Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 165: Phá thai



Lâm Sơ Nguyệt cũng ngạc nhiên khi thấy cô ta xuất hiện ở đây, cô đột nhiên nhớ tới chuyện ông ngoại bị kích động hôm trước, người đến đây đội mũ bịt kín mặt mũi nên Tiêu Thế Tu chưa tìm ra được hắn, nay cô lại tình cờ gặp Lâm Phỉ Thuý ở đây, Lâm Sơ Nguyệt không khỏi suy nghĩ liệu người đó có phải là cô ta hay không?

“Lâm Sơ Nguyệt, trái đất tròn thật, không ngờ lại bắt gặp chị ở đây!”

Lâm Phỉ Thuý cất tiếng ngoa ngoắt châm biếm.

Sau hôm bữa tiệc sinh nhật của cô ta bị phá hỏng, Lâm Phỉ Thuý càng thêm căm ghét Lâm Sơ Nguyệt, hôm nay lại vô tình gặp cô ở đây, trong đầu cô ta lại bắt đầu nghĩ mưu kế hại người.

“Lâm Sơ Nguyệt, tôi cũng đang muốn tìm chị đây, hôm trước giúp việc dọn dẹp căn phòng của mẹ chị, không ngờ lại tìm thấy một món đồ, chị đoán xem nó là gì?”

Nhắc tới mẹ cô, Lâm Sơ Nguyệt như mất bình tĩnh:

“Cái gì?”

Lâm Phỉ Thuý cong môi cười:

“Muốn lấy lại nó cũng được thôi nhưng mà bây giờ tôi không đem theo, tối nay chị đến quán bar XX đi, tôi sẽ đưa nó cho chị.”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn nụ cười nham hiểm trên môi cô ta liền biết cô ta nhất định sẽ giở trò, cô suy nghĩ giây lát rồi đồng ý:

“Được thôi, mấy giờ?”

Cô ta không nghĩ là cô đồng ý nhanh thế, Lâm Phỉ Thuý trả lời:

“Chín giờ.”

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu tỏ ra đã biết, đúng lúc đó một y tá từ trong phòng bệnh bước ra gọi to tên của Lâm Phỉ Thuý.

“Bệnh nhân Lâm Phỉ Thuý số 311, có ở đây không?”

“Có!”

Cô ta vội vã quay người đi, không quên nhắc cô:

“Chị nhớ phải đến đúng giờ đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt nhìn theo cô ta, hướng mà cô ta đi là phòng tiểu phẫu, Lâm Phỉ Thuý lấm la lấm lét tới đây để làm gì?

Cô quay trở về phòng bệnh thấy ông ngoại vẫn còn đang ngủ, bèn vào phòng tắm xối nước lạnh vào cánh tay, làn da trắng nõn vì bị cháo nóng bắn vào nên đỏ ửng lên, cô chỉ cảm thấy hơi nhức nhối nhưng so với nỗi đau trong tim thì thế này có là gì?

Lâm Sơ Nguyệt thấy đỡ hơn một chút rồi nên đi ra ngoài mua một bát cháo khác, vô tình lại gặp Lâm Phỉ Thuý đi từ phòng khám ra, vẻ mặt khó chịu và tức giận, cô ta quăng thứ gì đó vào thùng rác sau đó lên xe taxi đi ngay.

Lâm Sơ Nguyệt chờ cho cô ta đi khuất rồi mới tìm xem thứ cô ta vứt đi là gì, không ngờ lại là phiếu khám thai và giấy xét nghiệm, còn có thêm một tờ giấy xác nhận nạo phá thai. Cô ngạc nhiên, sau đó cất nó vào trong túi…



“Reng…”

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, đánh thức Lâm Sơ Nguyệt đang trong cơn mộng mị, cô giật mình mở bừng mắt ra, đập vào mắt là màu trắng toát của bệnh viện.

Màn hình hiện lên hai chữ “ông xã”, Lâm Sơ Nguyệt luống cuống bắt máy:

“Em đang làm gì? Sao bây giờ mới nghe điện thoại?”

Giọng của Tiêu Thế Tu rõ ràng không vui, cô ấp úng đáp:

“Em ngủ quên mất.”

Cô nhìn đồng hồ, không ngờ mình ngủ tận hai tiếng, bây giờ đã gần trưa, Lâm Sơ Nguyệt đưa mắt nhìn sang Lý Khuynh Ngang thấy ông đã tỉnh lại còn đang nhìn cô. Lâm Sơ Nguyệt thoáng chốc hơi ngại ngùng, Tiêu Thế Tu cất tiếng hỏi, giọng nói đã dịu dàng hơn:

“Ăn uống gì chưa?”

“Em ăn rồi.” Cô nói dối.

Tiêu Thế Tu im lặng vài giây, cô hỏi:

“Còn anh?”

“Tôi cũng ăn rồi.”

Thư ký Kim đứng bên cạnh thầm nghĩ, suốt cả buổi sáng anh tiếp bao nhiêu khách hàng, lấy đâu ra thời gian mà ăn chứ? Lại còn nói dối là mình ăn rồi…anh ta cũng đói đến nỗi hoa cả mắt rồi.

Lâm Sơ Nguyệt khẽ “ừm” một tiếng, Tiêu Thế Tu dặn dò cô:

“Trong lúc tôi đi vắng đừng đi lại lung tung đấy.”

Nghe câu này của anh cứ như là đang dặn dò trẻ nhỏ vậy, mà cô thì đã hai mươi lăm tuổi rồi. Thấy Lâm Sơ Nguyệt im lặng, anh hắng giọng một tiếng:

“Biết chưa?”

Lâm Sơ Nguyệt: “…Vâng.”

“Được rồi, tôi còn có chút việc bận, tôi cúp máy đây.”

“Vâng.”

Tiêu Thế Tu ngắt máy, Lâm Sơ Nguyệt ngây người giây lát, ngẫm nghĩ lại cuộc hội thoại vừa rồi, giống như là anh gọi điện để kiểm tra cô vậy? Lý Khuynh Ngang bỗng cất tiếng:

“Tiêu Thế Tu gọi điện tới à?”

“Sao ông biết ạ?”

Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy hâm lại bát cháo, trong phòng bệnh vip có dâyd đủ lò vi sóng, ti vi và điều hoà, tủ lạnh, chẳng khác gì một khách sanh thu nhỏ cả nên rất thuận tiện.

“Nhìn vẻ mặt của cháu là ông biết rồi.”

Lý Khuynh Ngang đáp, ánh mắt dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô. Ông ngoại sống cùng cô từ nhỏ, biết tính cách cô thế nào, cô thích cái gì, ban nãy khi gọi điện cho Tiêu Thế Tu sắc mặt cô vừa mắc cỡ ngại ngùng vừa tủm tỉm cười, y hệt như mấy thiếu nữ mới lớn rơi vào tình yêu vậy.

Trước mặt của ông ngoại, Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng hề giấu giếm:

“Ông ăn cháo đi ạ.”

Lý Khuynh Ngang muốn tự cầm lấy cháo ăn nhưng cô nhất quyết muốn đút cho ông.

“Ông chỉ cảm thấy tiếc vì không được dắt tay cháu đi vào lễ đường.”

Bàn tay cầm thìa của Lâm Sơ Nguyệt thoáng khựng lại, nhớ lại hôn lễ kia cô cũng buồn bã, nhưng mọi thứ đã qua rồi, hiện tại cô và Tiêu Thế Tu đã rõ ràng tình cảm dành cho nhau…

Lý Khuynh Ngang vỗ nhẹ lên tay cô, nói:

“Sơ Nguyệt, ông có một ước nguyện…”