Gả Vào Hào Môn

Chương 201: Ai sống ai chết?



Lục Ngạn lấy ra một hộp thức ăn được bày biện vô cùng thịnh soạn, tuy chỉ là một chiếc hộp nhỏ nhưng trong đó chứa rất nhiều món ăn, mỗi món có một chút, đủ để no một bữa.

Lục Ngạn cũng không ngờ rằng, ngày nay lại thay đổi nhiều đến như vậy.

Xưa kia đâu có những thứ này, còn không có mà ăn, vậy mà bây giờ lại khác xưa đến như vậy.

Anh tính mua cho Thẩm Quân Dao ít cháo cơ, nhưng anh sợ cả tuần nay ngày nào cô cũng ăn cháo như vậy sẽ gây cảm giác chán ăn cực kỳ.

Hơn nữa, cả người của Thẩm Quân Dao tiều tụy như thế kia, gây đến mức nhìn thấy cả xương nhô ra, thế nên Lục Ngạn mới mua cơm cho cô ăn.

Bác sĩ cũng nói rằng Thẩm Quân Dao có thể ăn được cơm, bây giờ mà cô ăn được cơm cũng là một điều vô cùng tốt.

Cô bây giờ yếu đến mức có thể dễ dàng bị gió thổi bay đi kia, Lục Ngạn nhìn cô như vậy mà thương tâm vô cùng.

Cô cứ không quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy, khiến cho anh lo lắng như thế nào.

Thật ra, trong thời gian dưỡng bệnh, Thẩm Quân Dao cũng chả ăn được là bao nhiêu.

Cứ mỗi khi anh mua cho cô ít cháo, khuyên mãi cô mới chịu ăn được một vài thìa.

Lục Ngạn cố gắng ép cô ăn thêm, nhưng Thẩm Quân Dao nhất quyết không chịu ăn.

Cô nói là mình đã no rôi, đừng ép cô ăn nữa, cô không ăn nổi nữa đâu! Những lúc ấy, Lục Ngạn thật không biết phải làm gì cả! Anh muốn cô ăn thêm, nhưng Thẩm Quân Dao nhất quyết không chịu.

Mà anh cũng không muốn bắt ép cô quá mức, có thể điều đó sẽ khiến tâm trạng của người con gái đáng thương này lại càng xuống dốc hơn nữa.

Anh chỉ thở dài rồi đem bát cháo thừa kia đem cho người khác, cho những người không có mà ăn.

Vả lại, Lục Ngạn không muốn khiến Thẩm Quân Dao phát điên lên như cách mà Trác Du Hiên, bạn thân của anh đã gây ra cho người con gái mà anh yêu nhất.

Anh cũng thắc mắc, bây giờ Trác Du Hiên đang ở đâu? Chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy hối hận một chút nào khi gây ra những chuyện như vậy với hai mẹ con của Thẩm Quân Dao hay sao? Nghĩ đến đây, anh chỉ biết bất lực thở dài! Bây giờ, điều quan trọng nhất với Lục Ngạn chính là Thẩm Quân Dao có thể nhanh chóng khỏe lại.

Sau khi Thẩm Quân Dao khỏe lại, anh nhất định sẽ không để cô ở bên cạnh Trác Du Hiên thêm một giây một phút nào nữa.

Cho dù lần này Thẩm Quân Dao không chịu, dù có phải dùng mọi cách, anh cũng phải cưỡng ép mang cô đi.

Anh tuyệt đối sẽ không để người con gái mình yêu phải chịu thêm bất cứ một tổn thương nào nữa.

Để Thẩm Quân Dao ở bên cạnh của Trác Du Hiên chỉ khiến cho người con gái đáng thương ấy càng thêm tổn thương mà thôi.

Những gì mà Thẩm Quân Dao phải chịu đựng trong thời gian vừa qua đã là quá đủ rồi, Lục Ngạn không thể trơ mắt nhìn người con gái ấy chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.

Thẩm Quân Dao đang ngây người nhìn những bông hoa đỏ rực đang khoe sắc dưới bầu trời rộng lớn kia thì bị tiếng gọi của Lục Ngạn kéo về với thực tại.

Cô hơi giật mình, quay sang nhìn thấy Lục Ngạn đang đưa hộp cơm cho cô kia, mệt mỏi từ chối.

"Anh ăn đi, hiện giờ tôi chẳng muốn ăn gì hết! Tôi không cảm thấy đói!"

Cô khẽ đẩy tay của anh về.

Cô thực không muốn từ chối lòng tốt của Lục Ngạn nhưng Thẩm Quân Dao hiện giờ không muốn ăn gì cả.

Mấy ngày nay cô đều không có cảm giác thèm ăn, cả người mệt mỏi đến tột độ, thật không muốn đụng đũa.

Lục Ngạn nhìn gương mặt tiều tụy của Thẩm Quân Dao một lát, anh không bỏ cuộc, nhất quyết phải ép cô gái nhỏ này ăn một chút.

Anh đặt ngay hộp cơm vào trong tay của Thẩm Quân Dao rồi nói.

"Em nhìn em gầy đến mức độ này rồi, không ăn lấy gì để sống tiếp đây? Em bây giờ có khác gì một que củi không, phải ăn mới có sức mà sống cơ chứ? Em tuyệt đối không được trả lại, đừng có phụ công mà anh chạy đi mua cho em đấy!"

Thẩm Quân Dao đúng là đang định đưa lại chiếc hộp mỏng trên tay mình cho Lục Ngạn, nhưng khi nghe anh nói những lời này, cô lại lưỡng lự một hồi lâu, rôi quyết định giữ lấy.

Lục Ngạn đối với cô chẳng khác gì một người bạn tri kỷ cả, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô cũng không muốn phụ lòng tốt của anh.

Bất đắc dĩ, Thẩm Quân Dao bèn xúc vài thìa cơm ở trong hộp cho nên miệng, ăn mấy miếng nhỏ.

Miệng của cô lúc này đắng ngắt, chẳng cảm nhận được một chút mùi vị gì cả.

Thẩm Quân Dao ăn được vài miếng, cô thật sự không nuốt nổi được nữa.

"Tôi no rồi, không muốn ăn nữa!"

Vốn dĩ Lục Ngạn muốn để Thẩm Quân Dao ăn thêm đi, nhưng cô ăn được như vậy cũng là tốt rồi.

Lục Ngạn nhận lấy hộp cơm trên tay của Thẩm Quân Dao rồi khẽ dặn dò cô.

"Được rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ngồi ở đây nữa, sẽ bị cảm lạnh đấy.

Anh chạy đi có việc chút rồi sẽ quay lại"

Thẩm Quân Dao bất giác gật đầu trước những lời quan tâm kia Lục Ngạn dành cho mình.

Nhưng anh càng quan tâm cô như vậy, Thẩm Quân Dao lại càng cảm thấy áy náy.

Lục Ngạn vốn dĩ là một người đàn ông tốt, anh không nên phí thời gian với một đoá hoa đã úa tàn như cô.

Những ngày kể tiếp, Thẩm Quân Dao cũng như vậy, nhưng cô cũng không làm ra chuyện gì dại dột, điều này cũng khiển cho Lục Ngạn yên tâm hơn rất nhiều.

Cũng may từ hôm đó, người con gái ấy cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không anh cũng không biết phải làm sao nữa.

Một hôm, Thẩm Quân Dao bất giác nói với Lục Ngạn.

"Lục Ngạn, anh có thể đi mua cho tôi một ly sô đa được không.

Bỗng nhiên tôi muốn uống sô đa"

"Tất nhiên là được rồi.

Chỉ cần em muốn cái gì, an đều có thể đi mua cho em"

Lục Ngạn hết sức vui mừng, anh cho rằng Thẩm Quân Dao đã tìm được một hy vọng mà sống tiếp, cho nên mới bắt đầu muốn ăn, muốn uống.

Anh chẳng hề nghĩ ngờ gì mà đồng ý ngay, cho dù quán cà phê cách bệnh viện này một khoảng rất xa đấy.

"Cảm ơn anh!"

Đôi mắt của Thẩm Quân Dao trở nên sâu thảm khi nhìn thấy bóng dáng của Lục Ngạn lại càng khuất dân.

Xin lỗi anh, lần này tôi đã lừa anh rồi! Từng bước chân của Thẩm Quân Dao nặng nề lê bước trên con đường lạnh ngắt.

Giữa dòng đường, bao nhiêu xe cộ chạy qua chạy lại, tạo nên cảnh tượng thật tấp nập.

Thẩm Quân Dao nhìn chiếc đèn màu xanh của người đi bộ kia, dường như người con gái ấy đang suy tư điều gì đó.

Khi đèn đỏ vừa mới sáng, từng bước chân của Thẩm Quân Dao đang tiến về đường lớn, trong khi xe cộ đang qua lại tấp nập.

Thẩm Quân Dao muốn làm gì vậy? Bao nhiêu xe cộ như vậy, chẳng lẽ là muốn chết hay sao? Một chiếc xe đang lao nhanh về phía của người con gái, Thẩm Quân Dao nhận ra được điều đó.

Nhưng cô vẫn im lặng mà tiến về phía trước, không quan tâm đến chiếc xe đang lao nhanh như bay về phía của mình kia.

Mấy ngày nay, Thẩm Quân Dao đã suy nghĩ rất nhiều.

Cô thật sự không còn zan đảm để mà sống tiếp nữa, mất đi đứa con, coi như là mất tất cả.

Hy vọng sống cuối cùng cũng bị dập tắt, vậy Thẩm Quân Dao sống tiếp trên đời này để làm gì nữa.

Vả lại, cô cũng chỉ là một kẻ tàn phế, là một kẻ vô dụng của xã hội mà thôi.

Chiếc xe tiến lại gần! Thẩm Quân Dao đứng yên tại chỗ, hai mắt khẽ nhắm lại, khóe môi hơi mỉm cười! Con ơi, chờ mẹ, mẹ đến tìm con đây! Chỉ một lát nữa thôi, hai mẹ con mình sẽ được gặp nhau, mẹ con ta sẽ được đoàn tụ.

Sau này, mẹ con mình sẽ sống cùng nhau, sẽ không ai phải cô đơn nữa! "Cẩn thận đấy!"

Một tiếng thét vang lên ngay bên tai của Thẩm Quân Dao, ngay sau đó một tiếng rầm chói tai vang lên.

Cả người của Thẩm Quân Dao như bị hất bay đi, cô đau đớn ngã ra đất.

Mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là cảnh tượng rất đáng sợ."Lục Ngạn, anh mở mắt ra đi.!"