Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 30: Thượng Đế đã chết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rồi hai người, ông lão và người đàn ông, chia tay nhau như thế, tươi cười như hai đứa bé.

Nhưng khi Zarathustra một mình, hắn tự hỏi lòng: “Có thể như thế được chăng? Vị thánh già nua sống trong rừng thẳm ấy hãy còn chưa nghe nói rằng —— Thượng Đế đã chết rồi sao?”

(Trích “Zarathustra đã nói như thế” – Friedrich Wilhelm Nietzsche, NXB Nhã Nam (2014), Dịch giả Trần Xuân Kiêm)

Ngụy Tử Hư nói thẳng ra như vậy, Bành Dân Tắc lại không biết đáp lại thế nào, tức giận không được mà giáo huấn cũng chẳng xong, rất không có khí phách mà trốn vào nhà bếp.

Trước đây anh cho rằng thế giới của gay là cái gì đó rất không đứng đắn, yêu đương cũng chỉ vì muốn lên giường các kiểu. Nhưng Ngụy Tử Hư lại dùng cả tính mạng che chở cho anh, anh nhất thời không thể hiểu nổi. Chỉ mới quen biết được mấy ngày, bản thân anh cũng không có ý định đáp lại hắn, vậy mà Ngụy Tử Hư lại chẳng màng hết thảy giúp anh rửa sạch hiềm nghi. Rõ ràng bản thân cũng rất sợ hãi, lại kiên cường chống đỡ bày ra bộ dáng ôn hòa nhã nhặn.

Cái tên này, trước đây theo đuổi người khác cũng là như vậy sao? Cuộc sống bên ngoài của hắn rốt cuộc đơn thuần đến mức nào chứ?

Bành Dân Tắc định trước hết cứ chống đẩy một trăm cái để bình tĩnh lại đã, Ngụy Tử Hư lại như âm hồn bất tán mà bám theo anh. “Dân Tắc, anh vẫn còn giận tôi à?”

Bành Dân Tắc hết cách. “Sau này cậu đừng tiếp tục làm mấy hành động tự sát như vậy nữa, tôi cũng sắp bị dọa chết rồi.”

“Ò.” Ngụy Tử Hư cách quầy bar trả lời. Liếc anh một cái, cẩn thận hỏi: “Vậy hôm qua thì sao?”

“Hôm qua cái gì…” Trong đầu anh lập tức hiện ra cảnh Ngụy Tử Hư chôn mặt vào ngực mình đầy kiều diễm, thanh âm nỉ non khàn khàn trêu ghẹo quanh quẩn bên tai. Bành Dân Tắc chỉ cảm thấy quả tim “Đùng” một phát đập thẳng vào xương sườn, đột nhiên nôn nao khó thở. “Chuyện hôm qua cũng không được lặp lại nữa!”

“Ừm…” Trên mặt Ngụy Tử Hư còn chưa lộ vẻ thất vọng, đã lập tức đổi sang biểu tình khẩn thiết. “Xin lỗi, Dân Tắc, đáng lẽ tôi phải hỏi ý anh trước. Nhưng chẳng lẽ anh không ý thức được sao. Anh xem, tôi thích anh, mà anh lại không mặc quần áo đi đi lại lại trước mặt tôi, đổi sang cách nói của bọn anh chính là có một mỹ nữ cup D lõa thể uốn éo ngay trước mặt… A, nhưng như vậy cũng không thể cưỡng bách cô ấy, tôi lấy ví dụ sai rồi… Ý tôi là, ý tôi là, tôi cũng không phải loại người thiếu nghị lực như anh nghĩ đâu…”

Ngụy Tử Hư cúi đầu hối lỗi, Bành Dân Tắc nghe mà choáng váng. Sao lại có cảm giác như anh biến thành thiếu nữ bị xâm hại thế này? Trước đây anh chưa bao giờ ngờ tới sẽ có ngày bản thân bị một người đàn ông khác nâng niu bảo vệ trong tay, kể cả mỹ nam như Ngụy Tử Hư cũng không được. Hơn nữa, anh sao có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra câu “Tôi thích cậu” tự nhiên như không vậy chứ? Trước đây anh từng thử rồi, lời vừa đến bên miệng hai cánh môi đã như bị dính chặt lấy nhau, muốn nói được vừa trôi chảy vừa tự tin như thế là chuyện khó khăn cỡ nào!?

Đương nhiên, Bành Dân Tắc cũng biết Ngụy Tử Hư không giống kiểu người khô khan khù khờ như anh. Lúc cậu ta nói ra câu đó, chắc hẳn là chưa bao giờ bị từ chối.

Bên này Bành Dân Tắc còn đang lơ mơ với chuyện “Tôi thích anh” các kiểu, bên kia Ngụy Tử Hư đã xin lỗi từ “Nhất thời kích động” qua tới “Bản năng sinh vật”. Mới thoáng thất thần mà Bành Dân Tắc đã bỏ lỡ mất bước quá độ ở giữa.

“Đây là vết tích của tiến hóa, động vật ăn thịt đến buổi tối sẽ trở nên nóng nảy, dục vọng cũng tăng vọt. Khi đó bản năng của tôi chiến thắng lý trí, ý loạn tình mê. Đương nhiên tôi cũng sẽ không ngụy biện, tất cả trách nhiệm này tôi chắc chắn sẽ chịu hết…”

Bành Dân Tắc chịu không nổi nữa cắt ngang hắn: “Được lắm, động vật ăn thịt buổi tối đi săn còn có căn cứ khoa học, còn cậu muốn đè tôi thì căn cứ vào đâu?”

“Không không, anh hiểu lầm rồi.” Ngụy Tử Hư vội vã giơ tay quá đầu thề thốt, nhìn qua hiền lành vô hại: “Tôi không muốn đè anh, chỉ muốn bị anh đè. Có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

“Thôi cậu im đi.”

Cái gì cần giải thích hắn đã giải thích, Bành Dân Tắc bảo hắn ngậm miệng hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời mà ngậm miệng. Vốn tưởng sau chuyện hôm qua muốn hòa hợp lại sẽ rất khó, Bành Dân Tắc chịu nói chuyện bình thường lại với hắn coi như đã rất rộng lượng rồi. Ngụy Tử Hư như một ông lão thuyền câu[1], nhìn chằm chằm chú cá bé nhỏ Bành Dân Tắc vẫn vô tư quẫy nước, lẳng lặng buông cần. Cong bẻ thẳng rất khó, thẳng bẻ cong lại càng thách thức hơn.

[1] Nguyên văn 蓑笠老翁 (thoa lạp lão ông) – Xuất phát từ câu “Cô chu thoa lạp ông” (Một con thuyền cô độc, có ông lão mặc áo tơi, đội nón lá) trong bài thơ “Giang tuyết” của Liễu Tông Nguyên. ‘Thoa lạp’ là trang phục gồm áo tơi và nón lá thường thấy của dân chài.

20191128090200_76e33123ccd680114746600350ca8582_2

Trong nhà bếp ngoài tủ lạnh luôn có nguyên liệu cho bữa chính, ngăn tủ gỗ cũng để đầy hoa quả khô ăn vặt. Ngụy Tử Hư ngồi một bên quầy bar, nhàn rỗi không chuyện gì, mở tủ nắm ra một vốc. “Dân Tắc, trong này có hạt hạch đào này.”

Bành Dân Tắc quay đầu, chỉ thấy Ngụy Tử Hư hai tay cầm hai hạt hạch đào chặn trước mắt, vết rãnh trên vỏ hạt lộ ra nhân hạt bên trong chuyển động theo tần suất hắn ngẩng đầu, cố làm ra vẻ như mí mắt chớp nháy. Sau lưng hắn là đại sảnh vừa vãn cuộc vui, quỷ dị không một tiếng động, Bành Dân Tắc đột nhiên thấy rùng mình.

“Đừng đùa như thế, ghê quá.”

“Thật sao? Xin lỗi.” Ngụy Tử Hư cầm hạch đào. “Tôi chỉ thấy hạt hạch đào tròn tròn rất đáng yêu, còn nhỏ nhỏ giống con mắt nữa.”

“Ầy.” Bành Dân Tắc đưa cho hắn một cái kẹp hạch đào màu bạc. “Thấy đáng yêu thì bóc vỏ đi, buổi trưa làm cho cậu ăn.”

“Thật không!?” Ngụy Tử Hư nắm lấy cái kẹp. “Tôi muốn ăn hạch đào ngào đường!”

Bành Dân Tắc không đồng ý. “Quá nhiều calo. Tôi xào với đu đủ xanh, có muốn ăn không?”

“Hì hì, anh làm gì cũng được hết.” Đôi mắt Ngụy Tử Hư cong thành vầng trăng non. Chỉ là một câu nói bâng quơ, ra khỏi miệng hắn lại mang ý sủng nịch rõ ràng. Bành Dân Tắc không biết do cơ chế giọng nói hay ngoại hình support quá lớn, lập tức biết khó mà lui, lại cảm giác thân thể có nơi nào đó bị chặn lại. Vừa cúi đầu nhìn, đã thấy Ngụy Tử Hư một tay kẹp hạch đào, một tay trắng nõn khác khều lấy bàn tay thô to của anh, như trăng sáng trong veo nổi lên giữa cát vàng đại ngàn.

Bành Dân Tắc lập tức rút tay lại, đến chỗ pad trong bếp tìm đu đủ.

Ngụy Tử Hư nhìn vành tai đỏ ửng của anh, như thấu hiểu mà kẹp vỡ một hạt hạch đào.

Chuyện này, vẫn có cửa!

Ngụy Tử Hư đắc ý kẹp hơn hai mươi hạt hạch đào, lại nhớ đến một chuyện.

“Dân Tắc, tôi muốn đi cầu nguyện cho Tiêu Hàn Khinh, có thể đi cùng tôi được không?”

“Hả?” Bành Dân Tắc cau mày. “Lần trước cậu đi suýt nữa mất mạng đấy, bây giờ vẫn còn dám đi à?”

“Dân Tắc đừng dọa tôi mà.” Ngụy Tử Hư khoát tay nói: “Thế nên tôi mới nhờ anh đi cùng đó. Hơn nữa bây giờ còn đang là ban ngày. Lúc trước tôi bị thương, Tiêu Hàn Khinh đã giúp đỡ rất nhiều, tôi không thể không đi cầu nguyện cho cô ấy được.”



Văn phòng bệnh viện, chân tường một mét trở xuống sơn màu xanh nhạt, trang trí giản dị, Tiêu Hàn Khinh mặc áo blouse trắng, bên trong lộ ra áo lông cao cổ màu vàng nhạt. Tay cô đút sâu trong túi áo, nhìn thẳng vào ống kính lộ ra nụ cười đầy chuyên nghiệp. Phía sau là tủ kính, phản chiếu lưng áo cũng thẳng tắp tinh tươm không có một nếp nhăn nào. Trên bàn làm việc đặt một lọ kẹo tạo hình rất đặc biệt, là xe ngựa bí ngô đầy huyền ảo.

“Lạy Chúa, là Cha chí thánh. Hôm nay chúng con phó thác linh hồn Tiêu Hàn Kinh, mà Chúa đã gọi ra khỏi thế gian này về bên Chúa.”

Mặt đất phía sau bia mộ của cô hãy còn tươi xốp, vừa chôn cất, thi thể chưa có mùi mục nát, ruồi muỗi giòi bọ cũng tạm thời chưa chú ý tới bàn ăn bên này. Ngụy Tử Hư nhắm mắt cúi đầu, đối diện với bức ảnh của cô nhẹ nhàng cầu khấn, ngữ điệu dịu êm giống hệt như lúc hắn ôm cô nằm trên giường. Xương cốt của cô rồi sẽ thẩm thấu xuống vùng đất nơi này, thành thịt nát, nuôi trứng sâu. Nghĩ đến những thứ đó, Ngụy Tử Hư mỗi giây mỗi phút lại phải cố gắng nhẫn nhịn cơn buồn nôn, rầm rì nói lời thánh khẩn cầu.

“Kính xin nhận được Chúa Cha cứu thế cứu chuộc. Xin Chúa mở cửa Thiên Đàng cho linh hồn thiện lương sa ngã ấy vào. Xin cho linh hồn ấy được sự sáng vô cùng hằng soi cho liên.”

Bị Tiên Tri vạch trần, trước khi chết lại không bán đứng Ngụy Tử Hư, khiến hắn cũng có chút bất ngờ. Người phụ nữ này so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn. Mà đối với Ngụy Tử Hư, phụ nữ thông minh đều vô cùng đáng yêu. Sớm biết cô đáng yêu như thế, chiều qua có khi hắn đã có thể cứng lên rồi. Lần cuối cùng làm với phụ nữ đã là nửa năm trước, dù sao từ trước đến nay hắn cũng chưa bao giờ là một người đàn ông thanh tâm quả dục.

“Xin thương tình ban cho tôi tớ Chúa được an nghỉ trong lòng nhân ái của Chúa, và xin Chúa an ủi, nâng đỡ cho những người thân bằng quyến thuộc là những người còn ở lại. Xin cho họ luôn vững lòng cậy trông nơi tình yêu bao la của Chúa.”

Đương nhiên sẽ đến lúc Ngụy Tử Hư phải vứt bỏ người phụ nữ này, chỉ có điều không phải bây giờ. Giá trị của cô vẫn chưa lợi dụng sạch sẽ, hắn lại không thích lãng phí. Lúc Lưu Tỉnh nhìn về phía mình, quả thực hô hấp hắn trong phút chốc đã ngưng lại, lòng dạ suýt nữa rối lên như tơ vò. Sói bọn họ giết người phải lên kế hoạch, có vũ khí, mà Tiên Tri giết người chỉ cần dùng một câu nói. Thực sự là chính nghĩa bốc đồng mà tàn nhẫn.

Ngụy Tử Hư miệng niệm lời khấn, trong lòng lại sắp xếp đâu ra đó. Cuối cùng, hắn làm dấu thánh, cúi thấp người.

“Chúng con cậy vì Danh Chúa nhân từ. Amen.”

Tiên Tri đã muốn chết, hắn cũng tình nguyện ra tay giúp sức.

Bành Dân Tắc đứng bên cạnh nhìn hắn cầu nguyên xong xuôi, quay đầu lộ ra nụ cười ôn hoà, không khỏi thầm nghĩ.

Hắn thực sự là vô cùng thành kính.



“Ớt Chuông Nhỏ, tớ tới chơi với cậu nè!”

Bé trai đội mũ che nắng, mặc áo in hình cây dừa và bãi cát, chiếc balô nhỏ sau lưng nhét đầy đồ chơi nghịch nước và đồ ăn vặt.

Nghỉ hè đầu tiên sau khi Ớt Chuông Nhỏ chuyển nhà, Ngụy Tử Hư năn nỉ ba mẹ đi du lịch ở thành phố nơi em sống. Đó là một vùng duyên hải đang phát triển, trung tâm thành phố có phố mua sắm đông đúc, công viên trò chơi, bảo tàng, thu hút khách du lịch từ rất nhiều quốc gia. Nhà mới của Ớt Chuông Nhỏ nằm ở vùng đất cạnh biển vừa được giải phóng, chỉ có khu dân cư và cơ sở thiết bị hạ tầng, tương đối thanh tĩnh, đến bãi biển chơi đùa không sợ chen chúc, hoàn cảnh cũng tốt.

Vì vậy ba mẹ Ngụy Tử Hư đặt trước phòng khách sạn ở trung tâm, cả nhà lái xe đến khu dân cư cạnh biển. Không báo trước, vì Ngụy Tử Hư nói muốn tặng cho Ớt Chuông Nhỏ một niềm vui bất ngờ.

Đó đáng lẽ phải là một kỳ nghỉ hè vui vẻ.

“Ớt Chuông Nhỏ, cậu đâu rồi? Chúng ta đi bơi thôi!” Cửa vừa mở, Ngụy Tử Hư cao chưa tới đùi người lớn đã không thể chờ được nữa mà chen vào, hưng phấn chạy quanh phòng khách, lớn tiếng gọi Ớt Chuông Nhỏ, cố ý lộ ra một góc balô toàn đồ ăn vặt mà em thích. Ớt Chuông Nhỏ mập hơn mấy bé gái cùng tuổi hẳn một vòng, không thể không nhắc tới công lao của hắn.

Gọi rất lâu, không có ai trả lời. Ngụy Tử Hư định hỏi ba mẹ Ớt Chuông Nhỏ có phải em đã ra ngoài rồi không, nhìn ra cửa, hai người kia còn đang kinh ngạc nhìn lại hắn.

Không có hoan nghênh, không có chào mừng. Trong nháy mắt mẹ của Ớt Chuông Nhỏ còn cho là, Ngụy Tử Hư gọi thêm vài tiếng nữa, đứa con gái mũm mĩm đáng yêu của cô sẽ chạy ra từ trong phòng ngủ, giống như trước đây, nằng nặc đòi đi chơi. Con gái cô rõ ràng yêu quý đứa bé trai xinh xắn này đến vậy mà.

Nhưng không có gì cả, chẳng có ai xuất hiện. Trên mặt cô dần dần mất đi huyết sắc, trái tim đã chết lặng nhiều ngày một lần nữa khuấy đảo điên cuồng. Đầu gối cô mềm nhũn, chồng cô bên cạnh vội vã đỡ lấy. Bọn họ thoạt nhìn già đi cả chục tuổi.

Cuối cùng, cô bắt đầu gào khóc.

Ngụy Tử Hư sững sờ.

“Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?”

Viên cảnh sát trẻ tuổi đặt báo cáo lên bàn. “Chết đuối. Trong phổi ngập nước biển, xương tay chân đều bị bẻ gãy, nhưng nguyên nhân chết là do ngộp thở. Thi thể ngâm trong nước biển quá lâu, rất nhiều dấu vết quan trọng đã không còn rõ ràng.”

“Trước mắt thu thập được những gì?”

“Toàn thân nạn nhân có máu ứ đọng, khi còn sống đã bị ngược đãi, dây thanh quản bị cắt đứt, cơ thể mất nước nghiêm trọng, dinh dưỡng không đủ. âm đ*o bị xé rách, lúc được phát hiện, bên trong… bên trong nhét tua vít, dụng cụ khui rượu, nút gỗ, bọt biển… Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, đã thu được mẫu tinh dịch.”

Trầm mặc mấy phút, trong phòng vang lên tiếng lật giấy.

“Tra được ADN chưa?”

“Đã tra được mẫu ADN trùng khớp. Có… không chỉ một người.”

Nắm đấm nện xuống mặt bàn. “Đám súc sinh này!”

“Cảm ơn đã đưa chúng tôi tới đây.” Bên ngoài cục cảnh sát, ba mẹ Ngụy Tử Hư đỡ ba mẹ Ớt Chuông Nhỏ. Cảnh sát thông báo khám nghiệm tử thi đã hoàn tất, người nhà có thể nhận di thể về. Nhưng kể từ lúc nhìn thấy thi thể được vớt lên, bọn họ đã không còn dũng khí đối mặt với cơ thể nho nhỏ của con gái mình nữa.

Ngày đó em ra ngoài chơi ở khu vực gần nhà, đến nửa đêm vẫn chưa thấy về. Nhờ hàng xóm hỗ trợ tìm kiếm cả đêm, sau đó lại báo cảnh sát, một tuần lễ sau thì tìm thấy thi thể của em bị sóng biển đánh xô vào bãi cát.

“Xin nén bi thương.” Lúc này nói an ủi ra sao cũng đều vô nghĩa, ba mẹ Ngụy Tử Hư chỉ có thể ở bên cạnh cặp vợ chồng đáng thương, lắng nghe bọn họ đau khổ mà cuồng loạn. Mở cửa xe, chỉ còn chiếc balô nhỏ bị bỏ lại trên ghế trước, bé trai ở lại trên xe đã không thấy tăm hơi.

“Tử Hư?”

Ngụy Tử Hư núp ngoài phòng làm việc, bám lên cửa, nghe không sót một chữ nào đoạn đối thoại buồn nôn trong phòng.

Cảnh sát trẻ tuổi ra ngoài, Ngụy Tử Hư lập tức vọt đến sau cánh cửa, nhìn thấy anh ta đi cùng một người mặc áo choàng pháp y trắng, hắn cũng hoảng hốt bám theo họ.

“Thừa dịp kẻ xấu thả lỏng cảnh giác bỏ lên lầu, Ớt Chuông Nhỏ chỉ huy mấy đứa trẻ dựng một cái thang người, em ấy leo lên, cố gắng gõ lên cửa sổ thủy tinh chỉ thông ra mặt đất có 10 cm.”

Bóng đèn dây tóc ngoài phòng giữ xác đều bật, phát ra ánh sáng ảm đạm mà đắng chát. Rèm cuốn cửa sổ kéo xuống, bên ngoài nắng gắt như lửa. Ngụy Tử Hư nhìn ba chữ “Phòng giữ xác”, hắn còn quá nhỏ, trường học chưa dạy, hắn không đọc được ba chữ kia. Nhưng chúng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Ngụy Tử Hư không hề biết, bờ biển giữa ngày hè lại có thể lạnh đến như vậy.

“May mắn có người tốt bụng đi qua phát hiện, lũ trẻ được giải cứu, kẻ xấu cũng bị bắt giam.”

Cảnh sát và pháp y dừng lại trước cửa phòng giữ xác, trao đổi gì đó, cảnh sát móc bút bi ra, nhanh chóng ghi chép lên báo cáo khám nghiệm.

Tay chân Ngụy Tử Hư bắt đầu phát lạnh, trong lồng ngực lại có thứ gì nóng cháy chực chờ vọt ra ngoài. Vách tường nơi hành lang che ngợp trời như áp sát lấy hắn. Hắn rốt cục hét lớn một tiếng, không để ý hết thảy mà chạy về hướng phòng giữ xác.

“Này! Đứa bé đó ở đâu ra vậy? Mau ngăn nó lại!”

Có mấy cánh tay rắn chắc tóm lấy hắn, bé trai liều mạng giãy giụa, dùng răng cắn, dùng chân đạp, cơ hồ là bò chui qua đám người. Móng tay bám lên sàn nhà bẩn thỉu, hắn vẫn cứ lao đến cáng đặt thi thể ở ngoài cùng. Cảnh sát kéo chân hắn, tay hắn nắm lấy cáng, nín thở nhìn về phía bé gái tái nhợt.

“Bây giờ cô ấy mua một căn nhà cạnh bờ biển, có một cặp song sinh.”

Nội tạng thối rữa căng phồng, thi thể em đã bị sưng đến biến dạng. Da dẻ phù thũng, tóc dài dán lên mí mắt, có hạt muối nhỏ bé đọng lại. Hai bím tóc của em đều buông dài, có thể tết đuôi sam, thả xuống hai bên, cuối cùng đã bắt đầu ra dáng một bé gái xinh đẹp.

“Mùa hè hàng năm tôi đều đến thăm, cô ấy sẽ mời tôi ăn hải sản tươi, mực nướng nguyên con. Mỗi tội đồ cô ấy nấu thì chẳng ra làm sao cả.”

Ở cuối đuôi sam, được buộc cố định lại bằng một chiếc dây buộc tóc cũ màu hồng. Trên đó, treo một chuỗi ớt đỏ bằng nhựa đáng yêu.

Hắn bị lôi ra ngoài.

Ớt Chuông Nhỏ, thế gian này, vốn không hề có Chúa.