Gã Và Em

Chương 1: Gã và em



Thằng An vui vẻ ôm cái bánh bao chạy ra khỏi cửa hàng, miệng em cười toe toét để lộ nguyên hàm răng sún. Em băng qua những vũng nước lớn trên đường với đôi chân trần rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ gần đấy. Cuối nơi đó là dãy ống cống bị bỏ hoang cả chục năm nay, thằng An nhanh nhẹn chui vào "ngôi nhà" của em. Ở đó có một gã đàn ông ăn mặc luộm thuộm, tay vẫn còn quấn từng vòng vải trắng, gã thấy em về, nhẹ giọng hỏi.

"Nay nhóc mày về sớm thế? Có chuyện gì mà hớn ha hớn hở vậy?"

Thằng An nghe gã nói thì cười tít mắt, em chìa cái bánh bao được giấu ở trong lòng ra rồi hí hoáy viết dòng chữ.

"Hôm nay không đói."

Gã đàn ông phì cười, xoa đầu em: "Ừm, giỏi lắm. Hôm nay chúng ta được ăn no rồi."

Thằng An cười khúc khích rồi nhanh tay chia cái bánh bao ra làm hai, một nửa lớn đưa cho người đàn ông còn em lấy phần nhỏ nhưng gã nhanh tay hơn em, gã cầm lấy phần ít hơn kia ăn một phát vào bụng. Em trợn mắt nhìn gã rồi lại viết xuống quyển tập đã úa vàng.

"Anh đang bị thương, phải ăn nhiều mới khỏe."

Gã đẩy phần bánh bao còn lại cho em: "Nhóc mày đang tuổi ăn, tuổi lớn, ăn nhiều một chút đi."

Thằng An không cãi được gã nên đành nghe lời ăn hết số bánh. Em ăn rất ngon, rất chậm, chắc cũng phải một hai tuần gì rồi em mới đủ tiền để mua một cái bánh bao.

Em sống ở cái ống cống này cũng hơn mười lăm năm rồi, em không cha không mẹ lại bị câm từ nhỏ. Em được nuôi lớn bởi một người đàn ông vô gia cư rồi khi ông ấy mất, em lại tiếp tục sống một mình ở nơi này. Cái gã đàn ông đang ngồi cạnh em tên là Vụ, một kẻ lang thang không nhà không cửa. Vào một ngày mưa to hồi tháng trước, em gặp được gã trong con hẻm gần đây. Người gã toàn là máu, trên tay còn có một vết thương thật dài. Khi đó em sợ xanh cả mặt, em định la lên nhưng gã lại đột nhiên vùng dậy bóp chặt miệng em rồi rít lên.

"Nếu không muốn chết thì ngậm miệng lại đi thằng nhóc!"

Em sợ quá nên im như thóc, gã hung hăng trừng em một hồi rồi lại thôi. Gã mệt mỏi nhích người lại gần bức tường nhưng có vẻ vết thương quá nặng nên còn chưa đi được bao xa thì gã đã ngất xỉu.

Thằng An nhìn vết máu dài trên đường mà sợ nhũn hết cả chân, em nghĩ gã đã gây thù chuốc oán ở đâu đó nên mới bị đánh ra nông nỗi này. Nhưng em cũng không nghĩ nhiều, cứu người vẫn là quan trọng hơn nên em đã vừa lôi, vừa kéo gã về "nhà" của mình.

Trước khi đi em còn không quên lấy cái ly nhựa gần đó múc nước trên đường để tạt mấy vệt máu. Em sợ nếu không làm thế thì sẽ lôi kéo một đống rắc rối về cho em.

Sau khi thành công mang Vụ về nhà, thằng An ngay lập tức rửa vết thương rồi băng bó cho gã. Nhìn thế thôi chứ tay nghề của em tốt phết đấy, em làm cũng bài bản lắm, rửa vết thương bằng nước ấm, khử trùng rồi băng bó. Trong lúc em đang loay hoay với nút thắt thì Vụ tỉnh lại, gã trừng mắt nhìn em, em mỉm cười toe toét với gã. Vụ mở đôi môi nứt nẻ thều thào với em.

"Nước."

Thằng An vội vàng dâng nước lên cho gã.

Uống một hơi đã gần hết nửa bình nước của em nhưng thằng An không hề tỏ ra khó chịu, em vẫn cười toe toét nhìn gã. Vụ khó hiểu hỏi em.

"Sao mày nhìn tao cười hoài vậy?"

Em vẫn không trả lời, chỉ mỉm cười.

Vụ ngờ ngờ hỏi em: "Mày bị câm hả?"

Em không do dự gật đầu.

Vụ chợt lặng thinh, trên mặt gã cũng xuất hiện một tia cảm thông với thằng An. Gã dựa người vào vách ống cống tiếp tục hỏi em.

"Mày biết viết chữ không?"

Thằng An vui vẻ gật đầu, em lôi từ trong cái thùng giấy rách nát ra một quyển tập vàng úa, em hí hoáy viết lên đó.

"Em tên là An. Anh tên là gì?"

Vụ nhướng mày nhìn em. Gã ngạc nhiên đấy, thằng nhóc này chẳng những biết viết chữ mà còn viết rất đẹp. Gã giật cuốn tập của em, lật đi lật lại, trên đó chẳng có gì ngoài mấy chữ em tập viết. Có lẽ em cũng như gã, là một người cô đơn.

"Tao tên là Vụ."

Thằng An nhoẻn miệng cười, viết hai chữ "anh Vụ" thật to lên tập. Gã phải bật cười trước sự hồn nhiên của em.

"Mày đem tao về đây không sợ tao cướp của rồi giết mày à?"

Em nghe gã hỏi thì cười khanh khách rồi viết: "Nhà em không có cái gì để cướp hết mà anh Vụ giết em cũng đâu có ích gì đâu."

Gã không nhịn được, đưa tay xoa đầu em.

"Vậy mày không sợ đem tao về sẽ gây rắc rối cho mày hả?"

Thằng An lắc đầu như trống bỏi rồi mạnh mẽ viết xuống.

"Không sợ."

Gã hết cách với em, đúng là một đứa trẻ ngây thơ. Nếu em biết được những chuyện gã đã làm thì không biết có sợ đến mức tè ra quần không nhỉ? Nhưng gã cũng không có hứng thú kể cho em biết. Lần này gã cứ đinh ninh mình sẽ tiêu đời rồi nhưng không ngờ ông trời vẫn thương gã, cho gã nhặt về một mạng.

Gã dựa vào ống cống câu được câu mất hỏi em mới biết em bị câm từ nhỏ, không cha không mẹ, không tên không tuổi. Ông già nhặt em về thấy em nhỏ nhắn lại nhanh nhẹn nên đặt tên cho em là An.

Em viết: "Ông nói, ông đặt em tên An vì muốn em một đời bình an, vui vẻ."

Em cười, Vụ lặng thinh.

Liệu cuộc đời em có thể được bình an như ông đã mong muốn?

Khi em được năm tuổi thì ông bắt đầu dạy chữ cho em nhưng ba năm sau thì ông lại mất, em sống một mình ở đây cho đến bây giờ.

Hằng ngày, em sống bằng nghề nhặt ve chai, bữa đói, bữa no. Mấy người xung quanh đây có ác cảm với những trẻ em cơ nhỡ như em nên chẳng mấy khi cho em đồ ăn nhưng em cũng không cần, em giống như ông em, sống dựa vào chính mình chứ không muốn nhận lấy sự thương hại của người đời. Em muốn mọi người nhìn em bằng ánh mắt bình đẳng chứ không phải là ánh nhìn: "Ôi thằng bé đó đáng thương quá, bố thí cho nó một chút đi".

Vụ đọc xong thì không nói gì, gã nhìn vẻ mặt vui cười hớn hở của em trong lòng cũng có chút vui lây. Em nói lâu lắm rồi mới có người nói chuyện với em, lâu lắm rồi cuốn vở của em mới đầy ắp chữ viết thế này.

Vụ trả lại vở cho em, chậm rãi nói: "Nhóc con mày cũng đừng tin người quá. Có ngày bị bán sang Trung Quốc làm nhân bánh bao đó."

Em nghe xong thì rùng mình, lo lắng viết xuống: "Thịt em cứng lắm, ăn không ngon đâu."

Gã phì cười, vỗ nhẹ đầu em: "Khuya rồi, nhóc mày ngủ đi."

Thằng An bất an nhìn gã, cây bút cứ đặt xuống rồi lấy lên cử như muốn nói rồi lại thôi.

Gã cũng kiên nhẫn nhìn em xem em muốn nói cái gì, một lúc lâu em cũng viết xuống.

"Anh Vụ đừng đi đâu nhé. Vết thương anh vẫn chưa lành, ở lại đây với em đi."

Nhìn thấy dòng chữ của em, gã kinh ngạc không thôi. Gã thầm nghĩ.

Thằng bé này bị câm rồi bị ngu luôn đúng không? Đi năn nỉ một kẻ như mình ở lại nhà của nó, nếu như không phải nó cứu mình một mạng thì mình đã cho nó một vé mổ nội tạng từ lâu rồi.

Gã giật giật khóe môi, muốn phun ra mấy lời khó nghe để dọa em nhưng khi nhìn đến ánh mắt chân thành và quyến luyến của em, gã lại đổi ý, nhẹ giọng nói.

"Ừm, tao không đi đâu hết. Mày ngủ đi."

Em nghe gã nói xong thì mừng như mới được cho kẹo. Em không chịu đi ngủ mà bò tới bò lui ở trong ống cống hướng dẫn

cho gã sử dụng mấy món đồ cổ lỗ xỉ trong nhà em. Nào là cái thao đựng nước em đi lấy từ mấy chỗ nước công cộng hay cái thùng giấy nát bươm đựng quyển vở ố vàng và cây bút chì xiêu vẹo, trong đó còn có mấy bức tranh mà gã không nhìn ra được là cái gì, rồi còn có mấy cái bao em lượm được ở đâu đấy.

Gã khó hiểu chỉ vào đó hỏi em: "Giữ mấy cái bao này làm gì, để lượm ve chai hả?"

Em lắc đầu rồi viết: "Để làm áo ấm vào mùa lạnh. Nhìn vậy thôi chứ nó xịn lắm, tới đó em làm cho anh một cái nha."

Gã nghe xong thì giật mí mắt, nặn ra mấy chữ vàng ngọc: "Không cần."

Hai người ầm ĩ một hồi thì thằng An cũng bị cơn buồn ngủ đánh gục. Lâu lắm rồi mới có người ở chung với em nên chắc em

vui lắm, đến tận lúc ngủ em vẫn còn mỉm cười. Gã nhìn gương mặt non nớt của em một hồi, xác định thằng An đã ngủ sâu

thì mới chậm rãi bò ra bên ngoài.

Gã đi ra xa chỗ đó, dựa người vào một cái ống cống, lần mò trong túi quần móc ra một bao thuốc và một cái điện thoại. Gã châm lửa, rít mạnh một hơi, khói thuốc vờn quanh người gã, mặt gã trầm xuống. Gã mở điện thoại lên rồi bấm một dãy số, điện thoại vừa kết nối thì nghe được âm thanh vô cùng gấp gáp từ phía bên kia.

"Vụ, mày không sao chứ? Má nó, rồi tao sẽ rút gân bọn Năm Thẹo để đền tội cho mày."

Không như bên kia, gã thong thả trả lời: "Em không sao anh Long, vừa mới thoát chết nên chưa kịp gọi anh. Để anh lo rồi."

Đầu giật bên kia cười lớn: "Khá lắm tên nhóc thúi, bọn nó đông như vậy mà mày còn thoát được. Về nhà rồi hả?"

Gã nhả ra thêm một hơi thuốc rồi mới nói: "Em về nhà rồi. Bên đó vẫn ổn hết hả anh?"

Hoàng cười: "Vẫn ổn! Mấy ngày nay mày lo dưỡng thương đi, khi nào có việc tao gọi cho."

Gã "ừm" một tiếng rồi ngắt máy. Gió khuya lạnh thổi bay tấm áo đơn bạc của gã, vết thương trên tay chợt đau hơn, gã vội vàng rít lấy mấy hơi rồi nhanh chóng trở về cái ống cống đó. Cho dù gã có là một kẻ xấu xa trong mắt người đời thì gã cũng không muốn làm một kẻ thất hứa với em.

Vụ chui vào cái ống cống, nơi này quá nhỏ cho một người đàn ông cao gần 1m9 như gã. Gã nằm co ro một góc bên cạnh em, thằng An vẫn luôn mỉm cười trong những giấc mơ. Bỗng nhiên gã thấy bình yên quá, hơi thở đều đặn của em như vờn quanh tai gã. Lâu lắm rồi gã cũng không ngủ với ai, nếu có chăng thì đó cũng chỉ là những đêm tình ướt át với một người nào đó. Nhưng chìm vào giấc ngủ yên ả thế này thì chưa từng có một ai.