Gai Ngược Mùa Xuân

Chương 6: Vừa lóa



Xoài trên núi Nhạn Thanh sắp chín.

Thành phố Giang tọa lạc tại vùng gió mùa ôn đới, núi Nhạn Thanh là vùng ngoại ô, nên nhiệt độ càng thấp, nhưng nhờ có sự che chở của thần nữ, ông hòa thượng già trên núi chăm bón được một cây xoài.

Hôm nay trời thanh gió mát, Trình Trú Hồi và một vị chú tiểu béo tròn một người cầm sào một người nhặt quả, theo sự chỉ đạo của hòa thượng già hái xoài, nhưng cũng chỉ hái theo số người có mặt ở hiện trường. Khó khăn lắm cành cây mới mọc ra mười mấy quả, thiên thời địa lợi nhân hòa không thiếu cái nào, nếu hái hết thì đáng tiếc lắm, phải để mấy quả lại cho nó tự chín rục rồi hòa mình cống hiến cho đất mẹ.

Sào trúc dựng bên cạnh, Trình Trú Hồi nhận lấy trái cây từ tay chú tiểu, nắm lên xem xét, trong lòng vẫn cảm thấy quá mới mẻ nhưng không để lộ ra mặt.

“A Hồi thí chủ có cảm thấy quả này không đúng lúc không?” Hòa thượng già ngồi trên ghế đá bên cạnh, chậm rãi nói.

Ông già rồi, già hơn nhiều so với lúc Trình Trú Hồi gặp ông khi còn nhỏ, trở thành hòa thượng già chính hiệu, những vết nhăn sâu hoắm cắm vào da thịt, chỉ có đôi mắt đã qua gió sương đọc thiên mệnh vẫn sáng trong như cũ.

Không đợi Trình Trú Hồi đáp, hòa thượng già đã cười hiền lành nói tiếp: “Trước khi tôi xuất gia, trong nhà chuyên trồng xoài, sau này xa nhà ngàn dặm, vẫn nhớ mãi loại quả này, Trình thí chủ tâm địa thiện lương, thường tặng không ít mầm cây cho chùa, nhưng cuối cùng chỉ có một cây sống sót.”

Xoài xanh còn chưa chín, hòa thượng già chắp tay, ngữ điệu từ bi: “Quả hái xanh không ngọt, Trình thí chủ trước giờ không tin thiên mệnh, A Hồi thí chủ có định thử cùng ngài ấy không?”

Thâm ý trong lời quá rõ ràng, Trình Trú Hồi lại không hiểu thái độ của hòa thượng già, cũng không để tâm đây có phải là thăm dò hay không, chỉ bình tĩnh đáp: “Nhưng bây giờ không ngọt là thật, còn tương lai có ngọt hay không, con vẫn chưa biết.”

Hòa thượng già nhắm mắt cười, không nói.

Từ lúc về thành phố Giang, Trình Trú Hồi vẫn luôn tá túc ở chùa Nhạn Thanh, ngày nào cũng rảnh rỗi không có gì làm, không nghe tiếng chuông chùa buổi sớm thì đọc sách cổ buổi chiều, hoặc giống như bây giờ, ngồi xuống bàn chuyện không đâu với hòa thượng già.

Trình Khác Hành rất kỳ quái, đưa người trở về, nhốt lại, nhưng lại không đặt chân vào chùa Nhạn Thanh nửa bước.

Trình Trú Hồi càng kỳ quái, cứ như thể không biết chuyện mình bị nhốt ở ngôi chùa biệt lập này, không thèm hỏi một câu mà đã thản nhiên vào ở.

Nhưng thực tế Trình Khác Hành cũng không nhốt cậu, chùa Nhạn Thanh ngày nào cũng mở cửa, trời đất bao la, nếu Trình Trú Hồi muốn thì đi đến đâu cũng được, chỉ là tâm của cậu bị người khác nhốt rồi, ngay cả sân chùa cũng không thể bước ra một bước.

“A Hồi thí chủ, cậu có nhớ đồng hoa ở sau núi không?”

Trình Trú Hồi hoàn hồn, gật đầu: “Nhớ.”

Năm học lớp 11 cậu xin nghỉ phép về nhà mừng sinh nhật Trình Khác Hành, người đó lại cho cậu một bất ngờ lớn, cậu vẫn luôn nhớ.

Hòa thượng già thong thả vừa đứng dậy vừa nói: “Cây xoài này và đám hoa kia được đưa đến núi Nhạn Thanh cùng một lúc.”

Nửa vách núi đồng hoa không phải kiệt tác của mẹ thiên nhiên, là chính Trình Khác Hành trồng cho cậu.

Hàng mi Trình Trú Hồi khẽ run, ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng rời đi của hòa thượng già, bất ngờ nhưng cũng không ngoài dự đoán nhìn thấy bóng dáng như đã trầm lặng suốt một đời.

Bất ngờ là vì sau biết bao ngày, cuối cùng cậu cũng được gặp Trình Khác Hành.

Không ngoài dự đoán là vì, trong tiềm ý thức, cậu luôn có cảm giác, chỉ cần mình quay đầu lại, Trình Khác Hành sẽ vĩnh viễn đứng đó, im lặng nhìn theo bóng lưng của cậu.

Ngày cậu đi du lịch bắt gặp Trình Khác Hành chỉ đến thế thôi, sau khi đưa cậu về phòng thì gã biến mất, mọi việc còn lại đều giao cho người trợ lý đã đi theo gã nhiều năm xử lý. Phiêu bạc ở nước ngoài tận bốn năm, không ngờ sau ngày gặp Trình Khác Hành là về nước ngay.

Hóa ra ngôi nhà mà cậu tâm niệm lại trở về dễ dàng như thế.

Không được nhìn thấy thác nước ở Ontario, trong lòng Trình Trú Hồi lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cậu từng xem phim của Vương Gia Vệ, tuy rằng tự mình cũng cảm thấy ý nghĩ này ấu trĩ buồn cười, nhưng vẫn cho rằng ngắm thác nước cùng người khác sẽ gặp điềm không lành.

Không ngắm cũng tốt, ánh xuân vừa lóa tuy đẹp, nhưng lại quá ngắn ngủi.

Trong núi chẳng hay ngày tháng, nhưng Trình Trú Hồi nhẩm đếm mặt trời mọc lặn, vốn muốn đến khi gặp Trình Khác Hành thì hỏi gã, 17 ngày này gã đã làm gì, nhưng trước khi Trình Trú Hồi kịp hỏi, Trình Khác Hành đi đến, trong tay bưng một chén chè Dương Chi Cam Lộ.

Xoài trên núi còn chưa chín, nhưng xoài của nhà họ Trình mãi mãi là ngọt ngào nhất.

Trình Trú Hồi chỉ biết mím môi nhịn cười trước tín hiệu cầu hòa.

Trong mắt tiên sinh, A Hồi vĩnh viễn là đứa trẻ mê đồ ngọt nhé!

Một người không hỏi, người kia cũng không chủ động cười, hai người ngồi trong sân, xa trong núi là tiếng chim hót, gần có tiếng loảng xoảng chìa khóa va vào ổ khóa.

Đã lâu không ăn, tay nghề của dì giúp việc vẫn giỏi như thế, Trình Trú Hồi mê sự mát lạnh của món này muốn ăn thêm mấy ngụm, nhưng lại bị bàn tay trắng xanh kia chặn ngang thìa.

“Đừng ăn vội như thế.” Trình Khác Hành nói.

Dạ dày Trình Trú Hồi không tốt, lúc nhỏ hay quậy cho Trình Khác Hành không thể nào đi học đi làm.

Thôi được rồi. Trình Trú Hồi đặt thìa xuống.

Tong mắt tiên sinh, cậu vẫn là đứa bé ham ăn không biết tự lượng sức mình cần có người lớn trông chừng. Nếu đã như thế, tại sao tiên sinh lại rời mắt khỏi cậu.

“Tiên sinh.”

“Ừ.”

“Ngài đang tránh em sao?” Cuối cùng cậu cũng hỏi ra thẳng.

Trình Khác Hành nhìn cái cây duy nhất trong sân, ánh mắt lấp lóa khó lường, một lúc sau mới mở miệng, giọng đã khàn: “A Hồi, tôi chỉ mong em đừng tránh né tôi.”

“Tiên sinh thật là ngang ngược.” Trình Trú Hồi nói.

Trình Trú Hồi sững sờ, nhìn cậu.

Trình Trú Hồi ngồi ở đối diện gã, ánh mắt dịu dàng như sắp tan vào bức bích họa trên tường, nhưng lại nói ra lời cứng rắn chưa từng nói: “Em chưa từng nghĩ sẽ né tránh tiên sinh, sau này cũng sẽ không. Ngược lại là tiên sinh lo xa, vì diệt trừ hậu hoạn mà từ bỏ A Hồi trước.”

Lần đầu tiên bị người chất vấn như thế, ngữ điệu tố tội lại ôn hòa nhã nhặn, Trình Khác Hành nghe đến nghẹn lời, một lúc sau mới hoàn hồn, nhẹ nhàng than thở: “Học tốt không học lại đi học tranh biện.”

Tôi không cần em bao giờ?

Trình Trú Hồi không có được đáp án, Trình Khác Hành thấp thỏm ngẩng mắt, cái tính núi lở mặt cũng không đổi sắc bị khung cảnh trước mặt đánh sập. Gần như là lóng ngóng chẳng biết làm sao. Từ lúc đi học, Trình Trú Hồi đột nhiên trở nên hiểu chuyện, tính mít ước được giấu nhẹm vào trong, nhưng lúc này, đuôi mắt thanh niên lại nhuốm hồng.

Nhưng cậu rất cứng rắn, không rơi một giọt lệ, chỉ cố chấp nhìn người đối diện: “Tại sao tiên sinh lại tránh em?”

Lại trở về nguyên điểm.

Người kia im lặng không nói, Trình Trú Hồi cũng không quấn lấy đòi đáp án nữa, cậu lạnh giọng nói: “Tiên sinh định nhốt em bao lâu?”

Trình Khác Hành cố lấp sự run rẩy trong giọng nói: “Em có thể đi bất cứ lúc nào.”

Trình Trú Hồi bật cười, nụ cười sạch sẽ không chút khinh miệt, nhưng lại làm lòng người đắng ngắt: “Là vậy sao, em tưởng tiên sinh biết tiên sinh quan trọng như thế nào với A Hồi, có những lời không nói cho rõ, em sẽ không đi.”

Tiên sinh có biết không? Biết chứ.

Thế nên gã mới dám đưa người đến đây, không nghe cũng không hỏi. Chẳng qua là Trình Khác Hành ỷ vào sự tín nhiệm độc nhất vô nhị của Trình Trú Hồi.

Rõ ràng là chuyện ỷ thế hiếp người cũng đã làm, nhưng gã lại chẳng dám hó hé một câu.

Tiên sinh đang tránh em sao?

Đúng thế, A Hồi.

Tại sao?

Vì sợ hãi.

Sợ hãi em sợ tôi.

Có những lời muốn nói, nhưng lại không nói thành lời.

Sợ rằng một khi nói ra sẽ rơi xuống vực sâu không thể quay đầu.

Rõ ràng gã là một thương nhân chỉ vì lợi ích, trong nhà lại được sao Văn Khúc điểm bút ngọc, xui khiến cho một thương nhân mình hôi mùi tiền nuôi nấng một vị văn nhân cốt cách thanh tao, không ép được, không cứng rắn được. Trình Khác Hành muốn dệt lồng vàng nhốt chú hạc này bên mình vĩnh viễn, nhưng lại sợ núi Nhạn Thanh vắng tiếng chim ngân.

Rõ ràng đã thả cánh chim đi rồi.

Nhưng sao lại nhốt trở về?

Trình Khác Hành ngẩn ngơ nhìn núi tuyết xa xa, giọng nói trong lòng thầm nhủ chẳng biết cho Trình Trú Hồi hay tự nói cho mình, nhẹ như tan vào giữa tầng mây.

Đừng sợ tôi, A Hồi.

Gã thầm nghĩ.

Tôi không chịu nổi.