Gai Ngược Mùa Xuân

Chương 11: Xuân phân – Kết



Lúc nhỏ, Trình Khác Hành sống trong một không gian bị mưa thống trị.

Núi Nhạn Thanh bốn mùa mưa không dứt, xuân mưa phùn, hạ mưa to, thu mưa lạnh, đông mưa rét.

Gã cứ cầm chiếc ô màu đen trên tay, một mình băng qua lầu các trên núi, cứ như vĩnh viễn chìm trong những cơn mưa không thấy trời ló dạng.

Ngày gặp được A Hồi có một cơn mưa nhỏ.

Gã lên núi ngắm cảnh, lại nhìn thấy một con kiến vội vàng lẩn vào trong lá tránh mưa, rồi gã nâng dù lên, đối diện với một ánh mắt sáng ngời.

Trong khoảnh khắc đầu tiên, gã ngỡ mình gặp được nai con. Trước giờ Trình Khác Hành không tin nhân quả, nhưng từ bi trong giây lát ấy, đích xác trời cao đã ân tứ cho trân bảo.

Từ ngày đó trở đi, sinh mệnh vẫn chìm trong những ngày mưa ẩm của phương Nam, nhưng trừ tiếng mưa, Trình Khác Hành còn nghe thấy những âm thanh khác.

Tiên sinh.

Tiên sinh.

Nhỏ bé, mềm mại, giọng bé con dần trở thành thiếu niên, tiếng suối róc rách, cuộn vào lòng đá ngọc, triều dâng triều xuống, mài nên tượng hạc bằng bạch ngọc độc nhất vô nhị.

Ngày đầu xuân, đêm trăng sáng, thanh niên trong lòng ngẩng mắt nhìn gã, khuôn mặt tinh khiết của văn nhân ánh lên ánh nhìn mê ly, hoàn toàn dịu êm dựa vào lòng gã.

Ngoài trời lại đổ mưa, bọn họ trốn trong phòng, cứ như thế giới chỉ còn lại hai người.

Trình Trú Hồi cảm thấy nhịp tim quá tốc có phần xa lạ, nhưng cậu không hề sợ, trừ ôn tồn ngây thơ như cừu non, bất cứ người nào nhìn thấy ánh trăng sáng ngời trong mắt cậu cũng không thể không tin rằng cậu yêu người trước mắt từ tận đáy lòng.

Ngón tay Trình Khác Hành bất giác run rẩy.

Thuở thiếu thời gã từng bị thương, mỗi lần tim đập nhanh, ngón tay sẽ vô thức nhức nhối cùng nhịp tim, nhưng gã giỏi che giấu, mấy mươi năm qua dường như chẳng có ai biết được sự yếu đuối bí mật này. Lần này, Trình Khác Hành vẫn theo thói quen muốn giấu, nhưng gã chẳng ngờ không biết vì sao mình lại đột nhiên trở nên vụng về, trước mặt Trình Trú Hồi, gã không giấu được đóa hoa sau lưng mình, cũng không giấu được thiếu sót của bản thân.

Nhưng ánh mắt Trình Trú Hồi quá dịu dàng.

Dịu dàng đến mức làm người ta quên đi phải chạy trốn, chỉ lẳng lặng ngẩn người nhìn cậu, để cậu chủ động nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, ủ ấm trong lòng bàn tay, cụp mắt thổi hơi ấm kéo người về nhân gian.

Dịu dàng bình lặng mà kỳ dị ấy bao trùm lên Trình Khác Hành.

“Tại sao?”

Giọng nói khàn khàn không đầu không đuôi, nhưng hình như Trình Trú Hồi đọc hiểu được nội tâm của Trình Khác Hành.

Cậu ngẩn đầu đối diện với tiên sinh, đuôi mắt cong lên như mảnh trăng nơi đáy hồ.

“Vì ngài có mùi của mưa.”

Em rất thích ngày mưa, cũng rất thích ngài.

Nụ hôn rơi xuống.

Thần kỳ quá, đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai người họ.

Đầu lưỡi Trình Trú Hồi bị người nhiệt tình mút lấy, gáy bị đè chặt vào, rõ ràng là mang ý muốn khóa người lại đời đời kiếp kiếp, nhưng trái tim Trình Khác Hành vẫn không kìm được run rẩy, trước khi có được một giây, gã mơ màng mở mắt.

Tôi xứng đáng có được điều này sao?

Gã tự hỏi mình cả ngàn vạn lần.

Nhưng lần này, Trình Trú Hồi giơ tay ôm cổ gã, toàn tâm toàn ý dâng mình lên, đưa cho gã đáp án duy nhất.

Thế nên chẳng còn do dự.

Lúc mầm cây mọc lên giữa mảnh đất trầm lặng, Trình Trú Hồi ngẩng mặt lên, đuôi mắt đỏ lịm như hoa, rực rỡ vô ngần.

Đó là cây bút tiên đoạt hồn đoạt phách, giữa núi hoang lựa chọn cùng sống cùng chết với một người. Trình Trú Hồi nhẫn nhịn hơi thở gấp gáp giữa cánh môi, giọng khóc run rẩy, lấp bấp nói: “Em đến Cambridge học Hóa học là vì ngài, Trình Khác Hành.”

Lẽ ra Trình Khác Hành sẽ đến thành phố có con sông Cam chảy qua, nhưng gã bị ba ngàn bụi trần khóa chặt, vĩnh viễn cũng không thể đuổi theo những nguyên tố hóa học được viết trên giấy. Trên cõi đời này, Trình Khác Hành không thể đặt chân tới nơi nào trừ núi Nhạn Thanh.

Thế nên Trình Trú Hồi đi thay gã, thay gã ngắm hoa đào bên đường, đồng cỏ xanh rờn và hoa thủy tiên, thay gã đứng trên cầu Than Thở ngắm mái nhọn của nhà thờ và dây thường xuân xanh rờn trên ngói đỏ.

Trình Trú Hồi được Trình Khác Hành chính tay nuôi lớn, tính cố chấp giống hệt nhau, cho dù người này không định đi nữa, Trình Trú Hồi vẫn kiên quyết thay gã nhìn ngắm thế giới mà Trình Khác Hành không thể đặt chân đến, mỗi mùa đều gửi cho gã một tấm bưu thiếp.

Trình Khác Hành vuốt ve vầng trán bị mồ hôi thấm ướt, nhìn ngắm khuôn mặt đã xuất hiện trong mộng vô số lần, ánh mắt âm trầm, nói: “Tôi biết.”

Vẫn luôn biết rõ.

Trình Trú Hồi hít sâu một hơi, nước mắt rơi thành dòng, khóc không thành tiếng, nghẹn ngào.

Những ngày tháng đã qua, khi đạp xe cùng bạn học qua những con đường khúc chiếc, Trình Trú Hồi thường có ảo giác, cứ như Trình Khác Hành đang đứng ở một góc khuất nào đó, tay cầm tập thơ Byron, đứng ở nơi mà cậu không nhìn thấy, im lặng chờ đợi.

Gã sẽ đọc thơ Byron, đọc bài She walks in Beauti.

“Nàng bước dưới cái bóng của đẹp đẽ, cứ như đêm không mây, sao sáng rợp trời.

Hình dáng đẹp nhất của tối và sáng tụ lại lên dung nhan và ánh mắt nàng, tan thành một ánh trong veo u nhã.”

Gã không còn là đại nhân vật được vũ trang trong đình đài lầu các của núi Nhạn Thanh, gã là đàn anh của Trình Trú Hồi, là anh cả, là đồng hương ở nơi xứ lạ quê người. Chỉ cần cậu đạp xe đến là có thể thấy bóng dáng cao lớn, đôi mắt thâm thúy đứng đợi cậu ở cuối đường.

Nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi Trình Trú Hồi băng qua những tòa kiến trúc ra đường cái, gió bên đường thổi bay tóc cậu, giọng điệu của Cambridge vang lên cùng tiếng chuông xe đạp, tưởng tượng và hiện thực giao nhau, chẳng ai đợi cậu.

Tòa nhà khóa chặt ấy cất giấu bí mật không thể nhìn thấy ánh sáng của Trình Khác Hành. Nhưng lại không thể giữ sự chấn động trong tim Trình Trú Hồi.

Tiên sinh yêu mình.

Tiên sinh thế mà lại yêu mình.

“Em nói em chưa từng tránh né tôi.”

Đau đớn trong quá khứ và khoái cảm kịch liệt giao nhau, người ôm cậu đột nhiên làm khó, đưa đẩy kịch liệt, nhưng ngữ khí rất nhẹ, như thể nghe được một tia đau lòng rất mỏng.

Trình Trú Hồi thất thần gác đầu lên vai gã, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nuốt hô hấp vụn vỡ vào cổ họng.

“Em không có mà.”

Cậu nỉ non, ôm vai Trình Khác Hành, cùng ôm nỗi buồn và đau đớn.

“Em không có.”

Cậu tự lẩm bẩm.

Bức tranh đó không nên giữa lại, nhưng Trình Khác Hành lại vì lòng riêng mà giấu cho chính mình.

Cánh cửa căn lầu ấy vĩnh viễn không được mở ra, nhưng lại vì Trình Trú Hồi lén về nên mở hé, làm sao lại là ngoài ý muốn được. Nhưng cậu nhìn thấy bức tranh, ngạc nhiên hoảng hốt, lựa chọn cuối cùng vẫn là về phòng trầm tư.

Cậu muốn nói chuyện với Trình Khác Hành. Nhưng sau khi mở cửa, ly nước của người bên dưới khiến cậu hôn mê rồi trở về bờ biển bên kia.

Lúc trước cậu còn chưa biết chuyện, tưởng là do một tay Trình Khác Hành, đau lòng không thôi, nhưng qua mấy ngày sau vẫn viết thư làm bên yếu thế.

Cậu tưởng gã không yêu cậu nữa.

Cả người Trình Khác Hành run rẩy, đáy mắt là sương mù liên miên.

Người phải trả giá đã trả giá, nhưng gã chưa từng nghĩ đến, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nếu như A Hồi không kiên định, bọn họ sẽ vĩnh viễn phân li.

Ôm chặt người trong lòng, rõ ràng muốn nói xin lỗi, nhưng dưới hoàng hôn, Trình Khác Hành mở mắt, cuối cùng lại nói ‘tôi yêu em’.

Tôi yêu em. Ngay cả tôi cũng không dám tin, tôi yêu em đến thế.

Mỗi một giây tôi nhìn em, ngọn lửa ái tình lan trong tim, đốt cháy lồng ngực, nhưng giây tiếp theo ngọn sóng ập đến, đánh ngọn lửa vào đáy biển, bao gồm tất cả hoan hỉ và bi thương, cùng nhau rơi vào vực sâu.

Nhưng tôi yêu em.

Bên tai ù lên, cứ như là bị kim đâm chảy máu, Trình Trú Hồi ngơ ngác.

Rõ ràng tôi biết tiên sinh yêu tôi. Nhưng chính tai nghe thấy, thế giới như biến hư không, gió lộng giữa lồng ngực trống rỗng, thành toàn cho người.

Lòng bàn tay của thần rơi trên bộ lông vũ của hạc, loài chim tiên bất giác run rẩy, dán cái bụng mềm mại lên người thần, chìm nổi giữa trời mưa.

Eo thon, chân dài, mặt đẹp.

Dã tâm của sói biến thành sự thật, đáy mắt Trình Trú Hồi chất chứa ấm ức và kiêu căng cuối cùng của quân tử, cậu mở hé môi muốn cắn, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi kích thích, đốt màu mắt thanh minh thành đỏ rực.

“Gọi tôi đi.”

Trình Khác Hành cắn vành tai cậu: “Gọi tên tôi, A Hồi.”

“Trình Khác Hành… Trình Khác Hành…”

Cái tên mang nghĩa lễ phép cung kính, nhưng lại chất chứa ngọn lửa thánh, chỉ đợi người của thế kỷ ngồi lên thần tọa, phẩy một cơn gió xuân, mầm lửa trong người Trình Khác Hành sẽ rực cháy đến tận chân trời, đốt rụi đồng hoa trên núi Nhạn Thanh, cây hoa quế trong viện, cỏ dại thành Cambridge, cây cổ thụ giữa sân, tất cả đều hóa thành làn mây ngũ sắc rực rỡ nhất.

Cậu bị cuốn vào cơn lốc xoáy tên Trình Khác Hành.

Nếu phải chết… Thì cứ chết thôi.

Trời sáng.

Trình Trú Hồi mở mắt, nằm nghiêng trên giường nhìn ban mai.

“Em nằm mơ thấy ngài.” Cậu nhẹ giọng nói.

Hơi thở của Trình Khác Hành vờn bên hõm cổ Trinh Trú Hồi, hai cơ thể dán sát nhau, lưu luyến khó phân.

Trình Trú Hồi chưa rời khỏi mộng, mở to mắt nói: “Trong mơ chúng ta bỏ lỡ nhau.”

Trình Khác Hành nắm chặt tay cậu, muốn nói gì đó, nhưng Trình Trú Hồi lại đến gần, ngẩn đầu tựa vào vai người đàn ông.

“Trong mơ chúng ta đã hứa, kiếp sau em sẽ che ô cho ngài, ngài bảo em đến sớm một chút.”

Trình Trú Hồi co người vào cái ôm của Trình Khác Hành, cong mắt cười: “Em đến đủ sớm chưa?”

Trong ký ức của em, lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng chính là khung cảnh lúc gặp ngài.

Trình Khác Hành nhắm mắt, chân thành hôn lên chóp mũi người yêu.

“Rất sớm, cảm ơn em.”

#

Xuân phân, ngày mà ngày đêm dài bằng nhau.

“Bọn họ nói, hôm nay là ngày mặt trời và mặt trăng kết hôn.”

Trình Trú Hồi đột nhiên chuyển đề tài: “Ngài còn nhớ không, lúc em tốt nghiệp cấp 3, chúng ta đến London xem kịch?”

Romeo và Julliet, kinh điển vĩnh hằng.

Trình Khác Hành ga lăng nắm lấy đầu ngón tay Trình Trú Hồi, hôn một chút rồi dứt ra ngay, gã nhẹ nhàng gật đầu, Trình Trú Hồi liền mỉm cười, nhìn gã, đọc lên lời thoại cậu thích nhất: “Trong sổ định mệnh, tên chúng ta nằm cùng một hàng.”

Trong ví Trình Khác Hành có một tấm ảnh, ảnh chụp mùa hạ đã nhạt nhòa ở bờ biển tây, còn có cả một đứa trẻ tóc vàng tặng hoa cho người mặc đồ cử nhân.

Bình thời tiết trên ban công, dung dịch trong suốt dự báo dài nắng sau chuỗi mưa dài.

Chú chim gặp nạn trở về trời xanh.

Đèn trên chùa Nhạn Thanh vẫn cháy hoài chẳng tắt.

Em yêu ngài từ thuở nào?

Có lẽ là lúc đột nhiên phát hiện, cho dù đi đến nơi nào, ngài cũng có thể gửi thư đến trước mặt.

“Ngài luôn tìm được em.” Trình Trú Hồi nói.

“Tôi luôn tìm được em.” Trình Khác Hành đáp.

Lần này, gã tự tay tặng đóa cúc họa mi sau lưng cho người yêu.

Vĩnh viễn đầu hàng trước gió xuân.

Vĩnh viễn đầu hàng trước A Hồi.