗng, Thời Lạc vẫn còn duy trì động tác vừa rồi.

Thời Lạc ngước mắt nhìn, khó chịu nhíu mày: “Thắng rồi còn không đi, quay lại cười nhạo tôi?”

Dư Thúy nhìn chằm chằm vào chín ly đồ uống trên bàn, đầu ngón tay hơi phát run.

Thời Lạc cảm nhận được gì đó, lạnh giọng nói: “Đã xong chuyện rồi, cút!!!”

Dư Thúy coi như không nghe thấy, không chờ Thời Lạc ngăn cản, bước lên cầm lấy một ly rượu vẫn chưa động đến uống một hơi.

Ánh mắt hắn lập tức thay đổi.

Con ngươi hắn rung rung, quay đầu không tin nổi nhìn về phía Thời Lạc.

Đôi mắt Thời Lạc đỏ bừng giống như muốn giết người, tiến đến cầm lấy cổ tay Dư Thúy, giọng nói khàn khàn, gằn từng chữ một: “Tôi, nói… cút.”

Đôi môi Dư Thúy hơi run lên, hắn chậm rãi mà kiên quyết đẩy tay Thời Lạc ra, lại cầm lên một ly “vodka” chưa động đến uống một hơi.

Cả người Dư Thúy cứng đờ đứng yên tại chỗ.

Một lát sau hắn lại cầm lên một ly mới, uống một hớp rồi bỏ xuống, lại cầm một ly lên uống một hớp, lại bỏ xuống.

Thời Lạc cắn chặt răng.

Dư Thúy cứ như vậy một ly lại một ly, cổ tay run run lần lượt cầm từng ly rượu lên, một lần uống hết chín ly đồ uống còn lại.

Mười ly đồ uống, từng ly từng ly từng ly đều là trà chanh.