Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 112: Vị giác của con sói nào đó



Đại lục yêu tộc rất đặc biệt, toàn bộ đại lục trải rộng liên miên không ngừng.

Ở thế giới yêu tộc, ngoại trừ cái một khối đại lục yêu tộc này, những nơi khác tất cả đều là biển.

Tại cực nam cực bắc gần biên giới đại lục, có rất nhiều vực sâu thông với Ma Giới.

Vực sâu lớn nhỏ và mức độ ổn định cũng khác nhau, có thể chứa đựng cấp bậc và số lượng ma vật thông qua cũng khác nhau.

Ngoài những cái vực sâu lớn lớn nhỏ nhỏ này ra, đám ma vật nếu như muốn tiến vào mảnh đại lục yêu tộc này, chỉ có thể dựa vào một vài thông đạo không gian ngẫu nhiên hình thành, không ổn định.

Cũng bởi vì tính đặc thù của cả phiến đại lục, toàn bộ thế giới yêu tộc ngoại trừ một ít chỗ đặc thù có một ít thời tiết cực đoan ta, thì đại bộ phận đều có khí hậu thống nhất.

Trong cái mùa đông dài dằng dặc này, toàn bộ thế giới yêu tộc đều phủ đầy tuyết trắng.

Trong cái thời tiết như thế này, đồ ăn và dược thảo đối với đa số yêu tộc tầng dưới chót mà nói, đều là vật cực kỳ trân quý.

Điều này có nghĩa là, giọt nước chữa trị bọn họ mang tới có thể bán được một cái không tệ, nhưng dược thảo và đồ ăn lại không phải dễ đổi như vậy.

Nguyễn Thu Thu từ trên xe gỗ đi xuống, giẫm trên nền tuyết mềm mại, ngẩng đầu nhìn một chút sơn cốc đang lóe lên vài điểm sáng cách đó không xa.

Đây chính là mục đích bọn họ đi lần này, một cái phiên chợ yêu ma lớn nhất ở ven biển biên giới đại lục yêu tộc.

"Đến rồi." Hùng Đóa Đóa hóa thành hình người, đứng cạnh Điền Tú và Hùng Viễn vẫn không biến thành hình người nói, “Đi, tới sơn động của bộ lạc chúng ta trước, hơn mấy tháng không tới rồi, không biết củi lửa chúng ta giấu đi lúc mùa thu có còn ở đó hay không."

Nguyễn Thu Thu có chút ngạc nhiên, nàng là lần đầu tiên tham gia phiên chợ yêu ma loại này, đối với rất nhiều thứ đều không rõ ràng, "Bộ lạc chúng ta còn có sơn động ở chỗ này?"

Hùng Đóa Đóa giải thích, “Đúng vậy, sơn cốc tổ chức phiên chợ này ba mặt đều là núi, một mặt còn lại thì giáp với biển, có rất nhiều sơn động thiên nhiên hình thành, mỗi bộ lạc tới tham gia phiên chợ có thể lựa chọn một cái sơn động để chứa đồ vật."

"Lúc thời tiết tốt, mọi người ra bày quầy bán hàng, thời tiết không tốt, mọi người cũng chỉ có thể đi từng cái sơn động để hỏi xem có ai nhìn vật mình cần hay không."

Hùng Đóa Đóa nói rất nhiều, Nguyễn Thu Thu cũng đã hiểu nơi này giao dịch như thế nào rồi.

"Đúng đấy, có vài bộ lạc tương đối cường đại, chiếm được sơn động có vị trí cũng tốt, cái của chúng ta có chút xa..." Hùng Đóa Đóa nói, giọng dần dần nhỏ xuống, biểu lộ cũng có chút ái ngại.

Nguyễn Thu Thu chậm rãi từng bước đi trên nền tuyết, ở phía sau giúp đỡ đẩy xe gỗ, nghe vậy cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Tại thế giới cường giả vi tôn này, loại phiên chợ yêu ma này chỉ là hành động tự phát của từng cái bộ lạc, không có một yêu nào có thực lực áp đảo ra mặt quản thúc, sẽ có một ít hỗn loạn là chuyện bình thường.

Chỉ sợ cái sơn động nhỏ mà Hùng Đóa Đóa nói là có chút xa, không phải chỉ là một chút bình thường.

Nguyễn Thu Thu yên lặng chuẩn bị tâm lý dưới đáy lòng, nghĩ chỉ cần có thể tới nơi trước khi cơn mưa to này rơi xuống là được rồi.

Nhưng mà nàng quả thật đã đánh giá thấp cái vụ hơi xa của Hùng Đóa Đóa, bọn họ đi gần nửa canh giờ mà vẫn chưa tới.

Nguyễn Thu Thu "..."

Nàng trơ mắt nhìn bọn họ càng đi trời càng tối, gió càng lúc càng lớn, cách những sơn động sầm uất kia càng ngày càng xa...

"Sắp tới nơi rồi, lát nữa là tới thôi." Hùng Đóa Đóa cũng có chút ngượng ngùng, hắn nhìn tay chân có chút đỏ lên vì lạnh của Nguyễn Thu Thu, có chút may mắn vì Uyên Quyết không có ở đây, nếu không thì hắn sợ là sẽ bị lột da luôn quá.

Điền Diệp cũng chú ý tới tay chân Nguyễn Thu Thu có chút đỏ lên, thấp giọng hỏi nàng có lạnh lắm không.

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, khẽ mím môi, ánh mắt có chút mất mác.

Thật ra nàng cũng không lạnh lắm, từ sau khi tấn cấp, khả năng chịu lạnh của nàng cũng mạnh hơn trước, chỉ là làn da lại càng trở nên nhạy cảm hơn một chút, gặp được nhiệt độ không khí rất nóng hoặc là rất lạnh, đều sẽ có chút đỏ lên.

Lúc ở bộ lạc Đông Hùng, mặc kệ là ở bên ngoài, hay là trong phòng, nàng cho tới bây giờ cũng không có cảm giác rét lạnh, thậm chí một lần cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.

Nhiệt độ ở nơi này và trong bộ lạc, cũng không có chênh lệch nhiều.

Điều khác biệt duy nhất, là tên sói kia không ở bên cạnh nàng.

Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, nhìn hơi thở trong không khí dần dần ngưng tụ thành sương sương mù, nhịn không được vuốt nhẹ một chút ấn ký hình tai sói trên cổ tay.

Lại đi thêm khoảng một khắc, rốt cục bọn họ mới đi tới chỗ cái sơn động ‘hơi xa’ ấy.

Lối vào cái sơn động kia bị rất nhiều dây leo màu lam nhạt che phủ, nhìn không rõ lắm.

Những cái dây leo màu lam nhạt kia và dây leo bình thường có chút khác, giống như có sinh mệnh lực vậy, vặn vẹo giống như rắn.

"Là băng xà đằng, các ngươi lùi ra sau một chút." Điền Diệp nói, móc ra một con dao găm bằng xương từ một góc của quần da thú, chĩa về phía trước.

Nguyễn Thu Thu và Điền Tú lui về sau một chút, nhìn Điền Diệp chạy lấy đà hai bước về phía trước, bỗng nhiên vọt lên, phía sau giang rộng một đôi cánh to lớn màu đỏ, quạt lên một trận gió mạnh.

Nguyễn Thu Thu nheo mắt lại, chờ lúc kịp nhìn thấy lại, Điền Diệp đã thu hồi cánh, mặt đất có bảy tám đoạn dây leo nằm ngổn ngang, chảy rất nhiều chất lỏng màu đỏ nhạt giống như máu.

"Để ta rửa sạch nó giúp ngươi." Nguyễn Thu Thu thấy nàng hơi cúi người, dường như muốn dùng tuyết để rửa con dao, nên nàng đề nghị.

"Được." Điền Diệp cũng không khách sáo, cười rồi đưa con dao bằng xương cho nàng, "Cám ơn ngươi, chú ý đừng đụng đến chất lỏng màu đỏ nhạt phía trên, có độc đấy."

Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, dùng một ít nước ấm rửa sạch sẽ con dao, thuận tiện dọn dẹp những thứ trên mặt đất kia.

Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn cũng không có đứng nhìn, dẫn đầu đi vào dò xét một chút tình huống trong sơn động, sau đó mới chuyển đồ vật vào.

"Quả nhiên là mất hết củi rồi." Hùng Đóa Đóa tìm kiếm trong sơn động một phen, sau đó mới uể oải nói với Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp, “Hai người các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ta và anh ta tranh thủ lúc thời tiết này cũng tạm được, nhanh chóng ra bên ngoài tìm xem có thể tìm được củi hay không."

Nguyễn Thu Thu lắc đầu, "Không cần đâu."

Nàng lấy từ trong ba lô ra hai gốc hỏa noãn thảo cấp ba, hơi vận chuyển chút linh lực đi vào, cả sơn động rất nhanh trở nên ấm áp lại sáng rỡ.

"Ồ??" Hùng Đóa Đóa thấy thực vật trong tay nàng, lập tức lộ ra vẻ giật mình, "Uyên phu nhân, sao ngươi còn mang cả cái này theo vậy?"

"Đây là thực vật gì vậy?" Điền Diệp cũng hơi nhíu mày, gương mặt xinh đẹp cũng là biểu cảm kinh ngạc.

"Là hỏa noãn thảo." Nguyễn Thu Thu cười cười, giải thích một chút tác dụng của hỏa noãn thảo cho Điền Diệp nghe.

Nàng nhìn hai gốc cỏ nhỏ trong tay, đáy lòng ấm áp.

Dĩ nhiên không phải nàng mang, là Uyên Quyết nhét vào trong ba lô nàng.

Có lẽ hắn đã sớm dự liệu được tình huống bên này, cho nên mới chuẩn bị đầy đủ như vậy.

Hùng Viễn nghe Nguyễn Thu Thu nói vậy, lộ ra biểu cảm có chút hâm mộ.

Hắn mặc dù là một con gấu ngựa cao lớn, nhưng suy nghĩ lại khác hẳn Hùng Đóa Đóa, hắn rất khát vọng có thể tìm được một bạn lữ yêu hắn, nếu nàng nhỏ yếu, hắn nguyện ý dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng.

Nếu nàng cường đại, hắn cũng sẽ không cảm thấy ngại, cho dù đối phương là tộc cá mập cũng không sao cả, lại không phải là không thể sống trên cạn.

Đáng tiếc trước mắt nữ yêu của tộc cá mập nhưng lại thích gấu, cũng chỉ có một mình tiểu Hồng...

Mà Hùng Viễn hắn cũng không biết có phải là bị nguyền rủa gì hay không, mấy nữ yêu hắn gặp hoặc là đã kết hôn hoặc là không thích hắn, làm hắn đến tận bây giờ vẫn là cô đơn một gấu.

Hắn lại không thể vô tư không để ý mấy chuyện này giống Hùng Đóa Đóa, mỗi lần nhìn thấy người khác tình cảm hắn đều ganh tỵ muốn chết.

Nguyễn Thu Thu không biết Hùng Viễn đang suy nghĩ gì, chỉ là cắm hỏa noãn thảo lên trên vách sơn động, sau đó bắt đầu chia vật phẩm mang tới.

Hùng Đóa Đóa và Điền Tú làm một cái rèm da thú chắn gió cho sơn động, Hùng Viễn và Điền Diệp cũng không có nhàn rỗi, quét sạch sẽ hai gian sơn động nhỏ có thể ở lại.

Chờ bọn họ làm xong đây hết thảy, trời bên ngoài đã tối mịt, mưa to lốp bốp rơi xuống, cơ hồ nối thành một mảnh, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cách đó không xa vẫn sáng một chút ánh lửa.

Hẳn là những yêu tộc khác cũng tới tham gia phiên chợ.

Mưa quá to, nhất thời không có ai ra ngoài buôn bán gì, Nguyễn Thu Thu và Điền Diệp cùng chuẩn bị bữa tối.

Bọn họ dỡ xuống một chút gỗ làm nhiên liệu, Nguyễn Thu Thu đun nước nóng.

Lúc nấu canh, Nguyễn Thu Thu nghĩ đến vị giác khiến nàng phải chú ý của Sói xám tiên sinh, do dự một chút, lấy ra một đóa Diệp Linh hoa đưa cho Điền Diệp.

"Đây là cái gì?" Điền Diệp rõ ràng cũng chưa từng thấy Diệp Linh hoa, "Trang sức à?"

Nguyễn Thu Thu nói tác dụng của Diệp Linh hoa cho nàng, bảo nàng đợi chút nữa lúc canh sắp nấu xong, bỏ vào thử một chút.

Điền Diệp ý vị thâm trường nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, nhưng không nói gì, chờ canh sắp nấu xong thì bỏ Diệp Linh hoa vào.

Rất nhanh, một mùi thơm nồng đậm đã lan tỏa, Hùng Đóa Đóa hít hít cái mũi tiến đến, "Cái gì mà thơm vậy??"

Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nồi nước kia, chỉ thiếu nước biết ba chữ "Ta thật đói" lên mặt.

Có hắn bầu không khí sinh động hẳn lên, trong sơn động cũng bớt ngột ngạt hơn hẳn.

Mấy yêu lần lượt lấy ra chén gỗ mình mang tới, nhận lấy đồ ăn thuộc phần mình.

"Ngon quá." Hùng Đóa Đóa không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình, mừng khấp khởi ăn canh thịt.

Điền Tú tương đối nhạy cảm, rất nhanh đã phát hiện trong canh có đồ tốt đối với thân thể bọn họ, nhưng sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Điền Diệp, hắn cũng không nói gì.

Nguyễn Thu Thu cũng ăn thử một miếng canh, xác định cái mùi này và mình làm ra là giống nhau.

Sói xám tiên sinh nấu canh xong sẽ nếm, có lẽ là bởi vì vị giác của tên sói kia thật sự xuất hiện một vài vấn đề.

Vì sao hắn không nói với mình?

Nguyễn Thu Thu đáy lòng buồn buồn, nghĩ đến con sói nào đó một thân một mình bôn ba ở trong kết giới, khẽ nhíu mày.

Nàng biết hồn mộc có thể bảo vệ kết giới gấu trúc gia gia tu bổ không bị công kích, thế nhưng là tầm bảo, thật sự sẽ không gặp nguy hiểm gì sao?

Nguyễn Thu Thu mất tập trung, bên tai dần dần yên tĩnh hẳn.

Nàng bỗng nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện tất cả mọi người đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình.

Nguyễn Thu Thu cúi đầu xuống, phát hiện canh trong tay đã sắp bị nghiêng đổ xuống.

Nàng có chút ngượng ngùng, áy náy cười với mọi người, sau đó ép buộc mình không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng ăn canh.

...

Mặc dù trời đã tối hẳn, mưa bên ngoài cũng rất lớn, nhưng mọi người lại đều không có ý định đi ngủ.

Tình huống hiện tại không tốt lắm, Như Ý nãi nãi và một chút hồng điêu còn đang chờ dược thảo cứu mạng, tất cả mọi người đang chờ mưa nhỏ chút, sẽ ra ngoài giao đổi đồ vật.

Lúc đang chờ đợi, Hùng Đóa Đóa nói một lần tình huống các sơn động ở phiên chợ yêu ma.

Phiên chợ này sở dĩ được gọi là phiên chợ yêu ma, là vì ngoại trừ phần lớn yêu tộc, còn có số rất ít ma vật cao cấp sẽ tới tham gia.

Bọn họ sẽ mang đến một chút đồ vật đặc biệt của Ma Giới hoặc là ma tộc, trao đổi thứ mà bọn họ cần với yêu tộc.