Gả Vào Hào Môn, Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Chương 7: Tôi quả thật không thích yêu sớm



Edit: Delphina

Bởi vì Tô Diệu muốn truy cứu, cho nên chủ nhiệm lớp gọi tất cả những người xuất hiện trong camera giám sát đến văn phòng.

Ban đầu còn tưởng rằng chỉ là một cuộc đánh nhau ẩu đả giữa một vài nam sinh, nhưng không ngờ lại có liên quan đến một nữ sinh tên là Cốc Hạ Thanh.

Nữ sinh này không học cùng lớp với bọn họ, mà là bạn gái của Lục Triệt. Chính vì Cốc Hạ Thanh chia tay với Lục Triệt nên bọn họ đều nghĩ rằng Lương Phong đã cướp bạn gái của Lục thiếu, vì vậy mới đánh nhau với Lương Phong.

Chỉ là Lục Triệt quả thực không hề bảo bọn họ dạy cho Lương Phong một bài học, đơn giản chỉ vì bọn họ muốn xả giận giúp cậu, hơn nữa sớm đã không vừa mắt với Lương Phong cho nên mới tự quyết định.

Khi Tô Diệu đến trường, cô không ngờ rằng còn có thể nhân tiện ăn một miếng dưa(*), cô lén đưa mắt đánh giá Cốc Hạ Thanh qua cặp kính râm. Đây là bạch nguyệt quang của nam chính, sau này ra nước ngoài vài năm rồi trở về, là kiểu nữ phụ có thể một mình châm ngòi ly gián quan hệ giữa nam nữ chính hơn ba trăm chương.

(*). Ăn dưa: một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, dùng để chỉ hành vi nghe ngóng tin đồn của giới giải trí Trung Quốc.

Cái tên Cốc Hạ Thanh này cho người nghe cảm giác rất tươi trẻ, ngoại hình của cô ta cũng là kiểu mối tình đầu hơi nhạt nhoà nhưng rất trong sáng.

Sau khi nữ sinh được gọi đến văn phòng, sắc mặt vô cùng bối rối. Cô ta là nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn này, thậm chí chuyện yêu sớm cũng bị phát hiện, thầy Tống mới nói cô ta hai câu, nữ sinh đã lập tức đỏ mắt khóc thút thít.

Đến nỗi thầy Tống cũng không dám trách mắng cô ta nữa, Tô Diệu cũng chú ý tới Lục Triệt đang cau chặt mày, hai tay đặt bên người khẽ động, rõ ràng vẫn rất để ý đến nữ sinh này.

Tất cả những người có mặt ở đây, kể cả giáo viên, đều là những thanh thiếu niên trẻ tuổi. Đối mặt với một nữ sinh đang khóc thút thít đều không biết phải làm thế nào.

Nhưng Tô Diệu và Dụ Phỉ Phỉ có thể nhìn ra được, nữ sinh này rất biết cách làm cho người ta thương tiếc.

Dụ Phỉ Phỉ còn từng là diễn viên, khinh thường cười một tiếng: "Dụ dỗ Lương Phong nhà chúng tôi, cô còn không biết xấu hổ mà khóc? Tuổi còn nhỏ đã biết bắt cá hai tay, Minh Đức có một học sinh như vậy quả thực đã phá hỏng danh tiếng của trường. Học sinh giống như cô nên bị đuổi học!"

"Tôi không bắt cá hai tay!" Cốc Hạ Thanh như bị tội danh này làm cho vô cùng tức giận, "Tôi tìm Lương Phong chỉ để hỏi bài tập, tôi không dụ dỗ cậu ấy."

"Giữa tôi và cậu ấy thực sự không có gì." Lương Phong cũng nói giúp Cốc Hạ Thanh: "Hơn nữa tôi nghe nói cậu ấy không phải tự nguyện làm bạn gái của Lục Triệt, mà là bị ép buộc."

Thầy Tống: "Còn có chuyện như vậy?!"

Yêu sớm và ép buộc bạn học nữ yêu sớm là hai khái niệm khác nhau, cái sau nghiêm trọng hơn cái trước nhiều.

Hơn nữa nếu là vế sau thì hoàn toàn là lỗi của một mình Lục Triệt.

Nếu chuyện này lộ ra để truyền thông biết được, tất cả mọi người đều sẽ nhắm vào Lục Triệt, còn có thể sẽ nói ba cậu không biết cách dạy con. Tuổi còn nhỏ đã ép buộc bạn học nữ yêu sớm, dùng quyền thế ép người, sau này còn định làm gì nữa? Có phải còn muốn QJ(*) luôn không?

(*)QJ: cưỡng gian, cưỡng dâm.

Lương Phong cũng không có ý nói xấu Lục Triệt, Cốc Hạ Thanh quả thực đã nói với cậu ta như vậy.

Nếu không phải, vậy phải xem Lục Triệt có muốn tự mình làm sáng tỏ hay không.

Thầy Tống thấy vậy, lập tức hỏi: "Lục Triệt, Cốc Hạ Thanh, hai em nói xem rốt cuộc là như thế nào?"

Nếu đúng là như vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi, thầy Tống định xin ý kiến ​​chỉ đạo từ phía nhà trường.

Nhưng mà hai người đều không lên tiếng, Cốc Hạ Thanh vẫn tiếp tục khóc, Lục Triệt thì nhìn chằm chằm cô ta, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không lên tiếng biện giải cho chính mình.

Nhưng những người anh em của Lục Triệt sốt ruột muốn chết rồi. Bọn họ dường như muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt của Lục Triệt cảnh cáo nên không dám lên tiếng nữa.

"Bạn học Cốc, đừng khóc nữa. Ngồi xuống trước đã, nếu thật sự có gì uất ức thì nói ra, thầy nhất định sẽ làm chủ cho em." Thầy Tống quan tâm đưa cho Cốc Hạ Thanh một cái ghế dựa.

"Em cảm ơn thầy." Cốc Hạ Thanh nức nở nói.

Một câu "Cảm ơn" của cô ta khiến ánh mắt Lục Triệt ảm đạm đi.

Cô ấy lại không hề lên tiếng giải thích cho cậu, nói không phải như vậy.

Mặc dù Lục Triệt đã định hy sinh bản thân để bảo vệ cô ta, nhưng cậu vẫn hơi thất vọng khi nhìn thấy phản ứng của Cốc Hạ Thanh. Chẳng phải ban đầu rất thích cậu sao? Thay lòng nhanh như vậy?

Cốc Hạ Thanh không dám nhìn về phía Lục Triệt, cô ta không thể bị đuổi học được. Ai bảo cô ta không giống Lương Phong với Lục Triệt, cô ta còn cần học bổng của trường.

Ban đầu Cốc Hạ Thanh thực sự thích Lục Triệt, nhưng mới đây cô ta và Lương Phong đều nhận được cơ hội ra nước ngoài để tham gia học tập Đông Lệnh Doanh trong kỳ nghỉ đông. Thành tích của Lục Triệt quá kém, lại không có chí tiến thủ, ngoại trừ ngoại hình đẹp và gia thế tốt, những mặt khác đều kém hơn so với Lương Phong.

Nhưng thực ra cậu cũng có một ưu điểm, chính là có trách nhiệm hơn so với những nam sinh cùng tuổi.

Cốc Hạ Thanh tin rằng chỉ cần cô không chọc giận cậu, cậu sẽ tự nhận là do cậu ép buộc.

Lương Phong và mẹ kế của cậu ta không nói gì.

Đến lúc này Lục Triệt mới nhận ra, dường như hiện tại mọi lỗi lầm đều đổ lên một mình cậu.

Lại là như vậy?

Bỏ đi, dù sao thì danh tiếng của cậu có tệ thêm chút nữa thì cậu cũng không quan tâm.

Lục Triệt cong môi cam chịu, tiếp tục im lặng.

Thấy cậu không nói gì, Cốc Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bày ra dáng vẻ người bị hại trước mặt thầy Tống.

"Bạn học Cốc, nếu em bị ép buộc, tại sao không nói sớm cho thầy biết?" Chủ nhiệm lớp hỏi.

Cốc Hạ Thanh run rẩy lắc đầu.

"Em không cần phải sợ, thầy tin Lục tiên sinh sẽ không dung túng cho loại chuyện này xảy ra, Lục Triệt thực sự quá đáng, thầy sẽ liên hệ với ba của em ấy." Thầy Tống cảm thấy khá khen cho dũng khí nghé con mới sinh không sợ cọp của Lục Triệt.

Nghe anh ta nhắc tới ba của Lục Triệt, Tô Diệu và Lục thiếu đồng thời nâng mắt lên.

Lục Triệt: Mẹ nó, chuyện càng ngày càng rắc rối.

Lục Triệt vừa nghe người khác nhắc tới ba cậu liền muốn rời đi, nhưng vừa mới xoay người đã nghe thấy Tô Diệu ở phía sau hỏi: "Lục Triệt thật sự ép cô làm bạn gái của cậu ấy sao?"

Người cô muốn hỏi là Cốc Hạ Thanh, nữ sinh này từ đầu đến cuối vẫn không chịu nói rõ ràng, mà hy vọng người khác cam chịu vì mình, hy vọng Lục Triệt chủ động đứng ra chịu trách nhiệm. Cô ta không nói gì, cũng không muốn đắc tội với bất kỳ ai.

Bị Tô Diệu hỏi, cô ta vô thức nhìn về phía Lục Triệt.

"Nhìn người khác làm gì, cô là người trong cuộc nên cô phải biết rõ ràng nhất! Rốt cuộc là có hay không?"

Cốc Hạ Thanh nắm chặt hai tay bên người, đối mặt với sự hùng hổ doạ người của Tô Diệu, cuối cùng cũng tỏ rõ thái độ, gật đầu nói: "Có."

Tô Diệu đưa mắt nhìn phản ứng của Lục Triệt, trong mắt thiếu niên có thứ gì đó vỡ vụn, cậu nhìn chằm chằm vào Cốc Hạ Thanh, khóe miệng nhếch lên càng thêm châm chọc.

Tô Diệu lại nhìn về phía mấy người bạn của Lục Triệt, một đám nhóc dường như đều tràn đầy oán giận, cảm thấy Lục Triệt không đáng phải cam chịu, vì vậy cô hỏi họ: "Các cậu nói đi?"

Một nam sinh tên Long Triển Bằng nói: "Không có!"

Những người khác cũng bắt đầu sôi nổi lên tiếng: "Rõ ràng là cậu ấy chủ động theo đuổi Lục thiếu! Dì à, dì đừng tin cậu ấy, chúng tôi đều có thể làm chứng cho Lục thiếu!"

"Cốc Hạ Thanh, Lục thiếu đối xử với cậu còn chưa đủ tốt sao? Cậu chẳng qua chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, ở trường còn bị đàn anh bắt nạt, là Lục thiếu ra tay giúp cậu. Cuối cùng cậu lại lấy oán trả ân, cậu đúng là không có lương tâm!".

"Cốc Hạ Thanh, có phải cậu đã quên trước kia cậu nghèo túng thế nào rồi không? Cậu và mẹ của cậu ngay cả danh phận cũng không có, chỉ có thể sống dưới tầng hầm. Bây giờ mọi người nhìn xem, cả người cậu ta đều là hàng hiệu, là từ tiền tiêu vặt Lục thiếu cho cậu ta, chiếc kẹp tóc trên đầu cậu ta cũng là do Lục thiếu mua về từ nước ngoài, bây giờ lại ngại Lục thiếu không có tiền đồ, quay ra lấy lòng Lương Phong, đâu chỉ không có lương tâm, quả thực chính là lòng lang dạ sói." Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.

...

Mọi người cậu một câu tôi một câu, nhưng lọt vào tai Tô Diệu lại chỉ có một từ "dì" kia.

Đau nhiều chút ở trong tim!

Sau đó, những học sinh tham gia đánh nhau đều bị phạt chạy, Tô Diệu "ghi hận trong lòng", cô đề nghị thầy Tống phạt thêm hai vòng nữa.

Mặt trời lên cao, Tô Diệu và thầy Tống đứng dưới bóng cây nhìn đám học sinh bị phạt chạy trên sân thể dục.

Lục Triệt đứng sau Tô Diệu, cậu không bị phạt bởi vì vết thương ở chân, hơn nữa sau khi hỏi rõ ràng, chuyện này quả thực không liên quan đến cậu. Bản thân Lục Triệt cũng cảm thấy không thể tin nổi, đặc biệt là trong đội ngũ bị phạt chạy còn có tiểu tử Lương Phong. Đây hình như là lần đầu tiên cậu và Lương Phong xung đột ở trường, những người khác đều bị phạt chạy hai mươi vòng và viết bản kiểm điểm, nhưng cậu lại là người duy nhất bình an vô sự.

Thế nên Lục Triệt vẫn còn có chút ngây người khi đứng ở đây, hạnh phúc đến quá đột ngột.

Thầy Tống thậm chí còn chủ động xin lỗi cậu: "Bạn học Lục, suýt chút nữa đã trách lầm em rồi. Nhưng mà nghĩa khí mù quáng cũng không đúng. Lần sau nếu không phải em làm thì nên giải thích rõ ràng mới phải."

Tô Diệu liếc nhìn Lục Triệt, cái miệng kia của cậu chắc chỉ dùng để trang trí.

Dáng vẻ bị cả thế giới hiểu lầm vừa rồi cũng không biết làm cho ai xem.

Nhưng mà Tô Diệu phát hiện làm trưởng bối cũng không tồi. Nhất là khi nhìn thấy đám củ cải nhỏ này còn phải chăm chỉ đi học, dù trong nhà có nhiều tiền đến đâu cũng phải tuân thủ nội quy nhà trường, không giống như cô bây giờ.

Bây giờ ai cũng không quản được cô, cảm giác tự do tự tại thật là tốt.

Chạy xong hai mươi hai vòng, mấy người bạn của Lục Triệt đều tập hợp trước mặt cậu, cả đám chống đầu gối thở hổn hển, một số còn mệt đến mức ngồi bệt luôn xuống đất. Tô Diệu đứng dưới bóng cây cảm thấy vô cùng sảng khoái, trong đầu cô đang suy nghĩ, hôm nay tâm trạng thoải mái như vậy thì nên ăn gì.

Đúng lúc này, Cốc Hạ Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Triệt.

Trước đó trong văn phòng, mọi người cậu một câu tôi một câu, làm Cốc Hạ Thanh mất hết mặt mũi, cũng khiến cô ta vô cùng xấu hổ. Lúc này sắc mặt của cô ta cũng không khá hơn là bao.

Cô ta trút giận lên người Lục Triệt: "Bây giờ cậu vui sướng, cậu vừa lòng chưa? Bởi vì yêu sớm nên tôi đã bị nhà trường phê bình."

Trước đó Long Triển Bằng còn rất quý mến Cốc Hạ Thanh, nhưng hôm nay lại không muốn nhìn thấy cô ta: "Trước kia chẳng phải ngày nào cậu cũng đưa bữa sáng cho Lục thiếu sao? Chẳng phải cậu là người viết thư tỏ tình sao? Nếu nói chuyện yêu sớm, rõ ràng là cậu dụ dỗ Lục thiếu. Đến thời điểm mấu chốt cậu lại muốn tỏ ra bản thân không liên quan, để một mình Lục thiếu chịu tội, mơ cũng thật đẹp."

"Bây giờ xử lý như vậy không phải rất công bằng rồi sao? Lục thiếu đã rất nể tình với cậu rồi, cậu còn có mặt mũi đến chất vấn bọn tôi?"

Cốc Hạ Thanh cắn môi đến tái nhợt: "Công bằng chỗ nào? Học bổng và suất tham gia Đông Lệnh Doanh của tôi đều bị hủy bỏ rồi."

"Đó cũng là cậu đáng bị như vậy..." Long Triển Bằng còn chưa nói xong, đã bị một ánh mắt của Lục Triệt ngăn lại.

"Câm miệng."

Ngay lập tức, những người khác cũng không dám nói lời nào.

Ánh mắt Cốc Hạ Thanh nhìn về phía Lục Triệt, cô ta biết ngoài mặt Lục Triệt rất hung dữ, nhưng cũng chỉ là mạnh miệng mềm lòng mà thôi.

Lục Triệt có chút cáu kỉnh vò đầu: "Cậu nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

Điều mà Cốc Hạ Thanh để ý nhất chính là học bổng và Đông Lệnh Doanh, cô ta biết Lục Triệt có quan hệ với lãnh đạo cấp cao của nhà trường, chỉ cần cậu chịu nói giúp cô một lời mà thôi.

Lục Triệt ăn mềm không ăn cứng, sau khi Cốc Hạ Thanh cẩn thận suy nghĩ về điểm này, giọng điệu cũng dịu đi mấy phần: "Bởi vì cậu mà chuyện yêu sớm mới bị bại lộ, cậu không nên cho tôi một lời giải thích sao?"

Mấy người anh em của Lục Triệt đều nháy mắt ra hiệu với nhau, ý là - chờ xem, Lục thiếu lại sắp bị thao túng tâm lý rồi.

——Bị loại con gái này bỏ rơi còn muốn bảo vệ cô ta, thật con mẹ nó uất nghẹn mà.

Lục Triệt suy nghĩ một chút, đang định nói gì đó.

Nhưng lại có người lên tiếng trước cậu, Tô Diệu nói: "Lục Triệt vốn muốn giữ bí mật, cậu ấy cũng chưa nhắc một câu nào về chuyện yêu sớm."

Lúc trước ở văn phòng, Lục Triệt còn chưa nói cái gì.

Cốc Hạ Thanh có thể đổ lỗi cho bất cứ ai, nhưng không thể là cậu.

Nói đến đây, Cốc Hạ Thanh cũng nhớ ra, ban đầu Lục Triệt đã định cam chịu gánh tội rồi, là do Tô Diệu hỏi nhiều thêm một câu.

Cô ta không khỏi có chút ác cảm với Tô Diệu: "Là dì một hai phải để thầy giáo phát hiện chúng tôi yêu sớm? Vì sao vậy, dì ghét chúng tôi đến vậy sao?"

Lời này thực ra đã kéo cô ta và Lục Triệt đứng trên cùng một mặt trận thống nhất, cũng đào một cái hố cho Tô Diệu.

Cuối cùng Tô Diệu cũng nếm trải được một chút không khí của tiểu thuyết tổng tài, nữ phụ âm thầm đấu đá với nhau, chờ nam chính bày tỏ thái độ.

Nhưng Tô Diệu và nữ phụ Cốc Hạ Thanh này không cùng cấp bậc, cô là trưởng bối! Lục Triệt thích ai hơn trong hai người chẳng có ảnh hưởng gì đến Tô Diệu cả. Ngay cả bạn bè của cậu cũng đã nhìn ra Cốc Hạ Thanh chỉ đang lợi dụng Lục Triệt. Nếu nam chính còn không nhìn ra được, Tô Diệu sẽ chỉ thầm khinh bỉ ở trong lòng.

"Ừm, tôi quả thật không thích yêu sớm." Tô Diệu không sợ hãi, bày ra phong thái của trưởng bối đưa tay đẩy cặp kính râm trên sống mũi.

"Nguyên nhân à, bởi vì lúc học cấp ba tôi chưa từng yêu sớm."

Lục Triệt nghe vậy: "..."

Cốc Hạ Thanh: "..."

Sau khi Tô Diệu rời đi, một người bạn của Lục Triệt nói: "Vừa rồi trong lúc chạy bộ, ai nói mẹ kế của Lục thiếu thực ra rất tốt? Ít nhất cũng đã giúp Lục thiếu làm sáng tỏ mọi chuyện."

"Không phải là vì tức giận thằng nhóc Lương Phong kia sao?"

"Nhưng bây giờ tôi cảm thấy, mẹ kế của Lục thiếu thật sự rất tốt... Không đúng, phải nói là rất ngầu."

Ai biết được có phải cô ấy chỉ đang giả vờ bệnh vực Lục thiếu thôi hay không?

Nhưng đúng là rất ngầu, nói chuyện khiến người ta tức chết! Ít nhất cũng trị được tên ngụy quân tử Lương Phong và đóa bạch liên hoa Cốc Hạ Thanh kia, không để Lục thiếu phải uất nghẹn đến chết.

*

Tô Diệu phát hiện phong cảnh của trường trung học Minh Đức cũng không tồi, Lục Triệt nhảy theo phía sau cô, cáu kỉnh vò đầu bứt tóc. Bây giờ mọi người đều biết chuyện cậu bị đá, hơn nữa cậu cũng mất hết mặt mũi trước mặt Tô Diệu.

Lúc bọn họ trở về tình cờ gặp được Dụ Phỉ Phỉ đang gọi điện thoại cáo trạng.

Trước đó Dụ Phỉ Phỉ làm như rất quan tâm đến Lương Phong, bây giờ lại nói ra nói vào cáo trạng với ba của cậu ta.

Trong khoảng thời gian này, không biết ai đã nói với Lục Triệt rằng, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, mẹ kế vào nhà sẽ châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai cha con.

Nhưng Tô Diệu lại không giống với Dụ Phỉ Phỉ, cô không gọi điện cáo trạng với ba cậu.

Lục Triệt thấy cô đi vào căng tin của trường học.

Tô Diệu ngửi thấy mùi thơm của xúc xích nướng, vì vậy cô đã mua một cái.

Cô tự an ủi mình rằng, đồ ăn vặt bán ở các trường quý tộc chắc cũng tốt cho sức khỏe hơn.

Nhưng mà bác gái ở căng tin lại nhìn Tô Diệu với ánh mắt kì quái: "Chúng tôi không nhận tiền mặt, chỉ có quẹt thẻ thôi."

Ừ nhỉ, cô quên mất điều này, trong trường học hình như chỉ nhận quẹt thẻ.

Tô Diệu nhìn trái nhìn phải, đang định tìm người nhờ giúp đỡ thì một tấm thẻ xanh được đặt lên máy.

Bíp một tiếng --

Tô Diệu ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Triệt.

Tính ra hôm nay cô đã giúp cậu một việc, bây giờ cậu mời cô ăn cũng là điều hợp lý.

Tô Diệu yên tâm thoải mái nhận xúc xích nướng do con trai riêng của chồng trả tiền.

Tô Diệu là một người trưởng thành, ăn xúc xích nướng ở nơi công cộng hình như không tốt lắm, vì vậy cô định sẽ bí mật ăn sau khi lên xe. Nhưng không ngờ là Lục Triệt vẫn đi theo sau cô, dường như cậu định cùng cô trở về.

Vừa mới đi đến cạnh chiếc siêu xe của Lục gia, Tô Diệu đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở phía trước.

Một người đàn ông trung niên xuống xe, nghiêm mặt nhìn về phía sau cô: "Lục Triệt."

Tim Tô Diệu đập thình thịch, đây chẳng lẽ là ba của nam chính... cũng là ông xã của cô sao?

Tác giả có điều muốn nói:

!