Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 170: Không cùng huyết thống



Đường Hoan Thúc cùng Đường Nguyệt Y không hề biết anh đã từng kết hôn, cô ta hồi hộp chờ anh trả lời, từ nhỏ đến lớn cô ta lớn lên cùng anh nên Tiêu Thế Tu đối xử với cô ta cũng không xa cách nhưng cũng không phải là thân mật mà luôn giữ ở mức bạn bè.

Chờ đợi một hồi cuối cùng anh mới trả lời:

“Chú Đường, cháu xin lỗi, hiện tại cháu chỉ coi Nguyệt Y như em gái mà thôi.”

Câu nói đó giống như sét đánh ngang tai cô ta vậy, cơ thể Đường Nguyệt Y đông cứng trên ghế. Đường Hoan Thúc cũng ngây người mất giây lát nhưng ông ta cũng không hề ép anh, ông ta nở nụ cười:

“Thế Tu, chắc là ta quá đã quá đường đột rồi.”

“Không sao đâu ạ chú Đường.”

Đường Hoan Thúc khéo léo chuyển chủ đề, bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hoà nhã, kết thúc ông ta cùng Đường Nguyệt Y tiễn anh ra về, cô ta đợi xe của anh đi khuất mới quay sang nói với ông ta:

“Ba, ban nãy là sao? Sao ba lại thay đổi ý kiến? Chỉ cần nói thêm một chút nữa biết đâu Thế Tu sẽ đồng ý.”

Đường Hoan Thúc mắng cô:

“Cái con bé này, con còn không hiểu tính cách của thằng nhóc đó hay sao? Con càng ép nó thì nó sẽ càng kháng cự hơn thôi, chi bằng ngoài mặt bằng lòng bên trong âm thầm tìm cách để nó chịu trách nhiệm với con.”

Đường Nguyệt Y bấy giờ mới hiểu ra, cô ta vui vẻ ôm lấy cánh tay của ông ta:

“Đúng là chỉ có ba là tốt nhất!”

Đường Hoan Thúc đưa tay lên xoa đầu con gái, đứa con gái nhỏ này của ông ta ngay từ bé đã dành tình cảm cho Tiêu Thế Tu, ông ta đâu phải không biết, nhưng lúc đó ông ta chỉ nghĩ là trẻ con đơn thuần thôi không ngờ cô ta lại nuôi dưỡng đoạn tình cảm đó cho tới tận bây giờ, mỗi ngày tình cảm đó dành cho anh lại tăng thêm, cũng chính vì anh mà cô ta từ bỏ đam mê làm ca sĩ của mình để theo học nghành quản trị kinh doanh, Đường Nguyệt Y hi vọng sau này có thể sánh bước cùng với anh…

“Được rồi, mai là sinh nhật con, mời Thế Tu đến đi, ba đã có cách.”

Ông ta nhếch môi cười, trong mắt hiện lên ý đồ ranh mãnh.



Lâm Sơ Nguyệt đến bệnh viện thăm ông ngoại, cô khoác thêm một chiếc áo khóc mỏng bên ngoài để tránh doạ cho ông một phen, dù sao cũng là lần đầu mặc thế này, nhưng Lý Khuynh Ngang vẫn nhận ra.

“Cháu chuẩn bị đi dự tiệc à?”

“À…không ạ.”

Lâm Sơ Nguyệt ấp a ấp úng lảng tránh ánh mắt ông, sau khi tỉnh lại thì sức khoẻ của ông rất tốt nên cô đã bớt lo lắng hơn.

Lý Khuynh Ngang nhận ra cô có điều gì đó khó nói nên cũng không bắt ép.

“Sơ Nguyệt, ông cần cháu giúp ông một chuyện.”

“Chuyện gì thế ạ?”

“Ông cất con dấu của mình trong phòng của mẹ cháu cùng với một số giấy tờ chuyển nhượng lại tài sản cho cháu, cháu hãy quay trở về lấy nó đi, càng sớm càng tốt trước khi Lâm Chấn Xuyên phát hiện ra.”

Lần trước ông ta làm giả giấy tờ còn tự soạn thảo di chúc để ép Lý Khuynh Ngang ký vào nhưng không thành, lần này không thể để cho ông ta thành công được, Lâm Chấn Xuyên vẫn đang bù đầu để xoa dịu những tin đồn sau hôm sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, vậy nên phần lớn thời gian ông ta ở công ty chứ không ở nhà, Lý Đan Hà lúc này đang chuẩn bị đi mua sắm thì bất chợt chạm mặt Lâm Sơ Nguyệt.

“Cô…cô là ai? Đến đây làm gì?”

Bà ta nhìn Lâm Sơ Nguyệt, hoài nghi, cô tháo kính râm xuống, cong môi cười nói:

“Chào mẹ kế, mới một thời gian không gặp đã quên con rồi sao?”

Lý Đan Hà giật mình, hét to:

“Lâm Sơ Nguyệt? Cô còn dám vác mặt về cái nhà này sao?!”

“Đây là nhà của tôi, sao tôi lại không dám về?”

“Cô…người đâu, mau lôi con nhỏ xấc láo này ra khỏi đây ngay!”

Lý Đan Hà dùng ngón tay chỉ thằng vào mặt cô, mấy người hầu tiến lên nhưng lại bị lời nói của Lâm Sơ Nguyệt cảnh cáo:

“Tôi là đại tiểu thư của Lâm gia, ai dám đụng vào?”

“Đại tiểu thư?” Lý Đan Hà nhếch môi cười khẩy:

“Lâm Sơ Nguyệt, mày đâu phải là con của Lâm gia mà đại tiểu thư gì ở đây?!”

Lâm Sơ Nguyệt từng bước áp sát bà ta, gương mặt cùng giọng nói lạnh như băng:

“Câu đó phải dành cho bà mới đúng, Lý Đan Hà! Lâm Phỉ Thuý đâu phải là con của bà với Lâm Chấn Xuyên, đúng không?”

Sắc mặt bà ta lập tức trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy:

“Mày…mày đừng có mà ăn nói linh tinh!”

Lâm Sơ Nguyệt cười, ghé sát vào tai bà ta nói nhỏ chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy:

“Lý Đan Hà, tôi nói linh tinh hay không bà là người hiểu rõ nhất! Năm xưa bà làm sao có thể có con với Lâm Chấn Xuyên được? Tại vì ông ta vốn dĩ bị vô sinh!”

Cơ thể Lý Đan Hà run lên bần bật, hai bàn tay nắm chặt với nhau, móng tay bấm sâu vào da thịt. Đúng vậy năm xưa vốn dĩ Lâm Chấn Xuyên bị vô sinh nhưng ông ta không chấp nhận sự thật này, còn đổ cho bà ta bị bệnh, cuối cùng bà ta lại cùng với một người đàn ông khác…lừa dối ông ta!

Lâm Sơ Nguyệt nhìn phản ứng đó của bà ta, nhớ lại những gì mà ông ngoại từng nói, quả nhiên Lâm Chấn Xuyên và cô không hề có quan hệ huyết thống, ông ta đã lừa mẹ cô làm bà mang thai với người đàn ông khác sau đó nhiễm nhiên trở thành người đứng đầu Lâm gia sau khi hãm hại mọi người trong gia đình cô.