Gà Rừng Đạp Ngã Phượng Hoàng

Chương 46: Thiên hạ bá đạo chi thụ (hai)



Vượt qua tầng sương mù dày đặc, Lâm Hoa bị cảnh tượng xuất hiện trước mắt  làm khiếp sợ, không thể tin nổi vào mắt mình, buồn bực tích tụ trong lồng ngực liền trở thành hư không.

Cuộc đời Lâm Hoa chưa từng gặp cảnh tượng như vậy.

Đó là một thân cây, một gốc cây khổng lồ ngoài sức tưởng tượng của con người.

Giờ phút này Lâm Hoa đang khoanh chân trên bầu trời, gió lạnh  thổi qua người. Từng tán lá rậm rạp xao động theo gió dưới chân nàng như mặt biển lớn xanh biếc, tầng tầng lớp lớp kéo dài típ tắp, dõi mắt nhìn ra, khắp nơi đều là một màu xanh ngắt, giống như không có điểm dừng.

Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, giống như bức tường vô hình. Từng lớp sương mù vàng quấn quanh gốc đại thụ trong vòng trăm trượng, nhưng không hề đột phá kết giới, tiến vào phạm vi của cây.

Cao nganh đỉnh núi, rộng hơn biển lớn.

Đây đúng là một cây đại thụ thực sự.

Thu hồi vẻ khiếp sợ, Lâm Hoa chậm rãi nuốt xuống ngụm khí còn tắt ở ngực, gần như tham lam hít một hơi, không khí này thật mát mẻ. Lặng lẽ lau đi chất lỏng không rõ chảy ra trên khóe miệng, Lâm Hoa há hốc mồm, cuối cùng không nói nên lời.

Ảo não đứng một bên, mỹ nam điên đảo chúng sinh lẳng lặng đứng cách đó ba trượng.

Tóc đỏ xinh đẹp quyến rũ  thả sau lưng, tay áo phất phới theo gió. Chỉ là một bóng lưng nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác nhỏ bé, hèn mọn. Nam tử như vậy, giống như vĩnh viễn đều cao cao tại thượng đứng trên đám mây, quan sát toàn bộ chúng sinh. 

Lâm Hoa chỉ cảm thấy cực kỳ sùng bái, cho dù có nằm phải rạp dưới chân người đó, cũng cam tâm tình nguyện.

Như cảm giác được tầm mắt sùng bái của Lâm Hoa, mỹ nam quay đầu, tròng mắt đen thoáng qua cảm xúc không tên, trong giây lát đã khôi phục bình thường, giống như tất cả chỉ là ảo giác.

Thấy mỹ nam quay đầu, mặt Lâm Hoa lập tức hiện lên nụ cười ngây ngô, mỹ nam chỉ nhàn nhạt lướt qua cả người nhếch nhác của Lâm Hoa, liền quay đầu đi.

Thân hình lay nhẹ, đã không thấy tung tích.

Lâm Hoa khẩn trương, còn chưa kịp nói gì, đã thấy một cỗ lực cực đại kéo cổ nàng, đau đớn khiến Lâm Hoa hét thảm một tiếng, chưa kịp phản ứng đã thấy mắt hoa lên, một tòa cung điện to lớn xuất hiện trước mặt Lâm Hoa.

Vuốt cái cổ sắp đứt rời, Lâm Hoa nằm trên mặt đất đau xót gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, làm bẩn cả đám mây trắng muốt phía dưới.

Vì sao nàng toàn thể hiện bộ dáng đáng xấu hổ trước mặt mỹ nam chứ?

Lâm Hoa rốt cuộc nhớ tới trước mắt mình không chỉ có một người, vì vậy liều mạng nhịn nước mắt, thất tha thất thểu đứng dậy, co rúm đứng sau lưng mỹ nam.

Chẳng biết tại sao, cho dù nhếch nhác như thế nào, Lâm Hoa vẫn không muốn bị hắn coi thường. Cố gắng ưỡn thẳng sống lưng, cho dù xương cốt cả người đang kêu gào đòi bãi công, lại bị Lâm Hoa ép xuống. Không thể, tuyệt đối không thể để mất mặt trước mặt người này.

Biết rõ trong mắt hắn mình chỉ là một kẻ hèn mọn, nhưng vẫn cố chứng minh mình không phải như vậy. Chỉ cách một bước, lại giống như cách muôn sông nghìn núi, hắn đứng ở trên trời, nàng ở dưới mặt đất.

Khoảng cách rõ ràng vậy để ngay trước mặt nàng, không ngừng nhắc nhở nàng, hắn với nàng là người của hai thế giới, vĩnh viễn không thể đến gần.

Dùng sức xua đi cảm giác tuyệt vọng quanh quẩn trong lòng, Lâm Hoa tập trung ý chí, quan sát cung điện trên ngọn cây.

Lâm Hoa bị màu sắc rực rỡ trước mặt làm lóa mắt, chưa từng thấy người nào dùng màu sắc phô trương vậy để xây cung điện, từ nóc nhà tới mặt tường, toàn bộ đều là màu lửa. Nếu nhìn kỹ, tất cả giống như một ngọn lửa đang bừng bừng thiêu đốt.

Chỉ là, khi cảm giác chấn động của Lâm Hoa giảm đi, khóe mắt liếc một biển màu xanh lá dưới đám mây trắng, len lén thở dài một hơi, ở nơi này lại xây cung điện theo màu sắc này  có chút thích hợp.

Đỏ hợp xanh lá......

Ách, Lâm Hoa tập trung ý chí, ánh mắt lại trở về cung điện rực rỡ, yên lặng nhìn hồi lâu, rốt cuộc tìm được bảng hiệu trong mảng đỏ rực, ba chữ rồng bay phượng múa  màu vàng phía trên:

Phượng Thần cung.

Lâm Hoa chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, có chút không tin nhìn chằm chằm ba chữ to kia. Phượng Thần cung? Đây không phải là nơi ở của Phượng tộc một triệu năm trước sao?

Ban đầu lúc ở thần giới, thường nghe mọi người trong Vũ Mộng Thiên cung đầy sùng kính nhắc tới Phượng Thần. Trong truyền thuyết, đó là vị thần lợi hại nhất, là vị thần tiên duy nhất sống sót trong cuộc chiến Thần – Yêu.

Trong truyền thuyết,  hắn một mình chống đỡ đội quân ngàn vạn của Yêu Giới, thay đổi Càn Khôn, bảo vệ địa vị Thần giới.

Trong truyền thuyết, hắn Niết Bàn thất bại, để thần hồn hóa thành hai quả trứng Thần, một là Thần giới Thương Nam, một là Yêu Giới Bạch Dạ.

Trong truyền thuyết, sau khi hắn chết, Phượng Thần cung cũng bị hủy diệt, cây đại thụ che trời nâng Phượng Thần cung  trong một đêm liền khô héo.

Đầu óc chưa từng linh hoạt như hiên tại, Lâm Hoa nhanh chóng bắt lấy đầu mối trong mớ suy nghĩ lung tung, rối rắm.

Phượng Thần cung ở đây, đại thụ ở đây, như vậy người đàn ông trước mắt nàng là ai?

"Ngươi là ai?"

Đầu óc còn chưa phản ứng kịp, miệng đã đem nghi ngờ lớn nhất trong lòng hỏi ra.

Mỹ nam hơi ngẩn ra, vẻ mặt tuấn mỹ hiện lên một tia đùa giỡn, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi cư nhiên không nhận ra ta là ai? Thấy khuôn mặt tuấn tú, thiên hạ vô song như vậy, ngươi còn không biết ta là ai sao?"

"......"

Cầu ngươi không cần dùng giọng nói nghiêm túc như vậy để nói giỡn được không,.

Mỹ nam cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp như ảo giác cách Lâm Hoa rất gần, lông mi dài gần như chạm vào mắt Lâm Hoa, hơi thở ấm áp phất qua mặt nàng, mang theo gian tình mập mờ.

Lâm Hoa tự nhận da mặt mình siêu dày cũng không ngăn được cảm giác xấu hổ đang lấy tốc độ nhanh nhất lan ra khắp khuôn mặt trắng nõn.

Nhìn chằm chằm gương mặt hoàn mỹ gần trong gang tấc không nháy mắt, bên tai nghe được âm thanh của hắn, phiêu đãng mang theo chút hư ảo:

"Phượng Thần, Bạch Tử Dạ."

Dứt lời không thèm để ý tới con gà Lâm Hoa đã hóa đá, cất bước vào Phượng Thần cung, đứng trên bậc thang, Bạch Tử Dạ quay đầu, chỉ vào một một góc nói: "Ở Phượng Thần cung, ngươi có thể cách ta hơn ba trượng, tối nay ngươi nghĩ ngơi ở đây."

Cho đến khi bóng dáng xinh đẹp không còn tung tích, Lâm Hoa mới phục hồi tinh thần, suy nghĩ ngây ngô, dại dột bay tới chỗ mấy miếng gỗ rắp thành cái ổ nhỏ, cắm đầu ngã xuống đống rơm rạ tản ra mùi thơm nồng đậm.

Nếu như mỹ nam là Phượng Thần, gốc cây đại thụ kia không phải là Thần thụ (cây thần) bá đạo nổi tiếng nhất thiên hạ sao?

Trong truyền thuyết, đó là Thần thụ mà chỉ cần nhắc tới tên đã khiến người ta run rẩy—— Kiến Huyết Phong Hầu.

Truyền thuyết, trong thiên địa này chỉ có ba gốc, những nơi cây sinh trưởng thì trong vòng ngàn dặm không có một ngọn cỏ, nếu như trên người có vết thương, cho dù là một lỗ kim nhỏ, chỉ cần đến gần cây thì máu sẽ chảy không ngừng. Quả thực là bá đạo vô cùng.

Nghe nói cây này có tên là cây lên trời, trên chạm thần giới, dưới vào Quỷ đạo. Vì vậy cây cực kỳ bá đạo, lại thêm sự tồn tại quá mức nghịch thiên, Thần giới, Quỷ Giới nếu như biết cây này tồn tại, chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp phá hủy nó lúc còn nhỏ.

Vì một khi cây lớn lên, trừ chi lực Thiên địa (sức mạnh của đất trời), không ngoại lực nào có thể hủy diệt nó.

Bá đạo nghịch thiên......

Nhìn bộ dạng này, sợ  rằng cây này đã tồn tại vạn năm, thật không biết Phượng Thần làm sao có thể bảo vệ nó......

Mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, Lâm Hoa cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi, đầu óc nặng nề, cuối cùng chống đỡ không nổi, mắt nhắm lại, lâm vào bóng tối.