FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 82



Động tác của Dư Thúy rất nhẹ, năm giờ sáng Thời Lạc mới ngủ, lúc này ngủ rất sâu, một bên tai còn đang đeo tai nghe bluetooth cách âm, nên không bị làm tỉnh giấc.

Dư Thúy nhìn cái áo khoác đồng phục bị vứt ở bên giường, cơ bản xác định, người tờ mờ sáng đi mở điều hòa trung tâm là Thời Lạc.

Nhiệm vụ huấn luyện càng ngày càng gấp gáp, bình thường mọi người đều tắt máy lúc hai ba giờ sáng, về phòng của mình đều buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi. Vì để ngủ sớm hơn, cơ bản đều có một tuyến đường tối ưu hóa, đó là vào phòng thì bắt đầu cởi áo khoác, toàn bộ đều ném vào trong giỏ đồ bẩn, sau khi tắm xong thì mặc áo ngủ hoặc là áo thun cộng với quần thể thao, đi về trước mấy bước, nằm trên giường nhắm mắt thì có thể ngủ ngay.

Trong giỏ quần áo bẩn ở cửa của Thời Lạc đang đặt ngay ngắn bộ quần áo cậu thay ra trước khi ngủ, lúc này trên giường còn có một cái áo khoác đồng phục sạch sẽ, tất nhiên là giữa chừng lại ra ngoài.

Dư Thúy đi đến đầu giường của Thời Lạc nhìn một lát, không có đụng đến giường của Thời Lạc, khẽ kéo cái ghế đặt ở đầu giường Thời Lạc, ngồi xuống.

Thời Lạc lo lắng Dư Thúy sợ lạnh, chỉnh nhiệt độ của điều hòa không khí lên cao một chút, nhiệt độ phòng này đối với Dư Thúy mà nói là thích hợp nhất, còn đối với Thời Lạc thì có hơi nóng.

Nhiệt độ quá nóng làm mặt của Thời Lạc đỏ bừng, tăng thêm mấy phần trẻ con, trông như nhỏ đi mấy tuổi.

Vốn dĩ tuổi tác cũng không lớn, nhưng chăm sóc bạn trai mình lại rất đáng tin.

Còn biết chỉnh điều hòa.

Dư Thúy cầm điện thoại của mình, ngồi trên ghế, yên lặng nhìn Thời Lạc, trái tim có hơi đau.

Không nghiêm trọng, nhưng cứ dai dẳng không ngừng.

Giữa cặp đôi yêu nhau, có lẽ một vài cảm xúc nào đó cũng sẽ lây nhiễm, Dư Thúy nhìn Thời Lạc, nhìn người bạn trai tốt không thể tốt hơn nữa của mình, không biết làm thế nào để mình yêu thương cậu hơn được nữa.

Câu lạc bộ này mới được thành lập ở mùa giải này, việc thi đấu tới tấp, cạnh tranh khốc liệt, lại có rất nhiều nội dung huấn luyện, nhưng lại ở bên nhau vào lúc này.

Từ lúc tỏ tình đến nay, đừng nói đến chuyện hẹn hò xem phim mà những cặp đôi bình thường làm sau khi yêu nhau, ngay cả thời gian ở riêng còn vô cùng có hạn.

Dư Thúy đã cố hết sức khiến mình có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Thời Lạc, nhưng cứ cảm thấy không đủ, mãi mãi không đủ.

Dư Thúy sẽ để ý đến tâm trạng của Thời Lạc, tận dụng triệt để thời gian để thầm thì với cậu, tranh thủ từng giây để tạo ra thời gian ở riêng với nhau, cố hết sức làm chuyện mà bạn trai nên làm, nhưng lúc này nghĩ kỹ lại…

Tuy trước Thời Lạc, Dư Thúy không có kinh nghiệm yêu đương nhưng cũng cảm thấy mình với Thời Lạc mẹ nó giống hệt đang yêu qua mạng.

Uổng công ở cùng một căn cứ.

Hôm tỏ tình từng hỏi ý của Thời Lạc, Thời Lạc không muốn công khai, không muốn ảnh hưởng đến huấn luyện bình thường của hai người. Dư Thúy vẫn luôn là Thời Lạc muốn thế nào thì để cậu như thế đó, nhưng chuyện này Dư Thúy không muốn tiếp tục chiều cậu nữa.

Ít nhất mỗi khi hạ nhiệt, ngủ cùng phòng ký túc một đêm.

Có thể ảnh hưởng bao nhiêu chứ?

Nhưng mà vẫn nên hỏi ý của bạn trai nhỏ, Dư Thúy chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, dựa vào lưng ghế chơi điện thoại, định chờ lát nữa Thời Lạc tỉnh, dịu dàng một chút, lựa lời thương lượng với Thời Lạc.

Không nói Thời Lạc tăng giá ào ào, chỉ là nghiêm chỉnh chốt đơn, mình cũng đã treo biển bán một tiếng hơn một trăm ngàn tệ, bạn trai nhỏ vẫn chưa phát triển và lợi dụng triệt để mình nữa..

Giá tiền này tặng không cho hắn, không ham, còn tránh hiềm nghi.

Tuyển thủ chuyên nghiệp, chơi game điện thoại cơ bản là chuyện nhỏ như con thỏ, Dư Thúy không tốn bất cứ nơ ron nào đã cho bên kia ăn hành xong, trong lòng chỉ đều là Thời Lạc

Dư Thúy chơi điện thoại một hồi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi rồi.

Chắc là vì mưa dầm nên bên ngoài vẫn sương mù mờ mịt tối om, cả căn cứ không có bất cứ âm thanh gì, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, điện thoại Dư Thúy rung lên, trong nhóm chat của Free có tin tức, Chu Hỏa gửi tin nhắn đến.

[Quản lý – Chu]: Mấy hôm nay vất vả rồi, khó khăn lắm mới có một hôm thời tiết thích hợp để ngủ nướng, huấn luyện hôm nay lùi lại, mọi người ngủ tiếp đi.

[HLV – Lão Kiều]: Tình huống thật sự là mưa càng ngày càng lớn, dì không thể ra ngoài mua đồ ăn, đặt mua rau còn bị kẹt đường, tạm thời không giao đến được. Mấy cậu dậy cũng chẳng có cơm ăn.

[Quản lý – Chu]: … Cậu không cần nói ra đâu, tôi thật lòng cảm thấy mọi người vất vả nên có thể nhân lúc trời mưa ngủ thêm mấy tiếng, chẳng phải cậu cũng nói có thể nghỉ ngơi sao?

[Quản lý – Chu]: Với lại hôm qua thiên sứ nào mở máy điều hòa thế? Tôi nửa tỉnh nửa mê sắp đông chết, bỗng như có gió xuân đêm thổi đến, nháy mắt sống lại.

[HLV – Lão Kiều]: Còn đang ngủ mà, buổi tối lại hỏi. Tôi cũng đi ngủ bù đây…

[Quản lý – Chu]: Ngủ ngủ ngủ, @tất cả, hôm nay không có bữa sáng, dậy rồi thì tự gọi đồ ăn, chiến đội thanh toán.

Đúng lúc cùng ý tưởng với Dư Thúy.

Dư Thúy lại chờ thêm 15 phút, Thời Lạc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Dư Thúy cầm điện thoại Thời Lạc đặt ở đầu giường, trên màn hình khóa đang hiển thị ứng dụng phát nhạc, đã tạm thời ngừng lại.

Nhớ đến đoạn âm thanh chuỗi ký tự lộn xộn tối qua, khóe miệng Dư Thúy nhếch lên.

Đổi bài hát khác thì không cần mở khóa.

Thời Lạc ngủ không ngay ngắn lắm, một cái tai nghe bị cậu ném ở cạnh gối, Dư Thúy cầm lên đeo vào tai mình, lấy điện thoại của Thời Lạc không ngừng đổi bài hát, sau khỉ bấm qua hơn bốn mươi bài hát, cuối cùng hiển thị đoạn âm thanh chuỗi ký tự lộn xộn kia.

Dư Thúy nhấn nút phát, nhịn cười chờ Thời Lạc tỉnh.

Hắn nhìn màn hình khóa của Thời Lạc rất bất ngờ, đoạn âm thanh này dài 26 phút.

Hắn bật cười, thời gian của Thời Lạc còn rất dài.

Đoạn âm thanh này có hơi nặng, nửa phút đầu đều là tiếng xoẹt xoẹt trầm thấp.

Nửa phút sau, trong đoạn âm thanh vang lên tiếng lạch cạch, giống như là tiếng kết nối mic.

Dư Thúy không có hứng thú với mấy lời nói… được ghép lại của mình, vừa định tháo xuống chờ xem phản ứng của Thời lạc thì bỗng nhiên giật mình.

“Alo? Có nghe thấy không?”

“… Giọng nói của em không giống con nít à? Em… em đổi giọng sớm.”

“Em… em… à đúng, em lén ba mẹ chơi.”

“Em xem live stream của anh rồi, anh tên Thời Lạc đúng không?”

“Anh Thời kéo em bay.”

“Em không biết chơi trị liệu, thật mà thật mà thật mà… Chậc, sao lại không tin chứ?”

Nụ cười trên gương mặt của Dư Thúy dần nhạt đi.

Trong tai nghe quả thật là giọng nói của mình, nhưng không phải tiếng thở dốc được ghép lại gì hết.

Cũng không thể là do fan cắt ghép.

Có mấy câu là tin nhắn thoại lúc đầu mình gửi cho Thời Lạc, fan hoàn toàn không có được.

Đoạn âm thanh rất dài, còn đang tiếp tục, trong đoạn âm thanh đều là mình đang nói không ngừng.

“Suỵt…”

“Giọng nói của em nhỏ? Vừa… vừa rồi ba mẹ em ở bên cạnh, không thể nói được.”

“Anh Thời, buổi tối có chơi không? Em trốn học.”

“Chỉ trốn học vì anh, trừ em không ít tiền, nếu như anh không đến thì em bị thiệt chết rồi, nhìn thấy tin nhắn thì trả lời em nha.”

“Trường học không trừ tiền sao? Ồ, trường học bên tụi em biến thái, vâng, mẹ nó đều là súc sinh, trễ 10 phút trừ hai trăm ngàn.”

“Không có nói dối…”

“Em lừa ai cũng không muốn lừa anh, thật đó.”

“Em… thật sự có hơi hối hận rồi.”

Thời Lạc ngủ quá trễ, còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Lúc này Dư Thúy đã không muốn cậu dậy nữa rồi, hắn hít thở thật sâu, nhanh chóng hạ thấp âm lượng, tiếp tục nghe.

“Anh Thời, chúng ta thương lượng một chuyện nhé… Hôm nay em phát huy thật tốt, kéo anh, báo đáp là anh hứa với em, sau này dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không tức giận có được không?”

“Không có việc gì, anh hứa trước đi.”

“Nào nào, ấn bắt đầu.”

Dư Thúy nhớ lại đây là lời nói mà mình nói với Thời Lạc trước khi ngả bài năm ấy.

Bây giờ nghe lại, đúng là khốn nạn.

Đoạn âm thanh vẫn đang phát đến phần sau, nghe giống như sau khi ngả bài.

“Xin lỗi, tôi đã nói dối.”

“Tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp.”

“Câu lạc bộ FS, cậu đã nghe qua chưa?”

“Xin lỗi, tôi cũng không biết sao lại làm thành thế này.”

“Lạc Lạc, xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Đoạn âm thanh chỉ phát chưa đến ba phút, còn chưa kết thúc, chỉ là dần dần không còn tiếng nói nữa, chỉ là tiếng kêu xoẹt xoẹt, Dư Thúy chật vật thở ra một hơi.

Nhớ lại ghi chép hệ thống mà tối qua mình nhìn thấy, số lần phát của đoạn âm thanh này là 999+.

Vừa rồi tìm đoạn âm thanh này rất lâu, chứng tỏ là gần đây Thời Lạc không hay nghe, còn nhiều hơn 999 lần, rốt cuộc là nghe từ khi nào, có thể tưởng tượng được.

Hai năm ở Thánh Kiếm, Dư Thúy vẫn luôn theo dõi tình hình của Thời Lạc, trận đấu của Thời Lạc, hắn không nói đã xem hết nhưng cũng xem gần hết rồi.

Trước khi bắt đầu trận đấu, sau khi kết thúc trận đấu, thỉnh thoảng trông Thời Lạc có tâm trạng không tốt lắm, ống kính lướt đến, Thời Lạc bình thường đều mang tai nghe.

Rốt cuộc có phải nghe đoạn âm thanh này không thì không xác định được, nhưng tổng cộng 999+ thì không phải bỗng dưng cộng ra được.

Lúc Dư Thúy vừa mới về nước, lần đầu tiên gặp Thời Lạc là ở hành lang khu chờ của nhà thi đấu.

Khi ấy Thời Lạc đang đeo tai nghe.

Mấy lần gặp sau đó, khi tâm trạng Thời Lạc khá kích động, sau đó cũng thường đeo tai nghe.

Lúc đó Dư Thúy cũng để ý một hai lần, nhưng sau này không có phát hiện gì nữa, Thời Lạc cũng không có tật xấu này, hắn liền quên mất.

Đoạn âm thanh vẫn đang tiếp tục, sau một đoạn tạp âm trống, giọng nói của Dư Thúy lại vang lên, đoạn âm thanh 26 phút, 20 phút sau toàn bộ đều là Dư Thúy đang lặp lại câu:

“Anh hứa với em, sau này dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không tức giận có được không?”

“Anh hứa với em, sau này dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không tức giận có được không?”

“Anh hứa với em, sau này dù có xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không tức giận có được không?”



Dư Thúy tháo tai nghe, cổ họng hoàn toàn bị nghẹn lại.

Dần dần hiểu ra, cuối cùng đã phá án, hiểu được vì sao Thời Lạc cứ đeo tai nghe.

Thời thiếu gia cũng không phải là không biết giận.

Nghe mình xin lỗi ngàn vạn lần mới nhịn qua được hai năm ròng rã.

Trên giường, Thời Lạc nhíu mày, nửa tỉnh nửa mê.

Mắt mở hé ra, bên ngoài cửa sổ trời tối om, không biết là mấy giờ rồi. Cậu dụi mắt, còn chưa kịp cầm điện thoại lên xem giờ thì bị người khác ôm vào lòng.

Thời Lạc chợt nháy mắt, mê mang nói: “Sao… sao anh lại…”

Cậu cảm thấy Dư Thúy ôm mình rất chặt, nghe Dư Thúy nói bên tai mình: “… Anh lạnh, đến chỗ em cho ấm.”

Thời Lạc vừa định nói nhiệt độ này anh còn lạnh thì cảm thấy giọng nói của Dư Thúy thật sự có hơi bất thường, nhíu mày nói khẽ: “Lạnh thật à? Uống thuốc không?”

Cậu chẳng hề cảm nhận ra được cơ thể Dư Thúy lạnh ở chỗ nào, bị hắn ôm như thế lại có hơi ngượng, không đợi Thời Lạc hỏi tiếp, Dư Thúy lại nói một câu khiến người ta càng ngượng hơn:

“Cục cưng này, vốn định thương lượng với em… nhưng mà bây giờ anh không muốn thương lượng nữa, chỉ nói với em một tiếng, sau này nếu không có thi đấu thì anh đến phòng em ngủ.”

Thời Lạc sửng sốt, cậu chưa kịp nói, Dư Thúy lại thấp giọng nói: “Anh vừa phát hiện…”

“Có thể em thích có người ở bên cạnh.” 

Không phải thích có người ở bên cạnh thì sao lại nghe giọng nói của người khác nhiều lần đến thế?

Thời lạc vốn muốn bảo vệ chiến đội, bảo vệ Dư Thúy: “Nếu người khác nhìn thấy…”

“Anh giải quyết.” Dư Thúy ngắt lời Thời Lạc, “Vậy là đồng ý rồi?”

Thời Lạc ngẩn người một chốc, tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “… Đương nhiên đồng ý.”