FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 97



Thời Lạc dựa trên sô pha, cúi đầu những tin Wechat Dư Thúy gửi trên di động. Nhìn chừng ba phút.

Mọi người ở lầu một chờ ăn cơm đều đang làm việc riêng. Ngoài Dư Thúy ra sẽ không ai để ý đến Thời Lạc. Thời Lạc đứng dậy đi đến cửa sổ sát mặt đất cạnh cửa chính căn cứ, đưa lưng về phía Dư Thúy. Sau khi xác định Dư Thúy không thấy được biểu tình của mình mới nhắn tin trả lời

Evil: [ Đội trưởng. Em vất vả nhiều năm như vậy mới luyện ra đại trái tim. Giờ bị anh nuôi hỏng mất rồi. ]

Thời Lạc ấn gửi tin, nhấp nhấp môi, ngước mắt nhìn hoa viên ngoài cửa sổ căn cứ mà xuất thần.

Thời Lạc không phải ra vẻ. Lời cậu nói là thật tình.

Không thể so với tuyển thủ kinh nghiệm sa trường như Dư Thúy, Thần Hỏa, Puppy. Nhưng khi ba người còn chưa về nước, so sánh với bạn bè cùng lứa tuổi, thì Thời Lạc có tố chất tâm lý mạnh nhất Chiến khu trong nước, không ai sánh nổi.

Qua mấy mùa giải, người trong nghề đánh giá cậu là thiếu niên lão thành, vinh nhục không kinh động, không dễ bị bên ngoài quấy nhiều. Nhìn vào mặt bằng tuyển thủ mười mấy tuổi thì xem như là tuyển thủ có đại trái tim hiếm thấy.

Một nửa là trời sinh, một nửa là nuôi dưỡng, ngã ngã đánh đánh nhiều, tự nhiên càng có thể ở các loại tình huống vẫn cứ thong dong.

Nhưng từ khi Dư Thúy về nước, đặc biệt là sau khi hai người ở bên nhau. Thời Lạc cảm thấy mình càng sống càng thụt lùi.

Dễ dàng phát hỏa. Dễ dàng sốt ruột. Dễ dàng nghĩ đông nghĩ tây. Dễ dàng bị cảm động. Dễ dàng đau lòng Dư Thúy. Dễ dàng lo được lo mất.

Cậu là sống sờ sờ bị một chút ôn nhu cuảnDư Thúy biến thành như vậy.

Nhìn tin nhắn Dư Thúy gửi “Người khác có. Em đều sẽ có. Anh có thể cho.”, một thân sắt thép đao thương bất nhập của Thời Lạc trong nháy mắt lại có điểm gánh không được.

Dư tra nam trước kia rõ ràng cũng chưa từng yêu đương. Nhưng vẫn có thể định hướng đả kích, nhắm đúng điểm đánh, chọc vào nơi mềm nhất trong lòng Thời Lạc.

Thời Lạc không đỡ nổi nhất chính là loại ôn nhu này.

Di động Thời Lạc lại rung.

Whisper: [ Thế phá luôn đi. ]

Whisper: [ Mọi người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp. Rod có thể cho bạn gái cậu ta cái gì. Anh có thể cho bạn trai anh cái ấy. Không phải rất bình thường sao? ]

Thời Lạc hít sâu, thầm nghĩ, chúng ta có thể so sánh được với Rod sao?

Whiser [ Chỉ cần là em vui. Anh có thể cho nhiều hơn. ]

Thời Lạc nhìn di động, ngực đột nhiên nhảy nhảy, trong lòng mới vừa rồi vì điều này mà chua xót giờ trở thành hư không.

Dư Thúy rõ ràng còn không ám chỉ cái gì, nhưng không biết vì sao trong đầu Thời Lạc đột nhiên hiện lên nhiều ý tưởng không sạch sẽ. Quả nhiên, không đợi cậu nhắn lại, Dư Thúy đã lại gửi tin nhắn qua.

Whisper: [ Thời thần, thương lượng chút nhé. Người ta thắng trận chung kết có thể cầu hôn. Nếu anh thắng trận chung kết, có thể đổi cái khác không? ]

Đầu ngón tay Thời Lạc giật giật, cách một lát đánh chữ, [ Anh muốn cái gì? ]

Dư Thúy bên kia nhắn lại rất thống khoái.

Whisper: [ Em. ]

Thời Lạc rũ mắt, khóe miệng một chút cong lên, hơi xấu hổ cười một cái.

Whisper: [ Thời thần, yêu cầu anh phải nói hạ lưu hơn, nói trắng ra một chút sao? ]

Hầu kết Thời Lạc động động, nhanh tay trả lời, [ Không cần, em hiểu rồi. ]

Thời Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đệ nhất chiến khu Y Liệu Sư ngồi trên sô pha, biểu tình tự nhiên. Người không biết nội tình tuyệt đối không thể tưởng được hắn đang sàm sỡ đồng đội chung đội.

Whisper: [ Cho nên, có thể chứ? ]

Thời Lạc nghiến răng, loại sự tình này mà phải hỏi sao?

Sau Trận chung kết mấy ngày không có nhiệm vụ huấn luyện gì. Nếu thắng, đợi lúc thiên thời địa lợi nhân hoà trực tiếp làm là được rồi. Sao còn phải hỏi trước?

Thời Lạc ngại nhắn lại, Dư Thúy bên kia lại hứng thú thực tốt vẫn nhắn tiếp.

Whisper: [ Anh hỏi em vấn đề, em nhìn lén Chu Hỏa làm gì? Loại sự tình này còn phải hỏi giám đốc phê chuẩn hả? ]

Whisper: [ Yên tâm. Nếu thắng thi đấu, anh tuyệt đối có thể cùng giám đốc Chu sắp xếp một kỳ nghỉ. ]

Whisper: [ Thời gian mình làm cũng sẽ an bài tốt. Sẽ không làm chậm chễ em huấn luyện bất kì cái gì. ]

Whisper: [ Thời thần. ]

Thời Lạc sặc, đang do dự nói như thế nào mới có thể có vẻ mình không hoảng không e lệ, Dư Thúy lại gửi thêm hai tin nhắn..

Whisper: [ Là anh nói chưa rõ ràng sao? ]

Whisper: [ Ý tứ chính xác là, Thời thần, anh đang hỏi em, anh có thể không? ]

Mặt Thời Lạc đỏ bừng.

“Ăn cơm.” Chu Hỏa ở trong phòng bếp giúp dọn cơm. Một mặt dọn dẹp một mặt tiếp đón mọi người. Hắn liếc mắt nhìn Thời Lạc một cái, nhíu mày, “Mặt cậu làm sao vậy? Không phải cậu cảm mạo vẫn chưa khỏi chứ?”

Thời Lạc nhanh tay xoa xoa mặt, cúi đầu hàm hồ nói, “Không, sớm khỏi rồi.”

Người khởi xướng ngồi xuống bên cạnh Thời Lạc, giơ tay ấn lên trán cậu, “Không nóng.”

“Vậy là tốt rồi.” Chu Hỏa lo lắng nói, “Xem cậu mất hồn mất vía kìa. Tự mình chú ý nhiều một chút. Hiện tại là lúc quan trọng nhất, đừng rớt dây xích. Nên uống nước ấm thì uống nước ấm. Nên mặc quần mùa thu thì mặc quần mùa thu.”

Thời Lạc nhận bát cơm, liếc bên cạnh một cái, nhìn Dư Thúy thần thái tự nhiên, nghiến răng, “Biết rồi.”

Bị mấy cái WeChat của Dư Thúy quấy nhiễu, cả một bữa cơm Thời Lạc cũng không biết mình đang ăn cái gì.

Ở bên nhau thời gian cũng không ngắn, nhưng cả ngày không phải huấn luyện chính là thi đấu, không ở trên sân thì cũng không có thời gian, không có tinh thần để bọn họ làm cái gì nhiều. Đột nhiên cho tới bây giờ, cái van trong đầu Thời Lạc bất ngờ bị mở ra. Trong lúc ăn cơm trong đầu luôn nhịn không được mà toát ra mấy cái ý niệm nửa huân không tố.

Thật vất vả ăn xong cơm chiều, Thời Lạc là người thứ nhất đến phòng huấn luyện khởi động máy.

Vì giả bộ thật nghiêm túc bộ dáng không chịu quấy nhiễu, lúc Thời Lạc đơn bài còn chuyên nghiệp hiếm thấy mở phát sóng trực tiếp.

Nhưng may mắn làm sao, trận thứ hai đi một mình liền gặp ngay Dư Thúy, vẫn ở cùng một đội.

Thời Lạc lo Dư Thúy nói ra cái gì không nên nói, ở Kênh Đội Ngũ xoát bảy tám lần, “Tôi đang phát sóng trực tiếp”.

Hai đồng đội khác quả thực không thể hiểu được, mọi người đều là tuyển thủ trình độ cao, còn ai chưa từng phát sóng trực tiếp đâu, có cái gì mà khoe khoang.

Dư Thúy nhìn lời cảnh cáo của Thời Lạc ở kênh đội ngũ, quả nhiên không đánh chữ lại, phát huy bình thường cùng Thời Lạc đánh một ván trò chơi, mang đồng đội nghiền áp đối phương không chậm trễ cái gì. Nhưng khi trò chơi kết thúc, lúc mấy người đang chờ truyền tống ra khỏi bản đồ, Dư Thúy đột nhiên gửi tin nhắn cho Thời Lạc ở kênh bạn tốt.

Free Whiser: [ Thời thần, còn chưa trả lời anh đâu. Được không? ]

Mắt Thời Lạc nhìn tin nhắn ở kênh bạn tốt, ngón tay trên bàn phím hình như hơi run run.

Thời Lạc không trả lời Dư Thúy. Một đám fan đơn thuần ở phòng phát sóng trực tiếp xoát bình luận, còn nói với Thời Lạc là Dư Thúy nhắn tin cho cậu.

Thời Lạc cắn răng nghiêng người lướt qua màn hình nhìn thoáng qua, Dư Thúy căn bản không đợi tin trả lời, hắn đã vào một ván trò chơi khác.

Fan dễ thương trong phòng phát sóng trực tiếp của Thời Lạc còn hảo tâm nhắc nhở cậu trả lời tin nhắn, còn tò mò hỏi cái gì 'được không?'. Thời Lạc hít sâu, trong lòng rất muốn ngả bài với họ. Dư thần của các người không có việc gì, anh ấy đơn thuần là đang phóng túng thôi.

Cùng với bồi luyện một giờ mười vạn Whisper, lập tức người là chính mình.

Thời Lạc bị Dư Thúy đùa đến thấp thỏm loạn khí, không trực tiếp đánh nữa, cậu cầm di động nhắn tin trả lời Dư Thúy.

Evil: [ Được. ]

Dư Thúy bên kia đã bắt đầu ván trò chơi mới. Dư Thúy nhìn lướt qua, thấy là tin nhắn của Thời Lạc, một bên một tay thao tác một bên cầm di động giải khóa nhìn kỹ. Vừa chơi trò chơi vừa đọc tin nhắn. Sau khi thấy tin nhắn trả lời của Thời Lạc, Dư Thúy nhàn nhạt cười một cái. Bỏ di động xuống tiếp tục chơi.

Thời Lạc hắng giọng, lại chơi tiếp.

Nhưng suốt cả đêm đấy, Thời Lạc chỉ cần không ở trong trò chơi chiến đấu là tim liền đập nhanh hơn, không chịu khống chế nghĩ đông nghĩ tây.

Đầu tiên là nghĩ đến ngày thường hai người thân mật, sau đó nghĩ đến dáng người đẹp của Dư Thúy, tiện đà nghĩ đến một ít hình ảnh thiếu nhi không nên xem. Chờ xe đi càng ngày xàng xa không trở lại được nữa thì đầu óc Thời Lạc đã đầy ý nghĩ kiều diễm. Thời Lạc đột nhiên có điểm không hài lòng, cảm thấy Dư Thúy hoàn toàn là đang làm mình hỏng trạng thái, vô cớ tăng áp lực cho mình.

Cái gì gọi là thắng trận chung kết thì muốn một phần khen thưởng?

Thế nếu bị thua thì sao?

Là không có việc gì nữa à?

Xe đều lên đường cao tốc rồi, nói trở về là có thể trở về được sao?

Vì cái gì phải yêu cầu thắng?

Nhỡ thua NSN thì sao?

Anh ấy rốt cuộc là muốn khen thưởng, hay là bức ép mình không được sai lầm trong trận chung kết? Có cần thiết phải nói mẹ nó là thắng thi đấu không?

Lại đem lá gan phóng lớn một chút mà nghĩ. Ruột cuộc chuyện này thì có liên quan mẹ gì đến thi đấu?

Vốn dĩ chính là chuyện lén lút của hai người, vì cái gì phải thêm một cái mệnh đề lên trước như vậy?

Trong trò chơi, Thời Lạc bắn ra một băng đạn, không thể hiểu được có điểm tức muốn hộc máu.

Đêm hôm ấy, Thời Lạc lại phá quy định tốt lúc trước của hai người. Chờ mọi người đi ngủ hết rồi, Thời Lạc không một tiếng động chui vào phòng Dư Thúy.

Thấy Thời Lạc, Dư Thúy cười một cái, tự động tự giác lấy cái gối ra để vào chỗ, ôm Thời Lạc cùng nhau nằm vào trong chăn.

“Nhớ anh à?” Dư Thúy để Thời Lạc ngủ ở bên trong, mình ra tắt đèn rồi lên giường. Dư Thúy nhắm hai mắt, ôm Thời Lạc bảo đảm cậu đắp kín chắn, hàm hồ nói bên tai Thời Lạc, “Anh nghĩ em về phòng là ngủ rồi. Cả đêm em chơi không nghỉ, nước cũng không uống một ngụm. Lại chơi lâu nhất."

Trên mặt Thời Lạc không có gì tức giận, ương ngạnh bang bang hỏi ngược lại, “Đến tình thế này rồi, em còn dám lười biếng sao?”

Dư Thúy không hiểu ý Thời Lạc, nâng mí mắt lên, nhẹ giọng nói, “Không cần khẩn trương. Đánh qua một lần Giải Thế Giới về sau là có kinh nghiệm, kỳ thật sau khi về là như vậy.”

Trong bóng tối, vẻ mặt Thời Lạc thâm cừu đại khổ cắn tay áo Dư Thúy, tìm cho mình tư thế thoải mái hơn. Đợi cho Dư Thúy ngủ say mới canh cánh trong lòng nói, “Tính chất thay đổi rồi, chuyện này đã không còn đơn thuần là chuyện Giải Thế Giới nữa."