Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 85: Cùng phu nhân ngủ chung



Vì lời của Như Ý nãi nãi khá rõ ràng, nên một người một sói sống chung có phần không được tự nhiên cho lắm.

Nguyễn Thu Thu cố nén sự xấu hổ và gương mặt nóng bừng, trước tiên thu dọn đồ đạc và chuẩn bị bữa tối.

Sự mẫn cảm của Hùng Đoá Đoá và những yêu khác về thời tiết rất chính xác, khoảng một giờ sau, ngoài động gió lạnh rít lên, những bông tuyết lớn lơ lửng rồi rơi xuống, cửa động được ngăn bằng một cánh cửa gỗ khá kiên cố.

Một người một sói ăn bữa tối trong yên lặng, và chia nhau dọn dẹp sạch sẽ như ở sơn động trước đây.

Nguyễn Thu Thu muốn bôi thuốc cho Sói xám tiên sinh, nhưng giờ Uyên Quyết đã tốt hơn nhiều rồi, vì tâm thái tế nhị không muốn phu nhân nhìn thấy cái chân gãy ghê sợ nên đã từ chối sự giúp đỡ của nàng.

Đối với chuyện này, Nguyễn Thu Thu ngược lại không cảm thấy gì cả, mà chỉ cho thêm một ít củi đốt vào bếp đá, sau đó đi ra, trực tiếp đi đến một gian phòng khác, ngồi ôm gối một mình trên chiếc giường đá đơn khác, định sau khi tu luyện, sẽ xử lý bông nguyệt lục đã được vận chuyển về trong đêm.

Nàng hành động rất trôi chảy, con sói vừa từ chối đã xoắn quýt hối hận làm sao để phu nhân trở lại giúp chưa còn kịp nói gì, chỉ đành nhìn Nguyễn Thu Thu rời đi.

Sói xám tiên sinh: "..."

Tấm rèm da thú từ từ hạ xuống, động tĩnh thuộc về Thu Thu lặng lẽ biến mất, Uyên Quyết phản ứng lại, im lặng một lúc lâu thì khẽ cười.

Hắn nâng lòng bàn tay to lớn của mình lên, và từ từ đặt những ngón tay mảnh khảnh của mình lên sợi len che mắt.

Đầu ngón tay vừa động, thì ngay sau đó, sợi len vốn mềm yếu chậm rãi trượt xuống, theo sống mũi thẳng tắp của Uyên Quyết, rơi tuột vào lòng bàn tay hắn.

Đôi mắt hẹp và dài khẽ mở ra, để lộ đồng tử đỏ tươi có hơi mơ màng.

Trước mắt là vầng sáng mờ mịt, có thể nhìn thấy mờ mờ đường nét của chiếc giường cưới.

Lúc đầu, hắn bị mù, là vì ma vật cấp sáu tấn công hắn đã sử dụng độc sương mù, làm tổn thương đến đôi mắt của hắn, lại thêm việc bị thương nặng nhưng không có linh khí chữa trị, nên càng nghiêm trọng.

Bây giờ ma hạch và yêu hạch trong cơ thể hắn đã dung hợp ở mức độ nhất định, tạo thành trạng thái cùng tồn tại kỳ diệu mà trong đó ma hạch làm chủ, còn yêu hạch là phụ, Uyên Quyết mới có thể dành ra chút sức lực để khôi phục thị giác.

Chỉ là......

Sẽ mất khoảng mười ngày để phục hồi thị giác và muốn hồi sinh lại cái chân bị gãy cũng là việc không hề dễ dàng.

Mặc dù cường giả yêu tộc cấp năm là khá cao ở đại lục yêu tộc, tuổi thọ cũng rất dài, nhưng vẫn còn kém xa so với Yêu Vương, muốn tái tạo cái chân bị gãy, ít nhất phải đạt đến cấp sáu hậu kỳ.

Đồng thời, vì ảnh hưởng của huyết mạch yêu tộc trong người nên ngoại hình của Sói xám tiên sinh cũng có một số thay đổi.

Rõ ràng nhất trong số đó chính là đôi mắt của hắn.

Màu sắc đôi mắt là màu xanh than lúc đầu, giờ đã biến thành màu đỏ tươi đầy tà ý, mờ mịt, giống như một lưỡi dao sắc bén chưa rút ra khỏi vỏ.

Lông mi dài của Uyên Quyết run nhẹ, khẽ quay đầu lại, trong một thế giới đỏ tươi, bắt gặp một ít sắc xanh tươi sáng trên bàn đá bên cạnh hắn——

Trên chiếc bàn đá mà hắn có thể tiếp xúc được, là thảo dược mà Thu Thu đã nghiền sẵn.

Khóe môi cong lên, Uyên Quyết nhướng mắt, nghĩ đến chàng Bụt, không kìm nổi ngón tay cầm viên tụ linh châu đeo trên cổ.

Hắn nghĩ đến phu nhân ở trong phòng khác, hai mắt lim dim, trong lòng dâng lên dục vọng hoang tưởng không thể che giấu.

Hàng mi dài của hắn gần như run nhẹ vì rung động, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mỏng, cảm giác tinh tế như dư vị cắn vào cổ tay nàng trước kia.

……

Với hành vi ngu ngốc của Uyên Quyết, Thu Thu chuyên tâm tu luyện nên không hề nhận ra.

Sau khi chuyển đến sơn động này, linh khí cao hơn nhiều lần so với trước đó, lại thêm tác dụng của tụ linh châu, nàng gần như mới tu luyện, đã nhanh chóng chìm đắm trong đó.

Cấp bậc của tụ linh châu châu không cao, đối với Uyên Quyết cũng không mấy hữu dụng, nhưng đối với Nguyễn Thu Thu, người có thực lực chưa đạt đến cấp hai mà nói, đó lại là bảo vật thăng cấp thực lực rất nhanh.

Thủy nguyên tố trong không khí quanh quẩn quanh Nguyễn Thu Thu, gần như tạo thành một bức màn nước, bao phủ nàng hoàn toàn.

Linh khí và thủy nguyên tố kết hợp với nhau, thuận theo tĩnh mạch của nàng, di chuyển một vòng, sau đó chuyển hóa thành linh lực hệ thủy biến dị và ngưng tụ ở đan điền.

Thời gian chìm đắm trong tu luyện trôi qua nhanh chóng, đến khi Nguyễn Thu Thu cảm thấy kiệt sức, thậm chí tĩnh mạch có hơi lâm râm đau, mới từ từ tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện.

Nàng không vội mở mắt, mà quan sát bên trong cơ thể một lúc.

Linh lực trong đan điền đã ngưng tụ thành từng giọt sương, số lượng gần gấp đôi so với trước đó, đủ để chứng minh hiệu quả của lần tu luyện này.

Trong lòng Nguyễn Thu Thu rất vui vẻ——

Lúc trước nàng biết linh khí dày thì hiệu quả tu luyện sẽ tốt, nhưng không ngờ lại tốt như vậy, thành quả tu luyện lần này của nàng gấp mười lần bình thường.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Nguyễn Thu Thu không khỏi nghĩ, nếu nàng có thể ở đây tu luyện với Sói xám tiên sinh, mười lần lại mười lần, có phải không cần đến mười ngày là có thể bước vào cấp ba không...

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, và nó đã bị Nguyễn Thu Thu dập tắt.

Bị một chút xíu yêu lực của Sói xám tiên sinh nhập vào nàng đã không chịu nổi rồi, nếu thực sự cùng nhau tu luyện, thì có thể nàng sẽ không chịu đựng được cảm giác mạnh mẽ đó.

Không biết bây giờ đã qua bao lâu rồi, nàng cảm thấy da mình hơi dấp dính, có thể là do bụi bẩn tràn ra lúc tu luyện.

Nguyễn Thu Thu cau mày, không tiếp tục dò xét tình hình bên trong cơ thể nữa, từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt không phải là bóng tối như nàng nghĩ, mà là một cái cây tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng, ánh sáng tràn ngập căn phòng nhỏ.

Thậm chí dưới người còn không phải là một chiếc giường đá lạnh lẽo, mà nó dường như được bao phủ bởi một lớp đệm da thú mềm mại và ấm áp.

“Mệt chưa?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng, kìm nén sự mong đợi và nóng nực bị kiềm chế trong trạng thái vắng vẻ, mất một lúc thì Nguyễn Thu Thu mới định thần lại được.

Là giọng của Sói xám tiên sinh, nhưng không phải hắn nên nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính sao? Tại sao lại đến đây?

Cùng với nhiều suy đoán, Nguyễn Thu Thu cảm thấy một cảm giác khác lạ, vốn dĩ nàng muốn quay đầu lại, nhưng đã kịp thời ngăn chặn hành động của bản thân, nàng gần như không thể ngừng suy nghĩ--

Người nàng bây giờ rất bẩn, sao có thể cứ thế mà quay lại chứ.

Cho dù Sói xám tiên sinh không nhìn thấy, nàng cũng không muốn bị mất mặt trước con sói mà mình thích.

Thích...

Ý thức được những gì bản thân đang nghĩ, khuôn mặt của Nguyễn Thu Thu lập tức như bị lửa tạt vào mặt, chóp mũi thấm mùi khó chịu bẩn thỉu toả ra từ cơ thể nàng, và lần đầu tiên nàng cảm nhận được lúc nàng vết thương của Sói xám tiên sinh, lúc ấy hắn là có cảm giác như thế nào.

Mặc dù nàng biết hắn sẽ không ghét bỏ, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ và bản năng không muốn bị hắn nhìn thấy.

“Phu, phu quân, sao chàng lại ở đây?” Nguyễn Thu Thu có chút bối rối, lập tức đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.

Nằm bên trong chiếc giường đá đơn, con sói đang nhắm mắt nghỉ ngơi khẽ cong môi, giọng nói khá lạnh lùng, nhưng đôi tai lại run lên một cách ngượng ngùng, tên lưu manh trịnh trọng nói: "Ta ở đây cùng với phu nhân...... ngủ "

Nguyễn Thu Thu: "..."

Từ "ngủ" rất nhẹ, gần như là đang thì thầm, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng, nói xong ai cũng đỏ cả tai.

Câu nói của con sói giống như giải trừ phong ấn, đầu nàng phút chốc trống rỗng, miễn cưỡng phản ứng lại rồi cắn chặt môi dưới, buông xuống một câu "Ta đi dọn dẹp trước", rồi nhanh chóng rời khỏi sơn động nhỏ, thậm chí còn không kịp hỏi loại cây có ánh sáng ấm áp này là cây gì.

Phu nhân vội vàng bước đi, bởi vì trên người dính bẩn khó chịu, nên không chú ý đến mùi máu tanh nhàn nhạt trong sơn động nhỏ.

Sau khi chắc chắn Nguyễn Thu Thu đã đi đến sơn động nhỏ khác để tắm, Uyên Quyết mới cười một tiếng, đưa lòng bàn tay to lớn ra, mím môi và ho lên.

Hắn nuốt một ngụm máu tươi và cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình——

Lần tu luyện này của Nguyễn Thu Thu nhìn thì có vẻ rất ngắn, thật ra đã hơn một ngày trôi qua, giờ đã là đêm ngày thứ hai.

Sau khi để ý thấy phu nhân đã tiến vào trạng thái tu luyện, hắn không làm phiền, mà chọn đi tìm hiểu kết giới của ngọn núi phía sau bộ lạc Đông Hùng sau khi hồi phục ba phần yêu lực.

Sói xám tiên sinh đã mất gần một ngày, và hắn đã bị thương, nhưng cuối cùng gần như đã khám phá hết, loại cây đó là hỏa noãn thảo cấp ba vô hại có thể chiếu sáng, giữ ấm trong sơn động nên hắn hái về một ít.

Ngoài ra, hắn còn tìm thấy suối nước nóng và cấm địa đầy nguy hiểm nhưng cũng rất giàu linh khí.