Gả Thay Ngọt Ngào

Chương 23: Tỉnh lại



Edit: AI_Dứa

Beta: AI_ Hoàng Lan

Khó trách mọi người đều nói tiểu nhân khó phòng, chỉ vì thời trẻ nàng giáo huấn bà ta một lần vì tội bất kính, không ngờ lại khiến bà ta ghi hận đến giờ, còn xúi giục hai vị chủ tử phạm sai lầm. Không những thế, bà ta đưa muội muội của mình tới làm của hồi môn cho nàng, sợ rằng nghĩ nàng đột ngột thành thân, trong lúc thấp thỏm lo âu sẽ dựa vào muội muội bà ta, dần dần khống chế nàng.

Tính toán rất tốt, nhưng chọn sai người rồi, Trình Tuyết Nhàn dễ bắt nạt như vậy sao?

Trình Tuyết Nhàn lấy ra một xấp giấy đưa cho Trình mẫu, trên đó liệt kê đủ mọi tội danh của đám người Trình lão ma ma, không chỉ đơn giản là chuyện gả thay, còn có tham ô, bắt nạt và hơn thế nữa. Hai tỷ muội Trình lão ma ma ỷ vào việc mình là của hồi môn đi theo Trình mẫu, gả cho người hầu Trình phủ, lại được chủ mẫu tin tưởng sủng ái, cùng người nhà làm điều ác suốt mười mấy năm qua.

Trang thứ nhất còn chưa xem xong, tay Trình mẫu đã không khống chế được mà run rẩy.

Trình lão ma ma không chịu nổi liếc mắt nhìn một cái, lập tức sợ tới mức ngồi quỳ trên mặt đất.

Trình Tuyết Nhàn không để mắt đến bà ta: “Cút đi.”

Về phần sau khi bà ta cút đi sẽ gặp phải chuyện gì, đó không còn là chuyện của nàng, dù sao chủ nhân thực sự của Trình phủ là cha.

Loại tiểu nhân này, dù thế nào cũng không thể để lại, mặc kệ mẫu thân cầu xin như thế nào. Nàng tin tưởng, cha sẽ không ngã thêm một lần nữa trong cùng một cái hố, nàng cũng vậy.

Lại nhìn mẫu thân đang ngồi ở mép giường yên lặng rơi lệ, chung quy Trình Tuyết Nhàn vẫn mềm lòng, nhắc nhở: “Mẫu thân, khóc cũng vô dụng, hiện tại ngài nên làm gì đó để cứu vãn tình hình.” Thấy bà vẫn ngồi yên không nói lời nào, Trình Tuyết Nhàn lại nói: “Phụ thân đã nói với con một số chuyện về người kia, người sắp vào cửa ấy.”

Đôi mắt Trình mẫu khẽ nhúc nhích, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện một chút biểu cảm, chẳng qua là đầy vẻ thống khổ.

Trình Tuyết Nhàn coi như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Nghe nói người kia có dung mạo bình thường, nhưng lại có một người phụ thân làm tú tài, khi phụ thân nàng ấy còn trên đời đã từng dạy nàng ấy đọc sách viết chữ, nếu không phải phụ thân ra đi, trong nhà không có nam đinh, gia sản đều bị thân thích chiếm đoạt, mẫu thân lại bệnh nặng, người kia sẽ không đồng ý làm thiếp… À, phụ thân nói nàng ấy đọc sách không tồi, con thấy phụ thân đánh giá cao nàng ấy.”

Nói một đoạn dài, kỳ thật chỉ có câu cuối cùng mới là trọng điểm.

Trình mẫu đau lòng tới mức không thở nổi, cắn răng nói: “Biết đọc sách, ghê gớm lắm sao?” Nhưng trong lòng bà cũng biết, ít nhất đọc sách có thể được trượng phu mình đánh giá cao, bà nức nở một tiếng, thấp giọng nói: “Ta, ta cũng có thể…”

Trình Tuyết Nhàn nhướng mày, nàng biết mình nói điều này rất có ích.

Ở trong lòng Trình mẫu, không ai quan trọng hơn Trình Khánh Chi, cho dù là đại nữ nhi bà yêu thích nhất cũng vậy.

Cho nên lúc này, nếu muốn bà tỉnh táo lại, nói chuyện khác cũng vô dụng, chỉ đề cập đến Trình Khánh Chi, hơn nữa nói tình huống càng nghiêm trọng càng tốt.

Nàng để lại một câu cuối cùng đầy thấm thía: “Mẫu thân, hai người sống với nhau, không thể chỉ có một người tiến lên còn người kia đứng bất động tại chỗ. Cha đã đợi ngài mười mấy năm, hiện giờ ngài và tỷ tỷ lại khiến ông thất vọng như vậy, cha không muốn tiếp tục chờ ngài… Chẳng lẽ ngài thật sự muốn bị ông bỏ lại?”

**********

Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành.

Sau khi Hạ Cẩn rời khỏi thư phòng, biết được tiểu thê tử lại đi nói chuyện với nhạc phụ thì cảm thấy nhàm chán, hắn chậm rãi đi về phía viện nhỏ của nàng. Bởi vì không nhớ đường, lại là lần đầu tiên tới nơi này, Hạ Cẩn rất hợp lý mà đi nhầm đường.

Tiểu nha hoàn của Trình phủ đi theo phía sau muốn nhắc nhở, nhưng lá gan quá nhỏ, do dự hồi lâu vẫn không có dũng khí tiến lên nhắc nhở.

Ngay khi nàng ta lấy hết can đảm định nhắc nhở, lại thấy phía trước xuất hiện một bóng dáng thướt tha lả lướt--

Trình Tuyết Y.