Gả Vào Hào Môn, Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Chương 11: Không làm một người mẹ kế khiến người ta chán ghét



Edit: Delphina

Lục Triệt đã co giò chạy về phòng, Tô Diệu đưa mấy chai rượu mang về cho quản gia.

"Phu nhân, tối nay mọi người đến Tiểu Biệt Trang ăn cơm sao?"

"Chú cũng biết à?"

Phong quản gia nhìn logo trên chai rượu rồi nói: "Bà chủ ở đó là người quen cũ của ông chủ, sau khi thiếu gia bị tai nạn, cô ấy còn làm canh nhờ tôi đưa đến bệnh viện."

"Nhưng tôi không đồng ý, thiếu gia chỉ uống canh phu nhân đưa đến thôi."

Tô Diệu: "Làm tốt lắm, có cơ hội tôi sẽ bảo Lục tổng tăng lương cho chú."

Thực ra cô chỉ thuận miệng khen một câu mà thôi.

Trước khi Tô Diệu xuyên sách, trong nhà không có đủ tiền thuê quản gia, nhưng ba cô cũng có thư ký và trợ lý riêng. Vì những bữa tiệc rượu xã giao, bọn họ thường xuyên bao che cho ba cô trước mặt người nhà, có khi còn gian díu ở bên ngoài. Tô Diệu không chắc ba cô có người phụ nữ nào khác hay không, nhưng cô đã thấy mẹ cô lén lau nước mắt mấy lần, khi cô hỏi đến bà lại không chịu nói gì.

Mẹ Tô Diệu chỉ nhắc đi nhắc lại với cô rằng đàn ông có tiền sẽ trở nên hư hỏng, khi đó xung quanh họ sẽ xuất hiện rất nhiều cám dỗ. Còn dặn Tô Diệu sau này đừng lấy một người chồng có quyền có thế, nếu cần thì ở rể cũng được, nhưng phải đối xử tốt với cô và sẵn sàng hy sinh vì cô.

Mặc dù hiện tại cuộc hôn nhân này chỉ là liên hôn thương mại, nhưng nếu Liễu Vân Hinh cứ cố chấp chen vào, Tô Diệu vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu. Giống như chuyện nguyên chủ âm thầm qua lại với tiểu bạch kiểm vậy, cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Cô nhất định phải mau chóng xử lý tên tiểu bạch kiểm kia mới được.

*

Về phần nửa câu sau cô nói rằng sẽ tăng lương cho ông, Phong quản gia cũng biết đó chỉ là một câu khách sáo.

Nghe vậy rồi thôi, trước đây tính tình của phu nhân thực sự rất tệ, chỉ cần cô có thể kiềm chế một chút, đừng trút giận lên người bọn họ là được.

Quản gia cũng không phải giúp cô, ông chỉ không muốn giúp Liễu Vân Hinh mà thôi. Đây là vì nể tình mấy ngày trước Lục Triệt nằm viện, Tô Diệu đã làm tròn trách nhiệm của một người mẹ kế.

Ai cũng nói gần đây Tô Diệu thay đổi rất nhiều, nhưng quản gia không phân biệt được cô đã hoàn toàn đổi tính hay chưa, hay chỉ giả vờ để toan tính điều gì khác.

Chỉ cảm thấy nếu cô có thể tiếp tục như vậy thì tốt rồi.

Mặc dù căn nhà này rất lớn nhưng hoàn toàn không giống một gia đình. Lúc trước ông luôn cảm thấy trong nhà thiếu cái gì đó, vừa rồi nhìn thấy một nhà ba người cùng đi vào, quản gia cuối cùng cũng biết được thì ra là thiếu bầu không khí.

Ông vốn tưởng rằng sau khi ông chủ và bà chủ kết hôn sẽ giống như người xa lạ, không ngờ vừa rồi lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người thực ra cũng rất hoà hợp.

Tô Diệu không biết trong đầu quản gia ngoài việc ông chủ và cậu chủ cuối cùng cũng cười ra còn có thể nghĩ nhiều như vậy.

Cô ngẩng đầu thấy Lục Xuyên Hoài đang đi lên tầng, trong đầu chợt lóe lên: "Chờ một chút!"

Tô Diệu kích động gọi anh lại, sau đó dùng tốc độ bàn thờ mà chạy lên.

Hôm nay trước khi ra ngoài cô có thay vài bộ quần áo, đồ đạc vứt trên giường còn chưa kịp thu dọn.

Tô Diệu không yên tâm nên muốn chạy lên kiểm tra lại, chỉ thấy trong phòng ngủ hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, ngay cả đồ trang điểm trước đó bị cô làm lộn xộn cũng được đặt về đúng vị trí cũ. Xem ra người giúp việc ở Lục gia rất tận tâm, đã giúp cô sắp xếp mọi thứ gọn gàng, không cần cô phải tự mình thu dọn.

Tô Diệu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quay đầu nói với Lục Xuyên Hoài còn đang đứng đơ tại chỗ: "Anh có thể vào rồi."

Giọng điệu của cô vô cùng đúng tình hợp lý, vậy nên người đàn ông chỉ hơi chần chừ một chút, sau đó liền đi vào.

Quản gia đang lén lút hóng chuyện ở dưới lầu, thấy ông chủ đi vào thì sợ ngây người.

Hai người vậy mà lại ở chung một phòng?

Thời tiết vẫn còn rất nóng nên Lục Xuyên Hoài vừa vào phòng đã cởi áo vest ra, anh treo áo vest lên giá gỗ sau cửa rồi xắn tay áo sơ mi lên. Khuy măng sét của anh được làm từ đá quý màu xanh lam vừa khiêm tốn vừa xa hoa. Trong lúc ấy Tô Diệu lại chú ý đến ngón tay thon dài vô cùng đẹp mắt của anh.

Chứng mê tay của cô lập tức tái phát, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Chiếc áo gió trên người mặc cả ngày hôm nay khiến Tô Diệu cảm thấy nóng muốn chảy mỡ. Lúc ở sân thể dục của trường học Lục Triệt, cô còn tự an ủi mình rằng tâm tịnh người tự nhiên sẽ mát, về nhà sẽ thoải mái. Nhưng bây giờ đã về đến nhà rồi, cô lại...

Không dám cởi áo gió ra!

Tô Diệu nhắm mắt lại, thuyết phục bản thân sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Cô thở dài một hơi, ôm tư thái chết không còn gì nuối tiếc cởi khuy áo gió ra.

Tô Diệu đi lên định treo áo gió của mình lên đầu kia của giá gỗ, cô cố gắng vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy "vòng eo bánh mì" của mình dưới lớp váy, hai mắt cô vẫn tối sầm lại.

Suýt nữa cô đã bị dáng vẻ hiện giờ của mình làm cho choáng váng, đứng cũng không vững.

Lúc này một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô, "Không sao chứ?"

Lục Xuyên Hoài cúi đầu, ánh mắt khóa chặt vào cô, Tô Diệu ngước mắt nhìn anh, chợt cảm thấy hơi hoảng hốt.

Có lẽ trên người Lục Xuyên Hoài có sự lắng đọng của tháng năm, nhưng anh thực sự quá ưu tú. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

Mọi người đều nói ngắm người đẹp dưới ánh đèn càng đẹp hơn. Từ góc độ này, ánh đèn như đang tỉ mỉ phác hoạ từng đường nét thâm thuý trên khuôn mặt Lục Xuyên Hoài, ngũ quan tinh xảo, xương quai hàm nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc. Có lẽ là do ánh đèn vừa đủ, Tô Diệu ở gần như vậy cũng không nhìn thấy trên mặt anh có một nếp nhăn nào.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông gần trung niên nhưng vẫn có thể dùng từ "đẹp trai lạ thường" để miêu tả về anh ta.

Nói thế nào nhỉ, cảm nhận trong lòng Tô Diệu lúc này chính là, cô có tài đức gì mà có thể gặp được một người đàn ông cực phẩm như vậy sau khi xuyên sách.

"Tôi không sao."

Tô Diệu cúi đầu, vừa rồi Lục Xuyên Hoài chỉ tiện tay đỡ cô một cái. Thấy cô đứng vững liền thu tay lại, cử chỉ vô cùng đúng mực.

Chỉ lưu lại trên cổ tay Tô Diệu một cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay anh.

Là một người yêu thích cái đẹp, trước khi chính thức gặp mặt Lục Xuyên Hoài, Tô Diệu còn rất lo lắng.

Nhưng hiện tại, cô nhìn về phía bóng lưng người đàn ông...

Lục Xuyên Hoài xắn tay áo lên tận khuỷu tay để lộ cánh tay thon dài mạnh mẽ, đang tự mình thu dọn hành lý. Anh treo hai bộ quần áo lên giá áo, cơ bắp sau lưng theo động tác của anh nổi lên dưới lớp áo sơ mi, những đường nét trên cơ thể đều vô cùng gợi cảm.

Đừng nói là anh còn có cả cơ bụng nữa nhé?!

Sau khi nhìn anh, Tô Diệu lại cúi đầu nhìn dáng người của mình, cô có cảm giác mình không xứng với anh.

Nhưng Lục Xuyên Hoài cũng không hỏi cô tại sao trong thời gian ngắn lại mập lên nhiều như vậy, trong ánh mắt của người đàn ông này không hề có chút bất ngờ hay chán ghét nào, từ lúc bữa tối bắt đầu, thần sắc của anh vẫn luôn thản nhiên và bình tĩnh.

Có lẽ chỉ là anh không quan tâm đến Tô Diệu, cho nên cũng không để ý những điều này.

Dù sao thì trong lòng Tô Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim cô mong manh dễ vỡ lắm, sau khi trở nên vừa già vừa béo, cô không chịu nổi bất kỳ đả kích nào nữa đâu!

Xem ra Lục Xuyên Hoài có thể miễn nhiễm với thuộc tính tra nam sau khi lấy vợ. Cơ hội như vậy bày ra trước mắt nhưng anh cũng không đả kích cô, khiến độ hảo cảm của Tô Diệu đối với anh tăng lên mười phần.

Cô tự nhủ rằng ở chung với anh cũng không khó lắm, hoàn toàn không có những giày vò như trước kia cô từng tưởng tượng.

Tô Diệu cảm thấy loại đàn ông có tuổi nhưng vẫn phong độ như Lục Xuyên Hoài chắc hẳn cũng chướng mắt với dáng vẻ hiện giờ của cô.

Do đó cô không còn quá khó xử khi ở chung phòng với anh nữa.

Nghĩ vậy nên Tô Diệu cũng tuỳ ý hơn nhiều, cô ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang. Cân nhắc tới việc độ tuổi này không thể tuỳ ý không rửa mặt thức khuya như trước nữa, Tô Diệu đã bổ sung cho mình một loạt các quy trình dưỡng da, làm xong tất cả cũng phải mất ít nhất một tiếng, tất nhiên là cô muốn đi tắm càng sớm càng tốt.

Trong lúc tẩy trang, Tô Diệu còn lấy máy tính mở một chương trình dưỡng sinh đặc biệt mà cô chưa từng xem trước đây, là một chuyên gia dưỡng sinh giảng về chủ đề phụ nữ ba mươi tuổi nên chăm sóc bản thân như thế nào.

Mấy hôm trước Tô Diệu vừa nghe vừa ngủ gật, nên hôm nay cô muốn nhân lúc bản thân còn tỉnh táo nghe nhiều hơn một chút.

Lục Xuyên Hoài liếc nhìn Tô Diệu, chuyên gia trong máy tính đang kéo dài âm điệu giảng bài, thỉnh thoảng cô sẽ gật đầu đồng ý, nghiêm túc y như một học sinh tiểu học. Trước mặt cô cũng để sẵn một cây bút và một quyển sổ, khi chuyên gia giảng về các vị thuốc Trung y có thể giữ cho làn da trẻ trung mịn màng, cô sẽ lập tức ghi chú vào sổ, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.

So với lần trước Lục Xuyên Hoài nhìn thấy Tô Diệu, trông cô hoạt bát hơn nhiều.

Anh đột nhiên hỏi: "Cô đến trường của Lục Triệt, giáo viên nói thế nào?"

Nghe vậy, Tô Diệu tạm dừng video đang phát trên máy tính, sau đó mới quay đầu nói với anh: "Không phải anh Tưởng đã kể hết cho anh rồi sao?"

Lục Xuyên Hoài: "Anh ấy cũng không biết tình hình cụ thể."

Cũng phải, lúc Trưởng Tốn đến thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi.

Tô Diệu nói: "Vậy anh có thể hỏi trực tiếp Lục Triệt, hoặc gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm của thằng bé."

Thân phận mẹ kế của Tô Diệu thực sự rất khó xử. Mặc dù hôm nay Lục Triệt không đánh nhau ở trường nhưng chuyện cậu bị phát hiện yêu sớm nói ra cũng không dễ nghe. Cô không muốn làm người trung gian kể lại, miễn cho sau này có gì sai sót lại khiến người ta nghi ngờ cô cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa cha con bọn họ.

Lục Xuyên Hoài là người đàn ông tâm tư thâm trầm, Lục Triệt lại là tổng tài tương lai, cả hai người này Tô Diệu đều không muốn đắc tội.

Thử đặt mình vào vị trí của Lục Triệt, nếu biết được mẹ kế đã mách lẻo mọi chuyện với ba của cậu, cậu sẽ cảm thấy như thế nào?

Cho nên Tô Diệu quyết định tuyệt đối sẽ không can thiệp vào chuyện giữa hai cha con bọn họ.

Làm mẹ kế, nhưng không làm một người mẹ kế khiến người ta chán ghét.

Dường như Lục Xuyên Hoài cũng không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, ánh mắt nhìn cô thâm sâu như biển.

Trầm ngâm một hồi, Lục Xuyên Hoài còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Tô Diệu hỏi: "Anh có số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Lục Triệt không?"

"..."

"Đừng nói là ngay cả giáo viên chủ nhiệm của Lục Triệt họ gì anh cũng không biết đấy nhé?!"

"..."

"Giáo viên chủ nhiệm của Lục Triệt họ Tống, là một thanh niên trẻ tuổi vừa mới dấn thân vào sự nghiệp giáo dục. Anh ta làm việc rất nghiêm túc, cũng rất nhiệt tình đối với học sinh. Anh ta còn từng xem qua phỏng vấn của anh, vô cùng ngưỡng mộ tinh thần khởi nghiệp của anh, nhìn qua có vẻ thực sự rất muốn gặp anh để nói chuyện."

Tô Diệu đã dùng những từ ngữ tích cực nhất như nghiêm túc, nhiệt tình để đánh giá một người.

Thực ra hôm nay, cô và thầy Tống cũng mới gặp mặt lần đầu tiên.

Điều này khác hẳn so với Tô Diệu mà Lục Xuyên Hoài quen biết trước đây.

Một người phụ nữ tính tình độc ác, ngu xuẩn, hung hăng, đố kị, tính toán chi li, không coi ai ra gì, chắc hẳn không thể nhìn thấy ưu điểm của người khác mới đúng.

Nhưng Lục Xuyên Hoài cũng không vạch trần cô.

Anh cũng chưa nói rằng anh thực sự không có số điện thoại của vị giáo viên chủ nhiệm kia.

Nhưng thật ra hôm nay, lần đầu tiên trợ lý của Lục Xuyên Hoài nhận được tin nhắn của boss sau khi tan làm, mà nội dung lại không liên quan đến công việc.

Mà là,

Sếp Lục đã yêu cầu tôi gửi thông tin liên lạc của giáo viên chủ nhiệm lớp Lục Triệt đến điện thoại di động của anh ấy!