Gả Cho Anh Trai Của Hắn, Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh

Chương 24: Trong lúc xem phim đã gặp Châu Tịch Duyệt



Tống Tuy về nhà tắm xong thay quần áo rồi sau đó mới cùng Lộ Ngôn Hề đi ăn. Lo lắng Tống Tuy mấy ngày nay tăng ca không nghỉ ngơi nên khi lái xe đã để Lộ Ngôn Hề lái.

Lại là đi quán Lộ Ngôn Hề thích nhất-Đào Viên trại.

Trực tiếp đi vào phòng riêng của Tống Tuy đã đặt.

Cả quá trình không bị ai làm phiền, món ăn được mang lên đều là những món Lộ Ngôn Hề thích, hai người ăn rất ngon.

Từ Đào Viên trại đi ra vẫn là Lộ Ngôn Hề lái xe, Lộ Ngôn Hề định trực tiếp lái xe về nhà, Tống Tuy vậy mà lại nói: "Ngôn Ngôn, vẫn còn sớm có muốn đi đâu dạo không?"

Lộ Ngôn Hề ngước mắt nhìn anh: "Anh Tuy, anh không mệt sao? Anh mấy ngày nay không được nghỉ ngơi mà."

"Không sao, bây giờ về cũng không ngủ được."

"Vậy được, vậy bọn mình đi đâu?"

"Em có muốn đi đâu không?" Lời nói mang ý chiều chuộng như bây giờ cô muốn đi đâu cũng có thể đi được. Không quá rõ ràng, nhưng Lộ Ngôn Hề vẫn là cảm nhận được.

Tâm trạng cô rất vui, "Vậy thì mình đi xem phim đi!"

Tống Tuy ngây ra, xem phim?

Nói ra thì bọn họ quen nhau lâu như vậy rồi, như hai người tự đi xem phim cùng nhau rất ít, mỗi lầ đi hầu như là cả một nhóm đi.

Đúng vậy, chỉ có hai người họ cùng nhau đi xem phim tuy rất ít nhưng không phải không có.

Họ đã cùng nhau đi xem phim hai lần đều là lúc Lộ Ngôn Hề trước khi học cấp hai. Nói chính xác là khi đó Lộ Ngôn Hề dưới 10 tuổi.

Khi Lộ Ngôn Hề chưa được 10 tuổi, muối quan hệ của họ thực ra không quá xa lạ. Nếu không thì cũng không phải ai cũng gọi cô là Hề Hề riêng một mình anh gọi cô là Ngôn Ngôn.

Đại khái là Lộ Ngôn Hề vừa lên tiểu học, cô vừa thông minh vừa xinh đẹp, không chỉ có mỗi giáo viên thích cô mà các bạn học đều thích cô, sau đó người gọi cô là 'Hề Hề' ngày càng nhiều.

Anh lớn hơn Lộ Ngôn Hề và Tống Hoài ba tuổi, nên lúc đó đều là anh đến đón Lộ Ngôn Hề và Tống Hoài tan học, toàn thấy mấy cậu nhóc tóc cà rốt một câu gọi Hề Hề hai câu cũng gọi Hề Hề, trong lòng anh không vui, cảm thấy anh với mấy cậu nhóc ấy chả khác nhau gì, đối với Lộ Ngôn Hề không có chút đặc biệt nào.

Anh rất không vui, không muốn giống người khác, thế là về đến nhà Lộ Ngôn Hề liền bị anh kéo vào phòng thảo luận vấn đề này. Lộ Ngôn Hề lúc đó còn nhỏ, nên cô rất tin tưởng người anh hơn ba tuổi này đương nhiên vui vẻ làm theo ý của anh.

Lộ Ngôn Hề chủ động muốn anh gọi cô là Ngôn Ngôn, nói rằng mọi người đều gọi là Hề Hề, Hề Hề có hai chữ, Lộ Lộ với Ngôn Ngôn cũng có hai chữ, nhưng Lộ Lộ không hay bằng Ngôn Ngôn.

Đây là chuyện rất lâu về trước rồi, sợ rằng Lộ Ngôn Hề đã quên từ lâu rồi.

"Được, bọn mình đi xem phim." Tống Tuy cụp mắt xuống, mỉm cười nhẹ nhàng.

Chuyện trước kia có quên thì quên cũng chẳng sao, anh muốn có là cô của sau này.

Hai người đến rạp phim Vũ Đằng ở tầng năm, họ mua vé rồi kiểm tra vé vào rạp.

Là một bộ phim tình yêu, nội dung cụ thể như thế nào, Lộ Ngôn Hề chẳng quan tâm, cô chỉ cầm bỏng ngô trên tay vừa ăn vừa liếc nhìn Tống Tuy.

Ngược lại là Tống Tuy, chỉ chăm chú xem phim.

Nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy tay anh đặt trên đùi đang nắm rất chặt.

Người con gái anh thích đang ngồi bên cạnh anh, đã vậy còn lâu lâu nhìn anh một cái, ánh mắt dịu dàng như vậy, anh làm sao có thể không biết tí gì? Anh đã giả vờ như không biết gì, nếu nhìn cô anh sợ anh có thể không kiềm chế được bản thân mà làm điều gì đó quá đáng.

Không được vội vàng như vậy, nhanh quá sẽ dọa cô ấy. Không dễ gì mà cô ấy lại thân thiết với anh, anh không thể dọa cô ấy rồi lại cách xa anh được.

Mặc dù vậy, trong suốt quá trình này, Tống Tuy dường như không thể giữ vững được nhiều lần.

Lộ Ngôn Hề đang ăn bỏng ngô, rồi hỏi anh có ăn không. Cô hỏi thì anh không thể nào nói anh không ăn. Chỉ có thể giả vờ xem phim quá say mê rồi thò tay lấy bỏng ngô rồi mắt vẫn dán vào màn hình lớn.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Hộp bỏng ngôn này phần lớn đều là anh ăn.

Lộ Ngôn Hề rõ ràng không thích ăn nhưng kiên quyết mua.

Từ rạp phim ra, hai người họ đang đi thang máy để ra bãi lấy xe, vậy mà lại gặp người quen ở bãi xe. Lúc đó Tống Tuy đi lấy xe, Lộ Ngôn Hề một mình đứng ở đường đợi, vì vậy nói gặp được người quen chỉ có Lộ Ngôn Hề.

Cũng không tính là người quen, Châu Tịch Duyệt sao được cô coi là người quen được? Là kẻ thù thì đúng hơn.

Không đúng, làm kẻ địch của cô, Châu Tịch Duyệt còn không có tư cách.

Ở kiếp trước cô thua, không phải thua Châu Tịch Duyệt, mà là thua sự lựa chọn của bản thân cô và sự vô tình của Tống Hoài.

Vốn chẳng định liếc nhìn, nhưng lúc đó Châu Tịch Duyệt lại gọi tới: "Lộ Ngôn Hề!" đi nhanh về phía cô, "Cô là Lộ Ngôn Hề đúng không?"

Châu Tịch Duyệt mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài đến thắt eo. Lộ Ngôn Hề hôm nay ra ngoài cũng đã thay một bộ váy trắng, chỉ là không phải trắng thuần, mà có thêm họa tiết hoa màu hồng. Nhưng dưới bãi đỗ xe ánh sáng khá tối, họa tiết trên váy cô không quá rõ, liếc nhìn qua thì hai chiếc váy rất giống nhau.

Chiều cao gần bằng nhau, mái tóc cũng gần dài bằng nhau, diện mạo cũng gần giống nhau..

Châu Tịch Duyệt và Lộ Ngôn Hề thực sự là khá giống nhau, nhưng không phải ngũ quan đều giống nhau. Châu Tịch Duyệt có cái mũi và dáng mặt có chút giống Lộ Ngôn Hề. Nhưng nhìn kĩ thì ngũ quan của Châu Tịch Duyệt không được tinh xảo như Lộ Ngôn Hề.

Hai người đều là có mái tóc dài đến thắt eo, nhưng cũng không hẳn là giống hoàn toàn.

Tóc của Châu Tịch Duyệt không được dày như Lộ Ngôn Hề, tóc của Châu Tịch Duyệt là thẳng còn của Lộ Ngôn Hề ở đuôi có chút xoăn.

Khí chất của hai người cũng rất khác.

Lộ Ngôn Hề không cười, là vẻ mặt lạnh lùng; Châu Tịch Duyệt khôgn cười nhưng lại tỏ vẻ kiêu căng.

"Tôi là Lộ Ngôn Hề, xin hỏi cô là ai?" Gặp lại Châu Tịch Duyệt phản ứng của Lộ Ngôn Hề không mạnh như ngày hôm đó gặp Tống Hoài ở Đào Viên trại.

Sắc mặt cô lạnh lùng, cảm xúc không thăng trầm.

Chẳng có gì phải tính toán? Ở kiếp này cô không còn tình cảm với Tống Hoài nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là bệnh của Châu Tịch Duyệt cũng không có.

Không có cô hiến tủy cho, không biết Châu Tịch Duyệt có giống như kiếp trước bảo Tống Hoài đến cầu xin cô giúp đỡ hay không.

"Cô không nhớ tôi sao? Năm năm trước mình có gặp nhau ở cửa trường học cấp ba số một, tôi là Châu Tịch Duyệt, bạn gái của Tống Hoài."

Châu Tịch Duyệt thân thiện cười với cô: "Nhớ lại chưa? Chúng ta lúc đó không phải chỉ gặp qua một lần. Nói ra thì chúng ta cũng năm năm không gặp rồi, tôi nghe nói cô ra nước ngoài, cô về nước từ khi nào vậy?"

"Nhớ ra rồi." Lộ Ngôn Hề mỉm cười, "Bạn gái của Tống Hoài mà, tôi đương nhiên nhớ."

Cũng chẳng định trả lời câu hỏi khác của cô ta.

"Sao không thấy Tống Hoài? Sao anh ấy lại nỡ để cô ở một mình bên ngoài giữa đêm như vậy?"

Không đợi cô ta trả lời, Lộ Ngôn Hề giả vờ hiếu kì hỏi tiếp: "Hai người chia tay rồi sao?"

Châu Tịch Duyệt cười nụ cười giả trân.

Một lúc sau về lại bình thường: ".. chia tay thì không phải, chỉ là có chút mâu thuẩn. Cô biết mà, chuyện yêu đương thì không thể thiếu được ồn ào đâu. Bọn tôi cũng ở bên nhau năm năm rồi, nếu như không cãi nhau mới là bất bình thường."

"Nói cũng đúng."

Tống Tuy lái xe đến, Lộ Ngôn Hề mỉm cười với Châu Tịch Duyệt: "Vậy tôi chúc hai người sớm ngày hòa hợp, bên nhau cả đời. Bạn tôi đến rồi, đi trước."