Gả Cho Anh Trai Của Hắn, Tôi Được Sủng Đến Tận Trời Xanh

Chương 33: Nguyên nhân cô học làm bánh ngọt



Cảm thấy tình cảm giữ hai người có gì đó thay đổi rồi, hình như.. càng thân thiết hơn.

Trịnh Thu Địch tối qua có nói chuyện với Tống Tuy cũng thấy ngạc nhiên nhưng mà cũng là lẽ thường. Một người quan tâm đến một người, người kia cũng không tránh né, không có gì ngạc nhiên khi hai người đi chơi với nhau cả ngày trở về thì lại thân thiết hơn.

"Hề Hề à, tý nữa anh Tuy của cháu phải đi làm, cháu có sắp xếp gì không?"

"Cháu chuẩn bị đi gặp một người bạn ạ." Lộ Ngôn Hề nhìn về phía Trịnh Thu Địch, "Dì Trịnh hỏi như vậy là có chuyện gì dùng đến cháu sao?"

Trịnh Thu Địch nhìn cô: "Nói cái gì mà dùng đến, cháu cũng đâu phải đồ vật? Dì nghĩ nếu cháu không có sắp xếp gì thì vừa hay dì có một tiệc rượu, có rất nhiều trưởng bối mà cháu quen, với lại không phải cháu về nước rồi sao, mọi người đều rất nhớ cháu, nên muốn gặp cháu."

Điều này quả là không sai, ba mẹ của Lộ Ngôn Hề khi còn sống có rất nhiều bạn tốt, Lộ Ngôn Hề lại thường ở bên cạnh Trịnh Thu Địch, cùng với việc từ nhỏ cô đã rất biết lấy lòng các trưởng bối, nên các trưởng bối mong nhớ đến cô cũng không ít.

Nhưng bạn bè thân thiết thì lại không nhiều.

Trịnh Thu Địch đưa cô đến tiệc rượu cũng không hoàn toàn là đến gặp những người được gọi là trưởng bối kia. Bà không muốn thấy sau khi Tống Tuy đi làm thì Lộ Ngôn Hề lại nhàm chán ở nhà, nên muốn dẫn cô đi vòng vòng.

"Nếu như cháu có việc rồi, thì để lần sau vậy."

"Không sao ạ." Lộ Ngôn Hề cười nói, "Cháu chỉ dự định đi gặp bạn thôi nên cũng chưa hẹn trước, có thể để ngày khác đi gặp, để cháu đi cùng dì đến tiệc rượu, đúng lúc cháu cũng muốn gặp các trưởng bối ngày trước có chăm sóc cháu."

Nói là tiệc rượu, nhưng đây cũng chỉ là một buổi tụ họp nhỏ, những người đến đều là người thân quen, không cần quá quy tắc đi về đúng giờ, mà có thể chơi cả ngày. Vì vậy sau khi ăn sáng xong, Lộ Ngôn Hề với Trịnh Thu Địch thu dọn một lúc rồi đi ra ngoài.

Tống Tuy đi làm, còn Tống Hoài vẫn ở nhà.

Tống Hoài nhất mực muốn đưa họ đi, không đợi họ trả lời trực tiếp lái xe đỗ ở sân. Trịnh Thu Địch bất lực, để cho Lộ Ngôn Hề quyết định.

Nói thật, Lộ Ngôn Hề chẳng hề nguyện ý ngồi xe của Tống Hoài một chút nào, nhưng không muốn làm khó Trịnh Thu Địch. Dù sao thì Tống Hoài cũng là con của Trịnh Thu Địch.

"Làm phiền rồi." Lộ Ngôn Hề cúi đầu với Tống Hoài, rồi mở cửa sau mời Trịnh Thu Địch lên rồi nhanh chóng lên theo.

Tống Hoài một mình ngồi đằng trước, trở thành tài xế thực thụ rồi.

Trên đường Tống Hoài thường nhìn qua gương chiếc hậu để nhìn Lộ Ngôn Hề ngồi đằng sau, mấy lần định nói chuyện nhưng lại thôi. Thấy những hành động đó của anh Trịnh Thu Địch chán ghét trừng mắt với anh.

Muốn nói gì thì nói, nhìn dáng vẻ ngập ngừng đó chẳng ra làm sao, sao lúc trước đi tìm Chu Tịch gì đó không thấy ngập ngừng như vậy.

Lười để ý đến anh, Trịnh Thu Địch quay ra nói chuyện với Lộ Ngôn Hề: ' Hề Hề, cháu nói định đi gặp bạn, là bạn như thế nào? Dì có quen biết không? "

" Dì không quen ạ, là một vị học tỷ cháu quen ở nước ngoài ạ. Cháu với chị ấy có hợp tác với nhau mở một tiệm bánh ngọt, tiệm cũng sắp sửa soạn xong, có một chút vẫn đề muốn đến gặp chị ấy thương lượng. "

" Cháu muốn mở tiệm bánh ngọt sao? "Trịnh Thu Địch ngạc nhiên lên tiếng.

Lộ Ngôn Hề khi còn học thì là học bá, ra nước ngoài du học thì cùng lúc đạt được hai bằng Kinh tế học và Quản lý học, tốt nghiệp xong Lộ Ngôn Hề không về nước luôn mà ở lại nước ngoài một năm, mọi người cứ nghĩ cô sẽ ở nước ngoài luôn.

Một học bá như cô trước khi ra nước ngoài chưa từng xuống bếp cũng chưa từng thấy cô thích bánh ngọt như vậy, tính cách của cô lại lạnh lùng, thật khó để liên tưởng đến rằng cô sẽ mở một tiệm bánh ngọt.

Tống Hoài cũng rất ngạc nhiên.

" Dạ. "Lộ Ngôn Hề cười nhạt," Mấy năm nay cháu đều bận học, không nghỉ ngơi tốt nên muốn mượn cớ này để nghỉ ngơi một đoạn thời gian. "

Nghe cô nói vậy, Trịnh Thu Địch gật đầu tán thành:" Cháu nên nghỉ ngơi nhiều một tý, mở tiệm bánh ngọt cũng tốt, đến lúc đó thuê vài thợ làm bánh với nhân viên, cháu chỉ cần quản lý thôi, đừng để bản thân mệt quá. "

" Cháu cũng nghĩ như vậy. "Nhưng thực chất là không phải như vậy, phải thuê thợ làm bánh với nhân viên thật nhưng cô chỉ định thuê hai thợ làm bánh, còn lại cô muốn tự làm.

Nói gì thì nói cô cũng đặc biệt mà học ba năm rồi.

" Nói ra thì lúc nhỏ A Tuy rất thích ăn đồ ngọt, mỗi lần trong nhà mà làm đồ ngọt thi đều toàn là nó ăn. Chỉ là ngày lớn thì khẩu vị cũng thay đổi rồi, mấy năm nay không thấy nó ăn đồ ngọt mấy nữa. "

" Nhưng mà có thay đổi như thế nào thì đến lúc cháu mở tiệm nó cũng vẫn sẽ đến ủng hộ cháu thôi. "

" Vâng ạ. "Lộ Ngôn Hề cười tươi, nhanh nhảu đáp.

Người khác đều nghĩ anh lớn lên nên thay đổi khẩu vị rồi, nhưng chỉ có anh biết là không phải như vậy.

Ngày hôm đó đi xem phim phim, cả hộp bỏng ngô to như vậy đều là Tống Tuy ăn mà.

Cô vốn dĩ không thích đồ ngọt, nhưng lại cố ý đi học làm bánh ngọt ba năm, sau khi về nước lại còn đặc biệt mở một tiệm bánh ngọt, nhưng chẳng phải do cô thích nên mới mở.

" Hề Hề, sao cháu lại muốn mở tiệm bánh ngọt? Muốn nhàn nhã thì rất có nhiều cách mà. Dì nghĩ nếu cháu muốn mở tiệm thì mở kiểu tiệm trà hay tiệm sách cơ. "

Trịnh Thu Địch quả thực rất hiếu kì.

Bà thầm nghĩ, thay vì mở tiệm khác mà Hề Hề lựa chọn mở tiệm bánh ngọt, không lẽ là vì Tống Tuy chứ?

" Trước khi về nước cháu đã có dự định này, vừa hay cháu học làm bánh ngọt ba năm ở nước ngoài, cháu thấy cháu có chút sở trường làm bánh ngọt và cháu cũng thấy khá thú vị. Làm những việc mà là sở trường của mình thì cũng nhàn dỗi hơn nhiều nên cháu quyết định mở tiệm luôn. "

" Cháu còn biết làm sao? "Trịnh Thu Địch sửng sốt.

Tống Hoài ngồi phía trước không nói lời gì cũng khá ngạc nhiên.

Nếu như là ngày trước, ai nghĩ rằng Lộ Ngôn Hề sẽ có một ngày tự mình làm đồ ngọt, hơn nữa còn là đặc biệt đi học, mà còn học ba năm.

Một người không thích đồ ngọt mà lại đi học làm, còn kiên trì học ba năm như vậy, Tống Hoài cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân là gì.

" Biết ạ, cháu còn thi mấy cái liên quan đến nó nữa. "

" Vậy mà còn thi bằng. "Trịnh Thu Địch cảm thán," Hề Hề, cháu quả nhiên muốn làm chuyện gì thì sẽ làm nó tốt nhất có thể. "

Lộ Ngôn Hề cười cười.

" Dì nhất định dành thời gian ra đến nếm thử tay nghề của cháu. "

" Đợi tiệm khai trương rồi lúc nào dì Trịnh đến cũng được ạ, việc làm ăn của cháu còn phải nhờ dì giúp nhiều. "

Rất nhanh đã đến địa điểm của buổi tiệc rượu.

Là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Tiệc rượu được tổ chức tại khu vực bên trong câu lạc bộ, khách hàng bình thường sẽ không được phép đi vào, trong câu lạc bộ có một cái sân rất to, trong sân có hoa có cỏ, còn có một cái hồ bơi, khung cảnh rất đẹp.

Khi học đến thì đã có rất nhiều người đến rồi.

Thấy Tống Hoài đi theo hai người vào trong, Trịnh Thu Địch liền hỏi:" A Hoài, hôm qua con không đến công ty rồi, hôm nay cũng không đi sao? "

Tống Hoài đang định theo sau, nhưng khi thấy ánh mắt cũng đang quay lại nhìn anh của Lộ Ngôn Hề, bước chân anh cứng đờ, gượng cười nói:" Con đưa mẹ với Hề Hề vào trong rồi đi. "

" Không cần, mẹ biết chỗ này, bên trong cũng toàn là người quen, tự vào cũng được rồi, con mau đến công ty đi, bây giờ đi cũng đã muộn rồi đấy. Lúc làm việc thì làm hẳn hỏi, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng để lúc cần làm rồi thì không làm, rồi lại mang công việc về nhà, khiến bản thân về nhà cũng không được thoải mái nghỉ ngơi."