Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 168: Lý do khó chịu



Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi quán bar, cô vẫy một chiếc taxi, mất một lúc mới bắt được xe vì trời đã khuya, quán bar này còn ở một con đường vắng. Cuối cùng một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt cô, bác tài có vẻ ngoài năm mươi tuổi, nhìn thấy cô vẫn còn rất trẻ đã tới nơi này thì trong lòng thầm đánh giá.

Lâm Sơ Nguyệt lên xe, im lặng không nói một lời, bác tài nhìn cô rồi hỏi:

“Cô gái, đi đâu thế?”

Cô không đáp.

Ông ta hỏi thêm một lần nữa nhưng cô vẫn như cũ không nói gì. Ông ta tưởng là cô bị làm sao, lo lắng sốt sắng hỏi một tràng:

“Cô gái, cô sao vậy? Cô muốn đi đâu?”

Lâm Sơ Nguyệt bấy giờ mới sực tỉnh, cô định trả lời là tới bệnh viện nhưng hiện tại đã muộn rồi, cô cũng không muốn gặp ông ngoại với bộ dạng này, thế là trả lời:

“Cho tôi tới biệt thự đường XX.”

Bác tài nhận được câu trả lời rồi nhanh chóng đạp chân ga mạnh hơn, Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý tới tâm trạng của ông ta, cô nhìn xuống tay mình thấy máu của Lâm Phỉ Thuý vẫn còn dính một chút ở đó.

Lần đầu tiên cô cầm mảnh thuỷ tinh rạch mặt một người, trước đây cô chỉ cứu người mà thôi, thân là một thầy thuốc hành động đó thật đi ngược với lời thề của cô. Nhưng Lâm Sơ Nguyệt cứ tiếp tục nhún nhường thì bọn họ càng được nước lấn tới, chi bằng cô làm người xấu một lần đi…

“Cô gái, đến rồi.”

Bác tài lái xe đến nơi, lên tiếng. Lâm Sơ Nguyệt khẽ cảm ơn rồi trả tiền cho ông ta, lúc lấy tiền trong túi cô thấy điện thoại sáng lên liền cầm lên xem, không ngờ tận hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Tiêu Thế Tu.

Cô xuống xe, hồi hộp bắt máy:

“A lo?”

Đầu dây bên kia trái ngược hẳn với suy nghĩ của cô là một mảnh tĩnh lặng. Tiêu Thế Tu không nói gì như thế càng khiến cô cảm thấy sợ hơn.

“Thế Tu…” cô thử cất tiếng dò hỏi.

Tiêu Thế Tu nghe thấy thanh âm quen thuộc của cô, lúc này tảng đá đang treo trong lòng mới được thả xuống. Ban nãy không gọi được cho cô, anh còn đặt vé máy bay, huỷ tất cả lịch trình, chuẩn bị bay về ngay trong đêm rồi.

Thấy anh vẫn không trả lời, cô cứ ngỡ anh giận mình, bèn dịu giọng xin lỗi:

“Em xin lỗi, lúc nãy em đang tắm cho nên không để ý điện thoại, anh gọi cho em có việc gì không?”

Nỗi bực dọc trong lòng Tiêu Thế Tu vừa nguôi phút chốc bị câu nói của cô châm ngòi:

“Không có chuyện gì thì không được gọi cho em sao?”

“Ý của em không phải là như thế…”

Cô luống cuống đến mức nói lắp, cô chỉ nghĩ rằng gọi tới hai mươi cuộc thì anh phải có chuyện gì đó. Tiêu Thế Tu hừ lạnh một tiếng, nhìn đồng hồ rồi nhíu mày hỏi:

“Mười một giờ đêm em còn đi tắm?”

Lâm Sơ Nguyệt thầm than thôi chết rồi, cô không để ý giờ giấc đã nói dối. Tiêu Thế Tu bên kia biết ngay là cô có vấn đề, giọng nói trầm hẳn xuống:

“Lâm Sơ Nguyệt, em nói dối?”

“Không…không phải, em thật sự đi tắm mà, chỉ là người đổ nhiều mồ hôi nên muốn tắm lại thôi.”

Tiêu Thế Tu đâu phải con nít mà không nghe ra cô đang nói dối, nhưng anh không vạch trần cô, đợi anh trở về sẽ tính toán với cô luôn một thể.

“Thế Tu…không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy nhé?” Cô lí nhí nói.

Nghe xong, Tiêu Thế Tu đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cớ, có ai như cô không? Anh gọi điện thì mãi mới nghe, nói được vài câu liền kiếm cớ cúp máy, anh hoài nghi phải chăng Lâm Sơ Nguyệt đang giấu anh điều gì?

Cô gái này…thật sự khiến cho anh ngày đêm không thể không ngừng nghĩ tới.

Anh cứ tưởng cô sẽ như mấy cô gái khác nũng nịu nói nhớ anh, mong anh trở về nhưng không hề…Tiêu Thế Tu rốt cuộc cũng hiểu mình khó chịu vì lí do gì.

“Thế Tu? Em cúp nhé?”

Lâm Sơ Nguyệt mãi không thấy anh nói gì mà điện thoại vẫn kết nối, cô bèn nói lại một lần nữa.

Tiêu Thế Tu vừa định trả lời thì cô gái bên cạnh anh lên tiếng:

“Thế Tu, em tắm xong rồi, anh vào tắm đi. Nếu không nước sẽ nguội đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt bất giác sững người, từng câu từng chữ lọt vào tai cô như dao găm, Tiêu Thế Tu…đang ở cùng với một người phụ nữ khác sao?

Anh cau mày rồi đáp:

“Được.”

Một tiếng “tút” vang lên, điện thoại bị ngắt kết nối, Lâm Sơ Nguyệt nhìn màn hình tối đen, đáy lòng phút chốc còn lạnh lẽo hơn. Lâm Sơ Nguyệt không ngừng tự hỏi người phụ nữ đó là ai? Sao lại ở cùng anh giờ này? Lại còn giục anh đi tắm, Tiêu Thế Tu chẳng phải mắc bệnh sạch sẽ ư? Vạy thì người được ở cùng với anh là…

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, Lâm Sơ Nguyệt thẫn thờ bước vào nhà như người mất hồn, quản gia Ngô thấy cô về thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, ban nãy ông ta cứ năm phút phải nhận điện thoại của thiếu gia một lần, tim sắp nhảy ra ngoài rồi…

“Thiếu phu nhân, cô đi đâu mà bây giờ mới về vậy? Cô có đói không? Tôi dọn cơm nhé?”

Ông ta liên tục hỏi nhưng Lâm Sơ Nguyệt không đáp, chỉ lắc đầu rồi đi thẳng lên trên lầu.

Cô đóng cửa, không bật đèn mà ngồi thụp xuống đất, xung quanh là bóng đêm lạnh lẽo hiu quạnh. Lâm Sơ Nguyệt nắm chặt điện thoại, ấn nút mở lên, ánh sáng xanh soi tỏ khuôn mặt tái nhợt của cô, ngón tay cô run rẩy ấn nút muốn gọi anh mấy lần nhưng lại chần chừ, bởi vì cô sợ những gì mình lo lắng là sự thật.

Cuối cùng, Lâm Sơ Nguyệt vẫn quyết định  gọi cho anh, chuông điện thoại đổ năm lần mới có người nghe, giọng nói bên kia không phải là của Tiêu Thế Tu mà lại là một giọng nữ dịu dàng:

“A lo? Thế Tu đang tắm, có chuyện gì thì gọi lại sau nhé.”

Dứt lời, người đó liền ngắt máy, Lâm Sơ Nguyệt thẫn thờ, điện thoại trong tay rơi xuống đất…