FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 94



Sau khi trận đấu chính thức kết thúc, lúc này nhân viên của Saint mới đến chỗ của bình luận viên, lâm thời thông báo cho các bình luận viên với đạo diễn, xin cho bọn họ vài phút, cho lão A thời gian để tạm biệt giải nghệ.

Trong vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên của tất cả khán giả với bình luận viên, tay phải lão A run run cầm micro, mỉm cười bình tĩnh giới thiệu khoảng thời gian bảy năm làm tuyển thủ chuyên nghiệp không có gì chói lọi nhưng vẫn luôn cố gắng của mình, cảm ơn toàn bộ nhân viên của Saint đã dốc sức cho mình từ lúc còn là thực tập sinh, cảm ơn các đồng đội trước đây và bây giờ của mình, cảm ơn sự ủng hộ lẫn nhau và bầu bạn của Thiên Sứ Kiếm mấy năm nay, lại chúc cho khu vực, hi vọng mọi người có thể đạt được thành tích tốt trong chung kết thế giới năm nay. 

“Rất nhiều người… có thể là vì tôi giải nghệ mới biết có một người như tôi trong các đội thi đấu. Tuy không để lại dấu vết gì, nhưng tôi cũng giống như mọi người, đã hăng hái chiến đấu trong giải đấu mấy năm nay, nhưng không dám nói là cố gắng hơn ai. Chắc bị giới hạn về mặt thiên phú nên tôi vẫn không thể được nhiều người hiểu rõ, điều này là đương nhiên rồi, từ trước đến nay trên sân đấu chỉ nhìn thành tích, việc tôi có thể làm chỉ có không lười biếng, khiến bản thân không thẹn với lương tâm.” Lão A quay đầu, vẫy tay với đồng đội của mình, cuối cùng nói, “Giành được quá ít vinh quang chỉ trách năng lực bản thân tôi không đủ, chuyện này không có gì oan ức, tôi đã đủ may mắn rồi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh có thể cùng đứng trên sân đấu với một nhóm người sáng chói, ở trong câu lạc bộ có bầu không khí tốt như này vui vẻ trải qua bảy năm quan trọng nhất của cuộc đời, bắt đầu từ năm ngoái thế mà còn được chơi trong đội hình chính của đội chúng tôi, cuối cùng hoàn thành buổi lễ giải nghệ trong trận đấu lớn như này, đều là vì…”

Lão A ngấn nước mắt, sau khi dừng lại chừng nửa phút thì nói tiếp: “Bởi vì ông chủ của câu lạc bộ chúng tôi, quản lý và cả các đồng đội của tôi đều không từ bỏ tôi, bọn họ đều biết vai phải của tôi sắp tàn phế rồi, nhưng vẫn không vứt bỏ tôi…”

Lão A lau nước mắt, tiếp tục nói: “Bọn họ không vứt bỏ tôi, tôi cũng không thể vứt bỏ đội. Năng lực của tôi có hạn, không dám ở lại đội tham gia huấn luyện làm chậm trễ mọi người, nhưng sau khi giải nghệ tôi sẽ tham gia vào nhóm luyện tập của đội chúng tôi, cố hết sức báo đáp chiến đội. Tôi làm dự bị nhiều năm, sở trường là đấu luyện, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ các thành viên trong đội hình chính của đội, các fan của tôi hãy yên tâm, cả đời này tôi cũng không thể rời khỏi Saint. Saint cố lên, mọi người cố lên.”

Lão A cúi người thật sâu, trả micro lại cho người dẫn chương trình.

Dư Thúy với Thời Lạc ở trong sân, có thể nhìn thấy rõ thành viên và nhóm huấn luyện viên của Saint và cả ông chủ của bọn họ đang chờ lão A, sau khi lão A xuống sân khấu thì mọi người ôm nhau thật lâu.

Thời Lạc cố gắng nuốt nước mắt, ở đằng xa chụp vài tấm ảnh cho bọn họ.

Dư Thúy nhìn Thời Lạc: “Lần đầu tiên thấy người ta giải nghệ à?”

“Lần đầu tiên xem trực tiếp.” Thời Lạc gửi mấy tấm ảnh mình chụp cho Thiên Sứ Kiếm, nhỏ giọng nói, “Lúc lão Kiều giải nghệ là quay video, toàn nói mấy câu khách sáo, không có gây cảm cảm động, video đó còn chưa đến ba phút, lúc ấy xem chỉ cảm thấy nghẹn trong lòng, không có trực tiếp… trực tiếp như này.”

Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy, vẻ mặt Dư Thúy vẫn bình thường, không có gì thay đổi so với lúc trước trận đấu.

Cậu hỏi: “Anh xem mấy lần rồi?”

“Nhiều lắm, dù sao cũng chơi chuyên nghiệp nhiều năm rồi, từ lâu đã không đếm hết.” Dư Thúy giả vờ không nhìn thấy Thời Lạc lau khóe mắt, nói khẽ, “Đừng sợ mất mặt, lần đầu tiên anh xem đồng đội… không phải Quý Nham Hàn, lâu lắm rồi, một tuyển thủ mà em hoàn toàn chưa từng nghe đến, cũng là một đột kích.”

Dư Thúy nói tiếp: “Lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy đồng đội giải nghệ, tuy không có khóc… nhưng đã đổi ID và ảnh đại diện game của mình thành anh ấy, chơi hơn ba mươi tiếng, không ăn không uống không ngủ. Khi ấy tuổi còn nhỏ, mười lăm hay mười sáu gì đó, cảm xúc hơn bây giờ nhiều.”

“Anh…” Thời Lạc nhíu mày, “Người ta giải nghệ, anh tự ngược làm gì?”

“Vì lúc đó anh nghĩ rằng đó là lỗi của anh.” Dư Thúy bình tĩnh nhìn Saint vẫn đang ôm nhau ở phía xa, “Cảm thấy là anh không gánh đủ mới khiến anh ấy không đánh tiếp được, anh không chấp nhận nổi.”

Hắn quay sang nhìn Thời Lạc cười: “Ai mà chẳng có lịch sử đen tối chứ?”

“Đây mà là lịch sử đen tối gì…” Thời Lạc không bất ngờ với lý do này, cậu nhìn Thiên Sứ Kiếm ở đằng xa, nhỏ giọng nói bâng quơ, “Trị liệu mấy anh đều thế này… Vậy nếu là em thì sao?”

Khán giả trong sân thi đấu đã lục tục đi ra ngoài, càng ngày càng ồn ào, Dư Thúy không nghe rõ Thời Lạc nói gì: “Em gì cơ?”

Thời Lạc mở miệng thì cảm thấy nhõng nhẽo quá, chần chừ một hồi mới tiếp tục nói: “Nếu như em giải nghệ, anh sẽ thế nào?”

“Thời thần, không cần thiết phải ghen với người xưa lâu lắc như vậy đâu, với lại…” Khóe miệng Dư Thúy nhếch lên, “Hai chúng ta ai giải nghệ trước ai cũng khó nói đó?”

Ai giải nghệ trước ai quả thực khó nói, hai người không có chấn thương nghề nghiệp gì, tuy Dư Thúy lớn hơn Thời Lạc hai tuổi nhưng chức nghiệp trị liệu không có hao mòn tuyển thủ nhiều như thế, quan trọng hơn là ý thức và phản ứng. Năm nay Dư Thúy mới 21 tuổi,  trình độ ở các mặt đều ở trạng thái đỉnh cao, năng lực khống chế trận đấu thậm chí còn mạnh lên theo từng năm, năng lực chiến đấu của hắn thật sự không có một chút sa sút nào.

Sau khi chuyển sang chơi đột kích, tuổi thọ chơi chuyên nghiệp của Thời Lạc sẽ rút ngắn là sự thật không thể chối cãi, nhưng cậu thắng ở việc đang còn trẻ và sức khỏe tốt, thiên phú còn rất cao. So sánh hai bên…

Ai giải nghệ trước ai thật sự khó nói.

“Đi thôi.” Trong nhà thi đấu, ngoại trừ các fan cứng của Saint thì những người còn lại đều đã đi gần hết rồi, Thời Lạc vuốt trán, “Đi, đi thôi…”

Dư Thúy gọi điện thoại cho tài xế, đi chậm lại mấy bước, sau khi nói chuyện với tài xế hai người qua đó ngay thì hắn đuổi kịp Thời Lạc, khẽ vuốt lên cổ Thời Lạc, nói nhỏ: “Năm đó đồng đội anh giải nghệ, ID đổi hơn ba mươi tiếng đã đổi về lại rồi, nếu như em giải nghệ trước anh… thì anh đổi ID thành ID của em, đến khi anh giải nghệ cũng không đổi, có được không?”

“Em không có ghen.” Ham muốn chiếm hữu của Thời Lạc đối với Dư Thúy quá mạnh, thực ra thì bản thân cậu cũng không nói rõ được là có ghen hay không, vừa rồi cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là bị buổi giải nghệ của lão A gây xúc động, “Nhìn bọn họ, trong lòng khó chịu. Haiz…”

“Anh hiểu.” Dư Thúy nói nhỏ, “Người ta giải nghệ rồi, chúng ta mới biết từ đầu đến cuối mùa giải này Saint đã chống đỡ và vượt qua một áp lực cực lớn, chiến đội nào cũng không phải thuận buồm xuôi gió mà bước qua.”

Thời Lạc gật đầu: “Đúng là ý này… Về nhà thôi.”

Hai người vốn định hẹn hò ở bên ngoài một ngày, xem xong trận đấu rồi lại đi ăn xem phim gì đó, lúc này không còn tâm tình nữa. Thời Lạc nghĩ đến ván cuối cùng của trận đấu vừa rồi, càng nghĩ càng thấy thỏa mãn, càng cảm thấy đồng đội mình mỗi một trận đấu có một chỗ đáng yêu, căn cứ của nhà mình mẹ nó quá ấm áp, đầu bếp bên ngoài dù có mấy sao đi nữa cũng không bằng cơm dì nhà mình nấu.

Nhưng mà lo lắng cái dạ dày quý báu kia của Dư Thúy sẽ đói đến đau, trước khi về nhà cậu vẫn bảo tài xế ngừng lại ở một tiệm cháo gần nhà thi đấu, mình xuống xe mua một phần cháo nóng cho Dư Thúy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngã Rẽ Tình Yêu
2. [Đam Mỹ] Quy Hồn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

“Lần xuất huyết dạ dày trước đây… cơ thể bị tổn thương nặng quá.” Thời Lạc đưa cháo đã đóng hộp kỹ cho Dư Thúy, lo lắng trong lòng, “Không biết đã tiêu hao mấy tháng tuổi thọ của nghề rồi.”

Dư Thúy chậm rãi thổi cháo, nhắc nhở: “Thời thần, lúc nãy em đi mua cháo hình như lại bị chụp rồi.”

Thời Lạc đóng cửa xe: “Thích chụp thì chụp đi.”

Cậu vốn cho rằng bản thân mình xem trực tiếp giải nghệ đã là người bị ảnh hưởng nhất, mủi lòng nhất rồi không ngờ về đến căn cứ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của lão Kiều.

“Hả? Hai người… còn về ăn cơm à?” Chu Hỏa đang ở lầu một, bất ngờ nhìn thấy Dư Thúy với Thời Lạc, cảm thấy tiếc giùm, “Khó khăn lắm mới hẹn hò được, hai người các cậu là ai chứ? Tiết kiệm tiền sống qua ngày vậy sao? Còn về ăn cơm?”

Thời Lạc vuốt lỗ tai, nhíu mày: “Lão Kiều sao thế?”

“Từ lúc xem trận đấu đến khi xem người ta giải nghệ với phỏng vấn sau trận đấu…” Chu Hỏa đau đầu, “Sau khi nhập tâm thì xúc động không ngừng, còn chân thật hơn đội Saint nữa, khóc từ đầu đến cuối.”

Còn chưa đến giờ cơm tối, Dư Thúy với Thời Lạc lên lầu thay đồ, tiện thể nhìn lão Kiều đang âm thầm khóc trong phòng huấn luyện.

Trong phòng huấn luyện, Thần Hỏa với lão Kiều đang cùng nhau xem lại video giải nghệ của lão A. Mắt lão Kiều đỏ bừng, không ngừng lau khóe mắt, nghẹn ngào: “Đây mới là buổi giải nghệ viên mãn, đây mới là kết cục viên mãn! Có đồng đội bên cạnh, thua trận cũng rất vinh quang…”

“Lão A không có thành tích gì thì sao chứ? Người ta có đồng đội! Có Thiên Sứ Kiếm! Thế là đáng giá rồi! Tôi cũng là đột kích, tôi hiểu! Cảm giác trị liệu liều mạng cũng phải bảo vệ mình ấm áp cỡ nào!” Thần Hỏa dựa vào gối dựa của Thời Lạc, vội vàng rút khăn giấy của Thời Lạc đưa cho lão Kiều, cảm thấy xót xa, nói hùa theo, “Tôi thì sao? Tương lai nếu tôi chơi không được nữa, phải giải nghệ, ai sẽ hóa thành Thiên Sứ Kiếm bảo vệ tôi? Tôi có thể trông chờ ai đây? Dư Thúy sao? Tên tra nam này có thể cho tôi dựa vào sao?”

Puppy vẻ mặt bó tay nhìn thấy Dư Thúy với Thời Lạc, nhún vai: “Một tiếng hơn rồi, hai người này bị đội người ta làm cho cảm động rồi, đặc biệt là lão Kiều, không thoát ra được.”

Dư Thúy mặt không cảm xúc gõ cửa phòng huấn luyện.

Lão Kiều quay lại nhìn thấy là người nhà mình, không thấy mất mặt, bấm nút chiếu lại video, vừa xem video vừa nghẹn ngào tiếp. Anh bỗng nhiên lại quay đầu nhìn Dư Thúy, xúc động nhớ chuyện xưa, rơi nước mắt: “Lúc tôi giải nghệ, bên cạnh không có trị liệu, cũng không có đồng đội, cái gì cũng không có…”

Thần Hỏa cũng nhìn vẻ mặt tự nhiên của Dư Thúy, chất vấn: “Dư Thúy, cậu có lương tâm không? Lúc thi đấu, máy quay quay đến cậu, cậu không thèm đỏ mắt! Cậu còn không bằng Thời Lạc! Cậu nhìn Thiên Sứ Kiếm rồi nhìn lại mình đi!”

Dư Thúy bỗng nhiên bị mắng: “Thời Lạc là lần đầu tiên thấy người ta giải nghệ nên bị ảnh hưởng, tôi thấy nhiều rồi… Bản thân cũng chẳng có qua lại gì với lão A, không có phản ứng lớn cũng rất lạ à?”

Lão Kiều quở trách nhìn Dư Thúy, tiếp tục rơi nước mắt.

“Cậu không có trái tim.” Thần Hỏa nghiêm giọng nói, “Nếu như là tôi, cậu sẽ liều mạng bảo vệ tôi như vậy sao? Cậu sẽ quên mình nhào đến trước tôi sao?”

Dư Thúy: “…”

Hắn bị câu hỏi của Thần Hỏa làm cho ớn lạnh, nghiêm túc hỏi: “Tôi nhào đến trước mặt cậu… Cậu sắp chết rồi sao?”

Lão Kiều đang khóc lại có hơi buồn cười, bất đắc dĩ rơi vào tình huống dở khóc dở cười, đành phải cầm lấy khăn giấy lau mặt.

Puppy lạnh lùng nói: “Có thể lý trí chút không? Nhìn thẳng vào tình đồng đội lạnh giá của chiến đội chúng ta, đừng nằm mơ nữa. Chúng ta không đi con đường tình cảm ấm áp.”

Thần Hỏa ôm vai lão Kiều, vừa vỗ lão Kiều vừa thổn thức: “Mấy cậu không có trái tim.”

“Nếu như cậu mơ giấc mơ này thì nhắc nhở cậu trước.” Dư Thúy ngồi xuống, lười nhác nói, “Tôi sẽ không nhào đến trước mặt cậu, thậm chí có khả năng là lúc cậu sắp còn một giọt máu cuối cùng của kiếp sống chuyên nghiệp vẫn… theo thói quen giành đầu người của cậu.”

“Phụt.” Lão Kiều cuối cùng không nhịn được nữa, “Đầu người cuối cùng còn bị cướp….”

Dư Thúy nhìn lão Kiều, chậm rãi nói: “Tôi chính là người như thế, chẳng phải anh đã biết từ lâu rồi sao?”

Thời Lạc giờ mới nhận ra, biết được Dư Thúy, Thần Hỏa, với Puppy đang chọc lão Kiều, khiến anh ta không còn canh cánh trong lòng buổi lễ giải nghệ qua loa của mình nữa.

Quả nhiên, chuyện giọt máu cuối cùng bị cướp bỗng nhiên chọt trúng chỗ cười, cảm xúc lão Kiều bị ngắt đoạn, khóc cũng không khóc được nữa, lau mặt, cuối cùng tắt video giải nghệ của lão A, bất đắc dĩ nói: “Cũng rất tốt… Của lão A xúc động quá, nếu là tôi không chắc có thể chống đỡ được, âm thầm giải nghệ cũng rất tốt.”

Lão Kiều nhanh chóng điều chỉnh xong cảm xúc, đứng lên thúc giục: “Ăn cơm, ăn cơm, ăn xong huấn luyện. Chúng ta cũng sắp thi bán kết rồi. Mấy ngày trước Saint đánh chẳng giữ lại cái gì, người ta không nói nhưng thực ra là đang luyện binh cho chúng ta, đừng phụ lòng tốt của họ. Chung kết thế giới phải đánh cho tốt.”