Gả Thay Cho Chị: Thẩm Thiếu, Anh Nhận Nhầm Người Rồi!

Chương 62: Buông bỏ chính là hạnh phúc



Thẩm Hạo Khanh biết tin Khiết Băng gặp tai nạn liền chạy nhanh vào bệnh viện. Nhìn cô tiều tụy nằm trên giường bệnh, lòng hắn đau như cắt. Nếu hắn không để cô lại một mình, có lẽ tai nạn đã không xảy ra rồi.

“Khiết Băng, anh thật sự xin lỗi…”

Một ngày sau đó, cô mới tỉnh dậy. Hôm nay đã là ngày thứ ba nằm trong bệnh viện nhưng Khiết Băng vẫn không thiết ăn uống gì. Thẩm Hạo Khanh lo lắng đến mức bỏ lại hết công việc mà ở bên cạnh chăm sóc cho cô gái nhỏ.

“Em nghe lời anh, ăn một chút cháo có được không?”

Khiết Băng không đáp lại lời hắn, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Thẩm Hạo Khanh siết chặt tay thành nắm đấm, biểu cảm trên gương mặt bỗng chốc thay đổi, môi mím chặt dường như đang rất giận.

“Nếu em cứ thế này liệu có sống nổi thêm vài ngày nữa không?”

“Anh… cút đi!” Khiết Băng thều thào nói.

Dì Lý thấy tình hình không ổn, vội tìm cách hòa giải:

“Thiếu gia, cứ để tôi đút cháo cho cô ấy. Cậu ra ngoài một lát đi!”

Bà nhận lấy bát cháo từ tay hắn. Thẩm Hạo Khanh ngoái đầu lại nhìn cô, Khiết Băng lại né tránh. Hắn bất lực rời khỏi phòng bệnh, bỏ ra ngoài hành lang ngồi.

Sở Trạch về nhà tắm rửa xong lại chạy ngay vào bệnh viện. Anh nhìn hắn ngồi ở bên ngoài, liền hỏi:

“Làm sao lại ngồi ở ngoài đây?”

Thẩm Hạo Khanh không nói năng gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Sở Trạch ngán ngẩm nhìn hắn, không hỏi thêm câu nào mà đẩy cửa đi vào trong phòng.

Anh mua sữa hộp đến cho Khiết Băng, dù cô cũng không chịu nói chuyện với anh nhưng ít nhất không tỏ thái độ bài xích. Hỏi sơ qua dì Lý vì sao Thẩm Hạo Khanh lại ngồi ở bên ngoài, Sở Trạch mới biết Khiết Băng luôn chống đối hắn, ban nãy hai người còn xảy ra tranh cãi.

Đối với việc phục hồi của Khiết Băng thì không tốt chút nào, huống hồ cô không muốn ở bên cạnh Thẩm Hạo Khanh, vì sao hắn phải cố chấp?

Sở Trạch suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định khuyên nhủ Thẩm Hạo Khanh. Với tư cách là bạn của cả hai người, anh không thể nhìn mọi việc ngày càng tệ được.

Hơn nữa Sở Trạch còn đang nghi ngờ Khiết Băng chính là đứa em gái cùng mẹ khác cha đã thất lạc nhiều năm của mình. Nếu chuyện này đúng là sự thật, anh càng phải ngăn cản Thẩm Hạo Khanh tiếp tục làm tổn thương cô thêm nữa.

Sở Trạch ngồi xuống ghế chờ, cạnh bên hắn. Thẩm Hạo Khanh biết anh đang có chuyện muốn nói với mình, liền lên tiếng trước:

“Muốn nói gì?”

“Hạo Khanh… Cậu buông tay Khiết Băng đi.”

Hắn nheo mắt nhìn Sở Trạch, khó hiểu trước câu nói của anh. Muốn hắn buông tay người con gái hắn khó khăn lắm mới tìm thấy sao? Đừng hòng!

“Ý cậu là gì? Vì sao tôi phải buông tay cô ấy chứ?” Thẩm Hạo Khanh khẽ rít một hơi dài.

Sở Trạch càng thêm cứng rắn, ngữ điệu dứt khoát mà trả lời hắn:

“Để em ấy đi đi. Cậu càng cố chấp giữ Khiết Băng ở bên cạnh, chỉ càng làm tổn thương em ấy hơn thôi.”

“Vậy ý cậu là tôi phải đẩy cô ấy đi thật xa, mặc kệ cô ấy sống một cuộc sống cùng cực, khổ sở sao? Sở Trạch, cậu có còn là bạn tôi không vậy?” Hắn gắt lên.

Hai bên lời qua tiếng lại, không ai chịu nhìn ai. Thẩm Hạo Khanh đứng dậy, vừa định vung nắm đấm về phía Sở Trạch thì một cô y tá từ đằng xa chạy đến, ngăn cản hành động điên rồ của họ.

“Các người giữ trật tự một chút đi. Ở đây là bệnh viện có biết không?”

Thẩm Hạo Khanh thu lại nắm đấm, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại. Chờ cho cô y tá kia đi khỏi, hắn liền ra lệnh:

“Sở Trạch, cậu về đi. Ở đây không cần sự có mặt của cậu.”

Sở Trạch cười khinh khỉnh, không nghĩ hắn sẽ đuổi mình đi. Nhưng mà anh cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Khiết Băng, nên mới không ở lại.

Ngày mai sẽ có kết quả giám định ADN, đến lúc đó nếu Khiết Băng thật sự là em gái thất lạc của anh, Sở Trạch sẽ đưa cô đi bằng mọi giá.

“Cậu cứ nghĩ kỹ những lời tôi nói đi. Thẩm Hạo Khanh à, đôi khi buông bỏ mới chính là hạnh phúc, cho cả cô ấy… và cả cậu nữa!”



Cao Minh Viễn đã nhận được giấy triệu tập từ phía cơ quan cảnh sát điều tra, liên quan đến vụ bắt cóc Khiết Băng. Hắn gọi luật sư riêng của mình đến nhà, tìm cách thoát khỏi chuyện này.

“Chứng cứ mà Thẩm Hạo Khanh đang nắm giữ tương đối rõ ràng. Một khi tội danh được thành lập, thì cậu sẽ rất khó cạnh tranh chức chủ tịch tập đoàn Thẩm thị với hắn.”

“Nói đi, chúng ta phải làm thế nào?”

Vị luật sư kia suy nghĩ một lát, rồi đáp:

“Cách giải quyết chuyện này chỉ có một. Đó là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm ra tòa làm chứng cho cậu, nói cô ta tự nguyện đi theo cậu.”

“Được, tôi biết rồi.”

Giải pháp thì đã có, nhưng Cao Minh Viễn vẫn chưa nghĩ ra cách thức thực hiện. Khiết Băng bị Thẩm Hạo Khanh đưa đi, nên chắc chắn người đàn ông đó sẽ không dễ dàng để hắn được gặp cô.

Nếu không thể gặp mặt, làm sao khiến Khiết Băng ra tòa làm chứng cho hắn?

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên, Cao Minh Viễn chần chừ một lúc mới nghe máy.

“Có chuyện gì?”

“Minh Viễn, anh biết tin gì chưa? Ninh Khiết Băng gặp tai nạn, hiện tại đang nằm trong bệnh viện đấy.”

Người ở đầu dây bên kia không ai khác ngoài Ninh Khiết Quỳnh.