Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 54: Chỗ nào cô cũng không bằng



“Sao cơ?” Lâm Sơ Nguyệt tưởng mình nghe lầm, còn hỏi lại.

Tiêu Thế Tu nhếch môi cười, hơi thở nóng ấm lướt qua bờ môi cô khe khẽ vờn quanh…

“Không đúng sao?”

Cô định trả lời là không nhưng từ đó cứ mắc nghen trong cổ họng, Tiêu Thế Tu thấy dáng vẻ quẫn bách ấy thì càng muốn trêu cô nhiều hơn.

“Nếu không nói gì thì tôi coi là đồng ý nhé.”

“Không…không phải.” Cô đáp nhanh.

“Ồ? Không phải cái gì?” Anh nhướn mày cười.

“Không phải là thích anh…”

“Không phải là thích tôi, vậy thì là rất thích tôi sao?”

Bàn tay anh chuyển xuống eo cô xoa nhẹ, động tác ái muội cỡ này…Lâm Sơ Nguyệt biết ngay là anh muốn trêu mình, nhưng sao trái tim cô không thể bình tĩnh mà đối diện phản bác anh được cơ chứ? hay là… cô thực sự thích anh mất rồi?

Không được Lâm Sơ Nguyệt!

Không được mất lý trí, ngay từ đầu cô đã quyết định hết thời hạn hợp đồng, tìm cách chưa khỏi bệnh cho anh xong thì sẽ đi, giờ lại bị Tiêu Thế Tu mê hoặc hay sao?

“Tiêu Thế Tu anh đừng trêu tôi nữa, giữa chúng ta giao kèo thế nào anh quên rồi sao?”

Nhắc tới chuyện đó, nụ cười trên môi anh nhạt dần rồi biến mất. Phải…anh nhớ chứ, nhớ bản hợp đồng do chính tay anh kí và những lời anh nói, giờ đây chúng dường như trở thành dây gai trói quanh người anh.

“Ừ, tôi nhớ.” Anh thừa nhận.

“Vậy ban nãy anh còn hỏi tôi làm gì?”

Tiêu Thế Tu nghẹn lời, Lâm Sơ Nguyệt chống tay lên ngực anh kéo giãn khoảng cách giữa hai người:

“Tiêu Thế Tu nếu việc trêu đùa tình cảm của người khác làm anh vui đến thế thì anh hãy tìm người khác đi, xin đừng lấy tôi ra làm trò đùa. Cô gái tên Amanda lúc nãy hình như rất thích anh đấy.”

Vẻ mặt anh cực kì khó chịu khi nghe cô nói thế, đã vậy Lâm Sơ Nguyệt còn nhắc tới Amanda nữa.

“Tôi không trêu đùa em, tôi hoàn toàn nghiêm túc.”

Lâm Sơ Nguyệt không muốn nghe thêm nữa, cô lắc đầu nói: . truyện ngôn tình

“Đủ rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, anh buông tôi ra được không? Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Cô gỡ tay anh ra khỏi eo mình, Tiêu Thế Tu muốn giữ cô lại nhưng cô rất kiên quyết, nhìn bóng Lâm Sơ Nguyệt đi ra khỏi căn phòng, ánh mắt anh dần tối lại, vẻ mặt sầm xuống.

Vừa đi ra khỏi đó thì Lâm Sơ Nguyệt đã chạm mặt Amanda, trên tay cô ta đang bê một khay cháo còn nóng hổi.

Lâm Sơ Nguyệt định đi qua thì bị Amanda gọi giật lại:

“Này! Cô đang bám theo Richard đúng không? Còn lâu tôi mới tin cô và anh ấy là vợ chồng với nhau!”

“Cô muốn nghĩ như thế nào thì tuỳ!”

Amanda bị câu nói đó của cô chọc tức, cô ta nghiến răng kéo mạnh tay Lâm Sơ Nguyệt không cho cô đi.

“Đứng lại nói chuyện cho rõ ràng đi! Cô nghĩ cô là ai mà dám lên mặt với Amanda này hả? Đồ ti tiện?”

Cô ta buông lời sỉ nhục cô, Lâm Sơ Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mấy lời đó của cô ta chưa là gì so với những gì mà Dung Dung từng đối xử với cô trước đây?

Lâm Sơ Nguyệt không khách khí hất mạnh tay cô ta ra, đáp:

“Tôi nghĩ ban nãy Tiêu Thế Tu đã nói rõ ràng rồi, cô nghi ngờ thì đi tìm anh ta mà hỏi!”

Amanda tức điên, kiên quyết không cho cô đi, hai người cùng giằng co nhau, vô tình khiến cho khay cháo trên tay Amanda văng vào cánh tay cô ta.

“Á! Nóng quá!”

“Cô làm gì vậy? Tại sao cô lại làm như thế với tôi chứ? Đây là cháo mà tôi cất công nấu cho Richard ăn, sao cô lại hất đổ nó chứ!”

Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, đây là cô ta vừa ăn cướp vừa la làng sao?

Khi cô còn không hiểu sao cô ta lại tỏ ra như mình là nạn nhân thế thì Tiêu Thế Tu đã xuất hiện sau lưng cô tự bao giờ, Amanda chạy tới ôm chầm lấy anh ngay trước mặt Lâm Sơ Nguyệt, bấy giờ cô mới hiểu ra mọi chuyện…

“Richard! Cô ta hất đổ cháo đi, còn làm em bị bỏng nữa!” Amanda khóc nức nở, Tiêu Thế Tu nhìn cô muốn nói gì đó nhưng Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng đi qua hai người, không muốn nghe bất cứ cái gì nữa.

“Sơ Nguyệt!” Anh gạt tay Amanda ra khỏi người mình nhưng cô ta dính chặt lấy anh như bạch tuộc, nhất quyết không buông.

“Richard! Anh đừng đi mà!”

Bóng dáng của Lâm Sơ Nguyệt đã khuất, còn Amanda thì rất hả hê, khóe miệng cong thành nụ cười đắc ý…

“Amanda buông ra.” Tiêu Thế Tu lạnh giọng, đôi mắt lạnh như băng lướt qua cô ta, Amanda sởn tóc gáy vô thức nới lòng tay của mình hơn.

Anh đi theo hướng mà Lâm Sơ Nguyệt vừa mới biến mất, Amanda nhanh chóng đuổi theo níu anh lại:

“Richard…anh đang bị thương mà, đừng đi lại lung tung, mặc kệ cô ta đi.”

“Mặc kệ ư?” Tiêu Thế Tu dừng lại, thanh âm như vọng lại từ núi băng:

“Amanda, cô thử nói thêm một câu sỉ nhục cô ấy nữa xem, tôi sẽ không bỏ qua đâu! Nể tình Charles tôi không tính toán với cô!”

“Anh…anh nổi giận với em chỉ vì cô ta ư? Rốt cuộc em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?!” Cô ta không thể nào tin nổi, kinh ngạc thốt lên.

Tiêu Thế Tu không buồn nhìn mà đáp thẳng:

“Chỗ nào cô cũng không bằng.”

Amanda bị đả kích nặng nề, ngăn anh không được đành nhìn anh đuổi theo Lâm Sơ Nguyệt, vết thương trên cổ tay cô ta vô cùng nhức nhối nhưng vẫn không thể bằng được vết thương ở trong lòng!