Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 34: Nguyện Chúa phù hộ



Bành Dân Tắc cảm giác bầu không khí lúc này cực kỳ bi thương, còn có chút lúng túng.

“Chuyện đó, cậu cũng đừng quá đau lòng.” Anh đi tới bên cạnh Ngụy Tử Hư.

Ngụy Tử Hư cười: “Tôi không đau lòng mà.”

Giữ lại đồ vật của người chết, còn nói là không đau lòng. Bành Dân Tắc nhớ lúc trước từng tán gẫu với Ngụy Tử Hư về hình mẫu phụ nữ yêu thích, hình như hắn rất thích kiểu như Tiêu Hàn Khinh, dù tính hướng không đúng lắm, nhưng chắc là vẫn có hảo cảm. Buổi sáng còn nói với anh: “Dân Tắc, tôi rất sợ.” bằng giọng vừa yếu ớt vừa hoảng loạn, Bành Dân Tắc lo hắn chịu áp lực lớn, lại vẫn cố ra vẻ cậy mạnh.

Nếu là anh em tốt, trước đây Bành Dân Tắc chỉ cần ôm vai an ủi vài câu, khui một chai rượu trắng, ngủ một giấc là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ. Nhưng anh và Ngụy Tử Hư chưa thân tới mức đó, phương pháp bình thường anh hay dùng để an ủi người khác cũng không dám áp dụng với Ngụy Tử Hư. Anh đăm chiêu suy nghĩ một lúc, mới châm chước mở miệng:

“Thật ra, tôi biết một loại ma pháp. Dùng nó rồi suốt đêm có thể bình an, không lo xảy ra chuyện gì.”

“Ma pháp?” Ngụy Tử Hư ngẩng đầu nhìn anh.

Bành Dân Tắc trịnh trọng gật đầu. Nhưng anh nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ thấy hình thể tráng kiện tiêu chuẩn của một vị huấn luyện viên, chẳng có chỗ nào giống ma pháp sư cả.

“Lúc trước tôi từng nói với cậu, ba mẹ tôi ra biển gặp bão, sau đó không trở về nữa. Không lâu sau, trong thôn xuất hiện một lời đồn kì dị, nói ba mẹ tôi bị hải yêu bắt đi. Ở chỗ bọn tôi có một truyền thuyết, nếu giữa đêm khuya gió lớn mà ra biển, ở gần bãi đá ngầm sẽ nghe thấy tiếng hải yêu hát. Đó là một âm thanh vô cùng mỹ lệ, có thể mê hoặc vạn vật. Ngư dân trước khi ra biển đều phải làm lễ cầu Thần Phật phù hộ, để tránh đụng phải hải yêu.”

“Còn tại sao lại có lời đồn ba mẹ tôi bị hải yêu bắt, là bởi vì bà nội tôi. Lúc bà gả tới trong thôn chỉ có một thân một mình, không đồ cưới, mà nghe nói còn là một đại mỹ nhân. Có người đồn rằng bà là hải yêu biến thành, mê hoặc đàn ông, lên bờ giả dạng con người sinh sống với con người. Hải yêu ở dưới biển biết được thì tức giận, không chỉ muốn bắt con trai bà đi, còn muốn bắt cả cháu trai, và tất cả những người có liên quan đến bà nữa.”

“Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, người ta nói gì cũng tin. Sợ đến mức không dám ra khỏi cửa, cũng không dám ngủ. Bà nội phát hiện, xoa lưng tôi, hỏi có phải tôi thật sự tin bà là hải yêu không. Tôi không dám nhìn bà, cứ một mực cúi đầu xuống. Bà nội chỉ cười, sau đó ghé vào bên tai tôi, dịu dàng nói mấy lời.”

“Bà nói, phải, bà chính là hải yêu. Thế nên bà cũng biết nói tiếng hải yêu, biết hát bài ca của hải yêu. Tiếng hát đó là một loại ma pháp, chỉ cần bà dùng giọng ca ấy ru tôi ngủ, tôi sẽ bình an vô sự.”

“Dân Tắc…” Ngụy Tử Hư nghe xong, không nhịn được cười. “Đó là mê tín.”

“Mê tín cái gì! Không phải cậu còn tin Chúa Giê-su đấy sao!?” Bành Dân Tắc đâm thọt lại một câu, sau đó lại cảm thấy không ổn, nói như vậy là xúc phạm tín ngưỡng của người ta, vội vã bồi thêm: “Tôi không biết Chúa có thực sự tồn tại hay không, nhưng bà nội tôi thì nhất định là có tồn tại. Tôi tin bà nội tôi.”

Ba chữ ‘bà nội tôi’ phát âm liền một lúc, nghe ra lại thấy mùi sữa[1]. Mà khi một người trưởng thành nhắc đến người thân của mình, không khỏi lộ ra chút tình cảm ấu trĩ trẻ con. Ngụy Tử Hư thấy đáng yêu vô cùng, cũng thuận theo anh nói: “Ừm. Vậy Dân Tắc cũng sẽ biểu diễn ma pháp cho tôi xem sao?”

[1] Bà nội là 奶奶 (nãi nãi), 奶 còn có nghĩa là ‘sữa’, vế sau dùng 奶气 (nãi khí) đại khái chỉ mấy đứa trẻ bập bõm nói chuyện miệng còn mùi sữa.

Bành Dân Tắc hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng vô cùng đáng tin: “Đương nhiên.”

Ngụy Tử Hư nhìn anh đầy mong chờ.

Anh hé miệng, vừa phát ra âm tiết đầu tiên bỗng dưng im bặt, giữa hai đầu lông mày nhăn lại, con ngươi hết đảo lên lại bắt đầu ngó ngang ngó dọc.

Ngụy Tử Hư đợi rất lâu.

“Dân Tắc… Có phải anh quên lời rồi không, hỏng hết cả bầu không khí rồi…”

“Trật tự!”

Anh cẩn thận nhớ lại một chút. Những lời ca từ miệng bà nội tràn ra phủ đầy xung quanh anh, nhưng lại không cách nào chiết nhập vào đầu anh được. Mà thực ra bà nội cũng không thường xuyên hát ru anh ngủ, đã qua nhiều năm trôi qua như vậy.

Bành Dân Tắc có cảm giác bản thân như đang đứng trên pháp trường.

Nhưng anh không thể nuốt lời, tôn nghiêm đàn ông như thanh gươm của Damocles[2], treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Anh bắt đầu lo lắng, bèn đưa tay ra vỗ vai Ngụy Tử Hư, nghiêm mặt nói: “Ngủ ngon!”

[2] “Thanh gươm của Damocles” là một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện. Tương tự câu “treo đầu sợi chỉ” chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.

Ngụy Tử Hư: “… Chỉ vậy thôi à?”

Bành Dân Tắc thề son thề sắt mà giải thích: “Đây là linh ngôn, nói một câu là ứng nghiệm liền. Tôi được di truyền từ bà nội, ma lực rất đầy đủ.”

Ngụy Tử Hư nín cười đến sắp thắt cả ruột, vẫn tỏ vẻ nghiêm nghị trả lời: “Nhưng câu này quá ngắn, tôi sợ không đủ hiệu lực.”

“Vậy làm sao ——” Bành Dân Tắc vừa cúi xuống, Ngụy Tử Hư đã nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên gò má anh.

“Còn cần một nụ hôn chúc ngủ ngon nữa.”

Ngụy Tử Hư nháy mắt một cái, mặt hắn chỉ cách anh gần trong gang tấc.

Lần này Bành Dân Tắc đã nhìn rõ vẻ mặt hắn. Đôi môi mềm mại mà xinh đẹp, cặp mắt khép hờ, bên trong hiện lên thủy quang lấp lánh.

Hơi thở của hắn dường như mang theo lửa đốt, cháy lan sang cả trên mặt Bành Dân Tắc. Không khí giữa họ tựa hồ lưu động chậm chạp, cẩn thận hít một hơi còn phảng phất ngửi thấy hương rượu ngọt nồng, khiến lòng người say đắm, làm cảm xúc thăng hoa. Hắn chỉ hôn Bành Dân Tắc một chút đã rời đi, không có thêm bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, Bành Dân Tắc lại cảm thấy vùng da vừa bị đụng chạm bỗng chốc trở nên tê rần, vô phương khống chế, một cơn ngứa ngáy dâng lên từ đáy lòng rồi vọt thẳng xuống hạ bộ, không cách nào xua tan được.

Lúc anh nhìn lên môi Ngụy Tử Hư, cơn ngứa đó lập tức khuếch đại thành một trận kích động. Nhưng đến tột cùng là cái gì kích động, anh cũng không dám nghĩ tiếp nữa.



Đêm khuya, Ngụy Tử Hư đẩy cửa ra ngoài.

Đèn trong đại sảnh vẫn bật, nhưng ngọn đèn sáng nhất ở trung tâm đã tắt, một vòng đèn xung quanh gộp lại cũng không sáng bằng, âm u mờ mịt. Ngụy Tử Hư chuẩn bị xuống lầu, trong lúc lơ đãng liếc nhìn về phía cuối hành lang. Ở đó có một ô cửa sổ hướng nam, song cửa bằng gỗ, bình thường không mở, thuần túy thiết kế để đón ánh trăng. Tối nay trăng khuất, ô cửa mà bình thường ánh đèn không chạm tới này lại phá lệ nổi bật.

Ngụy Tử Hư đứng không vững, vội vã quay lại. Bởi hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người dựa vào cửa sổ, bóng lưng như ẩn như hiện. Gót chân hắn đụng vào tường, phát ra một âm thanh trầm đục. Người kia quay đầu lại, nhìn Ngụy Tử Hư.

Y vừa quay đầu, quanh thân cuối cùng cũng hiện lên chút độ ấm, là người sống. Ngụy Tử Hư thở phào một hơi, ôm ngực nói: “Giáo sư Lạc, sao lại đứng một mình ở đó vậy, làm tôi sợ gần chết, còn tưởng là…”

“Cậu tưởng là gì?” Lạc Hợp hỏi.

Ngụy Tử Hư thoạt nhìn như thực sự bị dọa, hít thở sâu mấy lần mới đáp: “Tôi còn tưởng, mấy người nằm dưới đất kia không cam tâm, muốn trở về thăm hỏi.”

“À…” Lạc Hợp nghiêng người, khuỷu tay đặt trên bệ cửa. “Không phải cậu đã dẫn độ họ đến Thiên Đường rồi sao, sao còn có thể trở về được.”

Khoảng cách này nói chuyện cũng hơi mệt, hơn nữa ở giữa còn là phòng Lưu Tỉnh. Ngụy Tử Hư cười cười, đi về phía Lạc Hợp. “Địa ngục, luyện ngục, Thiên Đường, mỗi nơi đều có chín tầng, mỗi tầng lại rộng thênh thang. Tôi chỉ có thể dẫn cho họ đến điện xét xử ở tầng địa ngục cao nhất, sau đó họ bị đẩy vào tù ngục, hay là được tuỳ tùng của thánh nhân dẫn lối đến điện quang minh, không phải chuyện tôi có thể quản được nữa. Giáo sư Lạc, con người đến một thành phố xa lạ còn bị lạc đường, huống chi là Thiên Đường vô vàn ngã rẽ, những linh hồn cô đơn rất dễ dàng lạc bước.”

Trong lúc nói chuyện, Ngụy Tử Hư đã đến bên cạnh Lạc Hợp, có thể nghe thấy một tiếng cười khẽ giật ra từ trong lỗ mũi y, hiển nhiên hoàn toàn không thể tiếp thu truyền giáo của hắn.

Ngụy Tử Hư cũng không để ý, chuyển đề tài: “Đã trễ thế này, Giáo sư Lạc còn ở đây làm gì vậy?”

Lạc Hợp: “Xem phim, có chút cảm xúc, muốn ra ngoài đi dạo.”

Ngụy Tử Hư: “Ồ? Phim gì thế, lại khiến anh phải suy nghĩ?”

Lạc Hợp không nhìn hắn, xoay người, hai tay chống trên bệ cửa sổ. Ánh trăng vờn trên mặt y, lại bị song cửa cứng nhắc phân cách in hằn thành một khoảng tối, đường viền gò má rõ ràng, tái nhợt mà lạnh lùng.

“Sói nhìn qua mạnh mẽ, lại không phải hoàn toàn như vậy.”

“Ừm.” Khóe mắt Ngụy Tử Hư ngậm cười, cùng Lạc Hợp sóng vai đứng thẳng. “Nhất là sói lạc đàn, đừng nói đến đi săn, vừa nhìn thấy động vật ăn cỏ đã phải nhanh chóng chạy trốn. Bởi động vật ăn cỏ nhỏ yếu, sẽ luôn tụ tập thành bầy.”

Khóe miệng Lạc Hợp khẽ giật. “Vậy sói lạc đàn, cũng chỉ có thể nhân lúc con mồi ngủ say mà đánh lén. Bây giờ là hai giờ sáng, chính là giai đoạn ngủ sâu nhất.”

“À, vậy sao.” Ngụy Tử Hư cười hỏi. “Vậy Giáo sư Lạc ngồi đây rình Sói à?”

Ngữ điệu Lạc Hợp bình thản: “Không rình ra Sói, nhưng lại rình được cậu.”

“Xin lỗi nha, chọc Giáo sư Lạc mất hứng rồi.” Ngụy Tử Hư lười biếng duỗi người, học theo tư thế của Lạc Hợp, thoải mái dựa vào cửa sổ. “Tôi biết Giáo sư Lạc tin tưởng tôi không phải Sói, mới có thể nói với tôi những lời này. Nếu không đêm hôm khuya khoắt đứng ngay cạnh Sói, lại còn nói mấy câu có thể khiến hắn nảy sinh cảnh giác, người thông minh như Giáo sư Lạc chắc chắn sẽ không hành xử thiếu suy nghĩ như vậy. Giáo sư Lạc, anh có gì nghi vấn với tôi sao? Cứ hỏi tôi trực tiếp là được.”

“Không phải nghi vấn, chỉ là đến giờ vẫn không hiểu.” Lạc Hợp nói. “Ngụy Tử Hư, con người cậu quá mức mâu thuẫn. Tín ngưỡng Chúa, nhưng lại thích Niet. Ngày đầu tiên cậu kinh hoảng như vậy, lúc này lại có thể lãnh tĩnh đến mức độ này. Tôi tiếp xúc với cậu càng nhiều, lại càng không thể hiểu nổi cậu. Bản thân cậu khiến tôi cảm thấy vô cùng nguy hiểm.”

“Giáo sư Lạc.” Ngụy Tử Hư thở dài. “Sao anh lại suy nghĩ phức tạp như vậy? Tôi không phải lúc nào cũng nghiêm túc cẩn thận như anh, rất nhiều chuyện đều làm theo cảm tính. Còn về chuyện tín ngưỡng, Niet có một câu mà tôi ấn tượng rất sâu. Ông nói: ‘Các ngươi vẫn chưa tìm ra các ngươi, thế mà các ngươi đã tìm ra ta. Tất cả lũ tín đồ đều giống như thế, đó là lý do tại sao mọi đức tin đều chẳng có nghĩa lý gì ráo’[3]. Khi còn bé tôi đọc được câu này, lúc đó vẫn còn đang suy nghĩ về ý nghĩa của tín ngưỡng đối với mình.”

[3] Trích “Tôi Là Ai? Đây Là Người Mà Chúng Ta Mong Đợi!” (Friedrich Nietzsche), NXB Huệ Quang (1969), Dịch giả Phạm Công Thiện.

Lạc Hợp trầm mặc hồi lâu.

“Vậy còn cậu thì sao?” Y hơi hếch cằm, nghiêng đầu, nhìn vào mắt Ngụy Tử Hư, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

“Ngụy Tử Hư, cậu đã tìm thấy ‘chính mình’ chưa?”



「 Không được để lộ những vật đắt tiền mang theo bên người. 」

「 Không được ăn mặc hở hang ở nơi công cộng. 」

「 Không được đi chơi ở chỗ hẻo lánh. 」

Sau khi Ớt Chuông Nhỏ gặp nạn, ba mẹ Ngụy Tử Hư càng thêm nghiêm ngặt trông giữ hắn. Được nghỉ cũng không cho sang nhà bạn chơi, đến lớp tan học đều phải đi bằng xe của ba, đương nhiên cũng không được phép ra ngoài một mình. Hắn bị nhốt vào một cái lồng chim gió thổi không lọt mưa rơi không tới, người bên ngoài vừa có thể thưởng thức bộ lông xinh đẹp ngăn nắp của hắn, vừa có thể đảm bảo hắn luôn hiện diện ngay dưới mí mắt.

Ngụy Tử Hư rất hiểu chuyện. Hắn biết ba mẹ làm vậy là đúng. Nếu ba mẹ của Ớt Chuông Nhỏ có cơ hội làm lại, nhất định họ cũng sẽ làm như vậy.

Chỉ là hắn không hiểu, Ớt Chuông Nhỏ đã làm gì sai?

Nếu không phải lỗi do trẻ con, tại sao quản giáo và răn đe lại luôn rơi xuống đầu mấy đứa nhỏ?

Gặp người xấu thì phải mau chóng bỏ chạy, bị bắt nạt cũng phải cố gắng nhẫn nhịn, xảy ra xung đột cũng phải nhận lỗi giảng hòa trước. Kẻ xấu trời sinh đều lớn mạnh hơn họ sao? Vì phải tuân thủ luật pháp, họ nhất định phải sống trong nơm nớp lo sợ? Những điều lệ chế độ này đó, thật ra chẳng phải vũ khí, mà rốt cuộc chỉ là trói buộc?

Chúng ta, bất tài nên chỉ có thể cây ngay không sợ chết đứng?

Mẹ à, con không hiểu.

Mẹ nói lọ hoa đẹp đẽ quá mỏng manh, cần phải bảo vệ.

Nhưng mẹ cũng chưa nói, tại sao lại có người vô duyên vô cớ muốn ném vỡ nó?

Người tuân thủ pháp luật thì khắp nơi né tránh, kẻ không nhìn luật pháp thì tùy ý tiêu dao.

Ngụy Tử Hư vẫn giống như trước đây lạc quan hướng về phía trước, tích cực hòa đồng. Nhưng những việc người lớn làm thực sự khiến hắn khó hiểu, vậy mà vẫn giải thích một cách đường đường chính chính. Ngụy Tử Hư cho rằng bản thân chưa đủ thông minh, chưa hiểu được những lo toan phiền não của người lớn. Đến lúc hắn đủ thông minh rồi, mới phát hiện thật ra hắn chỉ là không đủ chết lặng.

Ngày Ớt Chuông Nhỏ được chôn cất, hắn lén lút rời khỏi đội ngũ đưa tang. Một mình chạy đến bên bờ biển, bỏ cặp sách xuống, bò lên phiến đá ngầm.

Dưới chân sóng biển mãnh liệt dâng trào, xô vào tảng đá ngầm. Hắn lấy ra một chiếc dây buộc tóc mới, cà chua đã bị thuốc màu nhuộm thành ớt chuông. Hắn buông tay, dây buộc tóc rơi thẳng xuống biển, biến mất không chút dấu vết. “Xin lỗi, tớ vốn định nghỉ hè sẽ đưa cho cậu, lại kéo dài đến tận bây giờ.”

Ngụy Tử Hư nhìn chằm chằm nơi dây buộc tóc rơi xuống. Mặt biển sôi trào phập phồng, tựa như có người nào đó ở phía dưới đang từ từ nghẹt thở. Bọt nước trắng xóa dần dần biến thành cánh tay, rồi đầu và chân một người, thi thể trương phềnh như một quả bóng hỏng, xô tới trước mặt hắn. Khi ấy Ngụy Tử Hư vẫn còn nhỏ yếu, nhưng hắn tin tưởng vào luật pháp hoàn thiện, vào những người lớn tài giỏi lo liệu, bản thân hắn có lẽ cũng không cần thiết trở nên mạnh mẽ.

Mãi đến tận khi hắn nhìn thấy đứa bé kia giãy giụa trong biển lớn.

Có lẽ thế giới này chẳng hề thiếu chính nghĩa và quy củ, chúng có thể nhốt Ớt Chuông Nhỏ vào một chỗ để bảo vệ, có thể mang người xấu ra chịu trách nhiệm trước công lý.

Nhưng vẫn, không đủ để cứu được em.

“Thật ra hôm qua tớ rất muốn tâm sự với ba mẹ chuyện của cậu. Nhưng tớ lại cảm thấy, không nên lãng phí thời gian của họ.”

“Ớt Chuông Nhỏ, cậu biết không, cậu thậm chí còn không quan trọng bằng một căn hộ nữa.”

Hắn vẫn không hiểu. Đứa bé hôm nay ngồi xổm trên phiến đá ngầm, rất nhiều năm sau vẫn cứ ngơ ngác như vậy. Chỉ có một điều chắc chắn. Kể từ ngày đó, Ngụy Tử Hư bắt đầu sợ hãi biển rộng.



“Cộc —— “

Ngụy Tử Hư lúng túng cười. “Thật ra tôi ra ngoài là muốn tìm đồ ăn khuya, không ngờ lại cùng Giáo sư Lạc hàn huyên lâu như vậy.”

Lạc Hợp thu hồi tầm mắt. “Vậy cậu đi đi.”

“Có cần tôi tiễn anh về phòng không? Trên hành lang còn lạnh lắm.”

“Không cần.”

Bị Lạc Hợp từ chối, Ngụy Tử Hư cũng không khách sáo thêm, quay người đi về hướng cầu thang. Đi được vài bước, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, gọi Lạc Hợp một tiếng. Lạc Hợp quay đầu lại.

Ánh trăng ảm đạm chiếu rọi trên người y, y đứng ở nơi trung tâm ánh sáng, tựa như thấy rõ cả lông tơ trên mặt. Mà Ngụy Tử Hư lại bị bóng tối nơi hành lang che khuất, nét mặt không rõ. Hai người bọn họ, ánh sáng và bóng tối tách rời, đột ngột mà dữ tợn. Ngụy Tử Hư đứng trong bóng tối nhìn y mỉm cười, cất giọng chân thành thản nhiên.

“Nguyện Chúa phù hộ anh.”

Ngày thứ năm, kết thúc.