FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 92



Dư Thúy nhỏ giọng nói với tài xế chạy vững một chút, Thời Lạc ngủ ngon cả đường, sau khi đến nhà thi đấu mới tỉnh lại.

Thời Lạc cũng không ngờ mình có thể ngủ suốt đường đi, sau khi xe ngừng lại, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, mấy giây sau mới trầm giọng nói: “Mới tỉnh dậy thấy đang ở trong xe còn cho rằng hôm là trận đấu của chúng ta chứ, làm em giật mình…”

Tài xế cười: “Tôi cũng lần đầu đến nhà thi đấu nhưng không phải trận đấu của chúng ta. Chúng ta đến sớm rồi, hay là hai cậu chờ ở đây trước? Lúc này khán giả đều đang xếp hàng qua kiểm an, hai cậu không đeo khẩu trang, xuống xe chắc chắn sẽ bị fan bao vây. Nếu không thì hai cậu chờ trong xe, tôi tìm nhân viên lấy thẻ công tác, chúng ta chạy xe vào trong luôn, để hai cậu đi đường dành cho nhân viên?”

“Đừng làm phiền người ta.” Thời Lạc nhíu mày lắc đầu, “Đều đang bận rộn, chúng ta chờ trên xe một hồi sau đó vào sân cuối cùng.”

Tài xế gật đầu: “Cũng được, vậy tôi xuống xe hút một điếu thuốc.”

Thời Lạc vừa mới ngủ dậy, trong mắt vẫn còn mệt mỏi, cũng lấy một điếu thuốc muốn xuống xe cùng. Dư Thúy dựa ở bên cạnh chơi điện thoại, đầu không ngẩng lên nói: “Muốn hút thì hút ở trong xe đi, chắc chắn fan bên ngoài đã chú ý đến xe của chiến đội chúng ta rồi, em xuống xe sẽ bị chụp lại, có tin không?”

Chờ ở bên ngoài đa số đều là fan cứng của chiến đội thi đấu, fan chờ đón tuyển thủ hô cố lên đương nhiên cũng có thể nhận ra Thời Lạc.

“Chụp đi, dù sao đều biết em hút thuốc, ai thích chụp thì chụp.” Không gian trong xe quá nhỏ, Thời Lạc không muốn để Dư Thúy hút thuốc gián tiếp, kéo cửa xe ra bước xuống, “Hút xong rồi lên.”

Dư Thúy đoán không sai, Thời Lạc vừa xuống xe thì truyền đến tiếng hét chói tai của fan ở cách đó không xa. Chuyện hai người muốn đến xem thi đấu không có công khai trước, các fan có lẽ cũng không ngờ sẽ nhìn thấy xe của câu lạc bộ Free ở nơi này, càng không ngờ còn có thể gặp được Thời Lạc.

Một mình Dư Thúy ở trên xe chơi điện thoại, xem dự đoán các số liệu trước trận của NSN với Saint, tiện tay lướt xem vài tài khoản truyền thông eSport đã theo dõi, quả nhiên, tin tức hóng hớt mới nhất là tấm ảnh Thời Lạc đứng bên cạnh xe mvp nhà mình, quay lưng về phía ống kính cúi đầu hút thuốc.

Dư Thúy cười, đã nói đừng xuống xe mà.

Nhưng mà có lẽ tài khoản hóng hớt tin eSport này là fan của Thời Lạc hoặc là fan của đội Free nên không có tin tức gây sóng gió gì, giọng điệu vô cùng ôn hòa, chỉ nói bất ngờ gặp Evil ở bên ngoài nhà thi đấu, khen Thời Lạc từ quần áo đến giá trị nhan sắc đến mái tóc ngắn màu bạch kim một lượt, lại trêu Thời Lạc có lẽ cảm thấy trận chung kết chắc chắn rồi nên lén đến hiện trường xem trận đấu của Saint với NSN để thăm dò tình hình quân địch.

Dư Thúy mở bình luận xem, bình luận cũng rất bình thường. Người của đội Free bình thường không có trận đấu sẽ không ra khỏi nhà, các fan Thời Lạc rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Thời Lạc mặc trang phục thường ngày, đều tag nhau vào xem hình, kêu gọi bạn bè, còn đang khuyến khích chủ tài khoản này đến đó chụp chung, chụp thêm mấy tấm.

Chủ tài khoản đăng ảnh trả lời rất nhanh: [Không được không được, hôm nay người ta cũng không phải đến thi đấu, không chắc sẽ đồng ý chụp chung, vừa rồi chụp cậu ấy đã là mạo hiểm tính mạng rồi, thấy mọi người đều chụp nên mới dám chụp, mấy cái khác thì thôi vậy! Thời gian này đối với nhóc Thời chắc là rất sớm, trông cậu ấy rất buồn ngủ, rất thiếu kiên nhẫn. Run cầm cập không dám đến gần.]

Chủ tài khoản còn nói: [Chiều cao của nhóm người mẫu nam Free cao dữ thần, bình thường không nhận ra, nhìn một mình Evil thì đúng là cao thật, đẹp trai cực kỳ, đẹp trai cực kỳ.]

Dư Thúy lại nghiêm túc nhìn tấm ảnh này của chủ tài khoản, quả thực chụp rất đẹp, góc chụp hơi thấp, có lòng lấy sáng nên thể hiện sinh động dáng người một mét tám của Thời Lạc.

Dư Thúy lưu ảnh, lại lướt xem bình luận, xem được mười mấy bình luận thì chân mày hơi nhíu lại.

[Mà vì sao Thời thần bỗng nhiên muốn đến xem trận đấu vậy? Chẳng phải gần đây cậu ấy huấn luyện mệt muốn chết sao? Ngày nào vào xem kênh live stream của Puppy đều cảm thấy Thời thần huấn luyện không ngừng nghỉ.]

[Với lại thật kỳ lạ, những người khác trong đội cũng không đến, chỉ có một mình nhóc Thời đến, được thôi miễn cưỡng tính tài xế là một người.]

[Lúc này chắc mấy người khác còn chưa dậy nữa, căn cứ Free cách nhà thi đấu xa như thế này, lúc này đã đến thì không biết phải dậy mấy giờ, đám cú đêm Free đó ai mà muốn dậy sớm như này chứ?]

[Chẳng phải ở căn cứ xem live stream là được sao, cứ đến sân xem chắc chắn có nguyên nhân.]

[Bỗng nhiên nhận ra một vấn đề, chẳng lẽ Thời thần đến sân thi đấu cổ vũ cho Ngõa Ngõa?]

[Rất có thể… Quan hệ của hai người tốt đến thế mà.]

[Rất có thể +1, Thời thần vẫn luôn tốt với Ngõa Ngõa, quào ship thôi, ship thôi.]

[Tui vẫn luôn ship CP ngoài đội Thời đẹp trai với bé Ngõa, hai người này bình thường lúc xếp đôi thật sự rất ngọt, cuối cùng hôm nay cũng có hàng thật để ship rồi, cảm ơn trời đất.]

Dư Thúy xem bình luận càng đi càng không đúng hướng, khẽ thở dài.

Không kéo đi được, thật sự không kéo đi được.

Rốt cuộc phải xếp đôi bao nhiêu lần, live stream bao nhiêu lần, ám chỉ bao nhiêu lần thì fan CP của mình với Thời Lạc mới có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực đi dưới ánh mặt trời, nở mày nở mặt một lần đây?

Số fan phát hiện Thời Lạc đến nhà thi đấu càng ngày càng nhiều, bình luận đến bình luận đi, hầu như đều chắc chắn Thời Lạc đến vì Ngõa Ngõa.

Vở kịch nhỏ soạn ra Dư Thúy đọc còn thấy cảm động.

Mà lúc này, Thời Lạc không biết sự thật cảm thấy người khác ở đằng xa nhìn với chụp hình mình, vẻ mặt thờ ơ ai không quan tâm, dựa vào thân xe châm điếu thuốc thứ hai.

Tối qua, sau khi xếp đôi hai tiếng với Puppy sau đó xếp đôi bốn tiếng với Thần Hỏa, đánh cho đến ba giờ sáng.

Mấy tiếng huấn luyện cuối cùng hằng ngày hầu như đều là thời gian xếp đội tự do, nếu xếp đôi với Dư Thúy thì coi như nghỉ ngơi, xếp đôi với Thần Hỏa là luyện tập hạng nặng, cường độ gần giống với mấy trận đấu tập bình thường. Đánh mười mấy tiếng như này mệt đến mức vừa dính gối đã ngủ. Hôm nay vì muốn xem trận đấu nên dậy sớm, đầu Thời Lạc mơ màng, chỉ muốn lên tinh thần.

Nhưng mà điếu thuốc thứ hai mới châm còn chưa hút một hơi thì nghe thấy tiếng hét ngạc nhiên của fan ở đằng xa, điếu thuốc trong tay Thời Lạc bị Dư Thúy mới xuống xe lấy đi.

“Hút sương sương được rồi, hút liền tù tì à?”

Sau khi dụi tắt nửa điếu thuốc trong tay, Dư Thúy ném vào trong thùng rác, thuận tiện kéo Thời Lạc vào trong xe.

Thời Lạc vào xe lại ngồi ngơ ngác, thấy Dư Thúy chơi điện thoại không để ý đến mình, cho rằng Dư Thúy trách mình hút thuốc thật. Không muốn để Dư Thúy lo lắng, Thời Lạc lấy đầu gối đụng Dư Thúy, chủ động nói: “Sau này không hút nhiều nữa, một ngày hút nhiều nhất năm… ba điếu, có được không?”

Dư Thúy không lên tiếng, một lát sau mới đưa điện thoại cho Thời Lạc: “Xem đi.”

Thời Lạc xem bài đăng weibo mà trước đó Dư Thúy đã xem, nhíu mày: “Lại tung tin bậy bạ gì vậy? Em với Ngõa Ngõa có thể có cái gì chứ?”

Dư Thúy nhắc nhở: “Xem bài mới nhất.”

Thời Lạc thoát ra, tải lại trang…

[Đã phá án, Whisper cũng ở đây, thu lại lời nói vừa rồi, Thời Lạc không phải đến một mình, đội trưởng cũng đến cùng cậu ấy.]

[Nói nhỏ một câu, tính khí của nhóc Thời đối với Dư thần tốt ghê đó. Vừa rồi lúc xuống xe hút thuốc thì ngầu vô cùng, Dư thần vừa xuống xe đã nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, bị lấy đi điếu thuốc cũng nghe lời cực kỳ, bảo không hút thuốc nữa thì không hút nữa, bảo lên xe thì lên xe.]

Dư Thúy vừa lộ mặt bình luận đã bùng nổ, lúc này đều đang ship Dư Thúy với Thời Lạc.

Thời Lạc lập tức quên mất Ngõa Ngõa, đọc bình luận rất chăm chú.

“Đều đang đoán vì sao chỉ có hai chúng ta đến…” Thời Lạc đọc nhanh như gió, tự động bỏ qua mấy bình luận cậu không quan tâm, chỉ đọc nội dung có liên quan đến cậu và Dư Thúy, “Nói trong đội hai chúng ta có quan hệ tốt nhất, sau khi làm hòa còn thân thiết hơn hai năm trước, với lại…”

Dư Thúy thấy Thời Lạc không nói nữa nên tiến lại gần Thời Lạc, cánh tay khoác lên trên vai cậu, nhìn màn hình điện thoại: “Với lại gì nữa?”

[Trước khi Whisper xuống xe, Thời thần ngông cuồng giống như có cả toàn bộ nhà thi đấu. Sau khi Whisper xuống xe, Thời thần cẩn thận giải thích chỉ hút điếu thứ hai thôi.]

[Chậc, khiến Thời thần biến thành nhóc Thời chỉ cần một Whisper.]

[Người dám dụi thuốc của nhóc Thời chắc cũng chỉ có Dư thần nhỉ? Tui thật sự tò mò, hai người này rốt cuộc đã trải qua việc gì, sau khi về cùng một đội lại có thể không còn chút khúc mắc nào thậm chí còn thân thiết hơn trước đây, câu hỏi chưa có lời giải của giới eSport.]

[Trải qua chuyện gì thì không rõ, đừng chỉ chú ý Evil, ánh mắt vừa rồi của Dư thần cũng là lạ đó. Dư tra nam ngoại trừ nhìn màn hình máy tính của mình còn dùng ánh mắt đó nhìn ai nữa? Độ chăm chú vượt tiêu chuẩn rồi nhỉ?]

[Bỗng nhiên có một suy nghĩ to gan…]

[Có khi nào hai người này mẹ nó yêu nhau thật không?]

[Có yêu nhau hay không thì khó nói, bầu không khí này tóm lại chắc chắn không phải tình anh em… Nói là tình cảm giữa Song tử tinh trị liệu đời đầu không giống với người khác cũng miễn cưỡng.]

[Trước đây xảy ra nhiều chuyện như thế, nếu hai người vẫn có thể yêu nhau… tuyệt vời.]

Thời Lạc xem rất nghiêm túc, lúc lướt đến người khác nói cậu với Dư Thúy là một đôi trời sinh thì khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, tự nói thầm: “Vốn dĩ xứng đôi nhất…”

Lúc này Thời Lạc cũng không còn buồn ngủ, con mắt phát sáng xem bình luận, càng xem càng hài lòng, đến khi kiểm tra an ninh sắp kết thúc mới không nỡ trả điện thoại cho Dư Thúy, còn chưa thỏa mãn: “Nhớ mấy cái ID này, buổi tối về trước khi ngủ chúng ta lại xem.”

Hai người đi qua kiểm tra an ninh, đúng giờ vào bên trong, không có gì bất ngờ, còn chưa ngồi ổn định thì bị camera quay cận mặt. Các fan không ngờ người của đội Free cũng đến, bắt đầu ồn ào. Thời Lạc có hơi mất tự nhiên, nghiêng mặt che ống kính, Dư Thúy thì chào hỏi với ống kính, làm một động tác tay về phía sân khấu, ra hiệu đạo diễn đừng để ý đến mình, chú ý tuyển thủ sắp lên sân khấu.

Cameraman nhây vô cùng, cố ý quay hai cảnh cận mặt Thời Lạc mới chuyển ống kính đến bên chỗ người dẫn chương trình. Người dẫn chương trình cũng trêu Dư Thúy với Thời Lạc mấy câu, chào hỏi từ xa, sau đó bắt đầu thảo luận nhân vật chính thật sự của hôm nay, hai đội Saint và NSN.

Thành viên của Saint với NSN lần lượt ra sân, Dư Thúy nhỏ giọng nói với Thời Lạc: “Đoán xem ai thắng?”

Thời Lạc nhìn hai đội xuất hiện, im lặng một lát mới nói: “Saint.”

Dư Thúy không tiếp lời.

Trước đây Saint đã để lộ quá nhiều chiến thuật, cộng thêm bọn họ có một Amaze không biết có phải bị thương ở tay sắp giải nghệ hay không, cũng chính là lão A mà trước đó mấy người bọn họ đã thảo luận. Quá nhiều nhân tố không chắc chắn, Dư Thúy không cảm thấy phần thắng của Saint lớn hơn NSN.

“Nói khách quan thì vấn đề của Saint quả thực rất nhiều.” Thời Lạc nhìn Thiên Sứ Kiếm trên sân ở đằng xa, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà nếu em là Thiên Sứ Kiếm, lão A ở cạnh em nhiều năm như vậy sắp giải nghệ rồi… Em sẽ dùng mạng để đánh, có chết cũng sẽ đưa lão A vào chung kết thế giới.”

Con ngươi Dư Thúy khẽ di chuyển, mỉm cười.

Thời Lạc giật mình, có hơi lúng túng nói: “Sao… sao thế? Cười em làm gì?”

“Không phải cười em.” Dư Thúy nhìn trên sân khấu, chậm rãi nói, “Cảm thấy em lợi lại… Ván đấu khó cỡ nào chỉ cần em kiên trì thì anh tin luôn còn cách, vẫn có thể liều mạng tiến về trước.”

Hai năm trước, Thời Lạc bị giết ba mươi bốn lần, lại bò dậy ba mươi bốn lần, khiến Dư Thúy ngơ ngơ ngác ngác hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy mình vẫn chưa tả tơi ở nơi đất khách quê người, còn có thể cố gắng chịu đựng tiếp.

Dư Thúy nhìn bốn người của Saint trên sân khấu phía xa, nói nhỏ: “Bây giờ xem thử Thiên Sứ Kiếm với lão A có chịu đựng được không.”