Gameshow Vô Hạn

Chương 39: Kẻ Truy Kích - 4



Loa phát thanh thông báo: "Kẻ Truy Kích số 1 OUT, Kẻ Truy Kích số 2 OUT, Kẻ Truy Kích số 3 OUT."

Đồng thời đồng hồ màu đen trên tay phải "tít tít tít" nhắc nhở.

Hứa Giai cúi xuống xem.

[Chúc mừng người chơi nhận được phần thưởng giành cho người thắng cuộc]

[Cấp bậc hiện tại của bạn là lv2. Nếu tiếp tục thắng thêm hai trò chơi khác, đồng thời có tỷ lệ thắng là 30% trở lên, bạn sẽ trở thành người chơi lv3. (Tỷ lệ thắng hiện tại của bạn là 100%. Bạn đã tham gia bảy trò chơi, chiến thắng bảy lần)]

[Đồng hồ có thể hiện thị thông tin của những người chơi có cấp độ thấp hơn, hiện giờ bạn có thể xem thông tin của người chơi lv.0 và lv.1]

[Ba mươi giây sau bạn sẽ được đưa ra khỏi trò chơi]

[Chú ý: Sau khi rời khỏi trò chơi, bạn không được phép đề cập đến 'Gameshow vô hạn' với bất cứ người nào không phải người chơi]

"Xem ra Tề Viễn và số 3 ở cùng nhau, đã loại hết nhóm Kẻ Truy Kích".

Nhóm Truy Kích có ba người, Hứa Giai nghe xong cũng hơi ngạc nhiên.

"Nằm cũng thắng!!" Số 1 sung sướng reo hò. Vô duyên vô cớ nhặt được 300.000 tệ đúng là quá sướng, anh ta không thể nào bình tĩnh ngay lại được.

Số 2 không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ vạn phần nhìn Hứa Giai, trong mắt như có hai ngôi sao lấp lánh.

"Hợp tác vui vẻ, gặp lại sau nhé". Hứa Giai chào họ, được hệ thống đưa đi.

Sau khi ngủ một giấc thật ngon, thứ khiến lòng người sung sướng hạnh phúc nhất chính là – đọc số dư tài khoản!

Tin nhắn thứ nhất:

[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 300.000,00 tệ tiền thưởng (dành cho người chiến thắng). Số dư còn lại: 300.000,00 tệ]

Tin nhắn thứ hai:

[Tài khoản xxxx1234 của quý khách nhận được 30.000,00 tệ tiền thưởng (Người chơi lv2, tiền thưởng tăng 10%). Số dư còn lại: 330.000,00 tệ]

Sau đó... không có sau đó nữa.

Hứa Giai không dám tin, mở tin nhắn qua lại vào lần, xem có tin nhắn nào chưa đọc hay không. Cho đến nửa ngày sau cô mới hết hi vọng, dũng cảm chấp nhận sự thật – vòng này chỉ có bằng đó tiền thưởng thôi.

Một ngày thu nhập được 330.000 tệ, đúng là không thể dùng hai chữ 'chỉ có' được. Nhưng Hứa Giai đã sớm quen với chuyện mỗi trò chơi nhận được 500 – 600 nghìn tệ, bây giờ chỉ còn một nửa, trong lúc nhất thời không chấp nhận được.

"Nhưng nói cho cùng, trò chơi lần này mình không loại được ai". Hứa Giai nghiêm túc phân tích, "Không có thắng lợi tuyệt đối, MVP cũng không phải mình..."

Cẩn thận nghĩ kỹ, cô cảm thấy tiền thưởng thế này cũng đúng, dù sao đây cũng là chiến thắng của cả đội.

Cô chuyển tiền sang một tấm thẻ khác, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện, sau khi mua nhà ở xong, bên trong tài khoản của cô còn đến 2.600.000 tệ!

Cô than thở: "Tốc độ kiếm tiền sắp đuổi kịp máy in tiền rồi".

**

Mặc dù kiếm tiền rất nhẹ nhàng, nhưng Hứa Giai vẫn không lười biếng, chăm chỉ đi học nhu thuật. Cô cố gắng tập luyện hết mình, tranh thủ bổ sung cho nhược điểm thể lực.

Hôm đó, Hứa Giai tập luyện xong, về nhà tắm rửa một cái, thay quần áo ở nhà. Vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động lại vang lên.

"Alô, mẹ?" Hứa Giai nhận điện thoại, cả người thoải mái dựa vào sô pha. Mẹ Hứa hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi thăm: "Cuối tuần con rảnh không? Về nhà một chuyến nhé".

Hứa Giai học đại học ở thành phố khác, sau khi tốt nghiệp cũng không về làm gần nhà. Nhưng chỗ cô ở không xa nhà lắm, ngồi tàu cao tốc tầm hai giờ là đến nơi, rất thuận lợi.

"Có chuyện gì thế mẹ?" Hứa Giai thuận miệng hỏi.

"Khụ, à à, dì Lâm của con có cậu con trai, không lớn hơn con là mấy. Mẹ muốn hai đứa gặp một lần, kết bạn với nhau". Mẹ Hứa uyển chuyển nói chuyện.

Động tác của Hứa Giai dừng lại, hỏi thẳng: "Xem mắt ạ?"

"Kết bạn, kết bạn thôi". Mẹ Hứa định lừa con gái cho qua.

"Con còn bận kiếm tiền, làm gì có thời gian rảnh". Hứa Giai không cần suy nghĩ, từ chối ngay.

"Kiếm tiền quan trọng kết hôn không quan trọng sao?" Mẹ Hứa tức giận, tận tình khuyên con gái: "Nghe mẹ đi, con không còn nhỏ nữa đâu".

Hứa Giai cảm thấy khó hiểu, vừa bực mình vừa buồn cười nói với mẹ: "Con tốt nghiệp đại học còn chưa được một năm, sao đã thành tuổi không nhỏ nữa rồi?"

"24 tuổi mà chưa yêu đương, sao mẹ có thể không vội đây hả?" Mẹ Hứa không nhịn được, cao giọng.

"Không có ai hợp mắt". Hứa Giai nhàn nhạt trả lời: "Dù nhìn thấy người đàn ông thế nào, tâm con vẫn lặng như nước, trong đầu chỉ có tiền thôi".

Mẹ Hứa: "..."

"Mà mẹ", Hứa Giai tiếp tục nói, "Nếu con muốn tìm đối tượng, ít nhất phải đủ điều kiện đấy. Nếu không đẹp trai bằng Tiểu Viễn nhà bên, không thông minh bằng cậu ấy, cũng không nhiều tiền như cậu ấy, thì đối tượng như thế con tìm làm gì?"

Mẹ Hứa: "Cho nên mẹ có ngại con mang Tiểu Viễn về nhà đâu".

Hứa Giai im lặng nghẹn lời, nghĩ thầm, mẹ, mẹ đúng là không kén chọn đấy.

Mẹ Hứa lại tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Mẹ nói cho con nghe chứ, đàn ông tốt là phải cướp! Người giống Tiểu Viễn, quen biết đã lâu, điều kiện lại tốt, vô cùng vô cùng hiếm thấy. Con phải nắm chắc cơ hội, đừng để tương lai hối hận".

Hứa Giai im lặng, cô cảm thấy Tề Tiểu Viễn chắc là không muốn một cô bạn gái thổ phỉ như cô đâu. Khi còn bé anh bị cô hôn tới hôn lui, có khi còn để lại bóng ma tâm lý...

"Nhưng mà chắc không kịp thật rồi". Mẹ Hứa đổi lời, tiếc nuối vô cùng: "Nghe nói cuối tuần này, Tiểu Viễn cũng về nhà xem mắt".

"Tại sao ạ?!" Hứa Giai đột nhiên cao giọng hẳn lên.

Mẹ Hứa giật nảy mình, vô thức trả lời, "Hai đứa các con, hai mươi mấy rồi mà không đứa nào lo nghĩ, sao bố mẹ có thể không nóng vội chứ? Đương nhiên phải giới thiệu đối tượng cho rồi".

"Không phải..." Trong nháy mắt Hứa Giai đã ngây người. Nhưng cô đã nhanh chóng phản ứng kịp, nói một hồi: "Cậu ấy đẹp trai như thế, đầu óc cũng tốt, sự nghiệp lại có thành tựu, sao còn phải đi xem mắt? Vốn không cần thiết mà!".

"Con nói với mẹ mấy lời này làm gì?" Mẹ Hứa không vui: "Sớm đưa người ta về nhà thì giờ làm gì có chuyện thế này chứ?"

"Con..." Hứa Giai nghẹn lời.

"Không nói với con nữa, nhớ là cuối tuần phải về đấy". Vừa dứt lời, mẹ Hứa đã cúp điện thoại.

Hứa Giai mặt không biểu cảm nhìn điện thoại chằm chằm, trong lòng bốc lên cơn giận khó hiểu... Giống như... đồ của mình đã bị người khác cướp mất.

Cô định chiều nay nghỉ ngơi một bữa, ai ngờ nói chuyện một hồi, trong cơ thể lại sinh ra sức lực vô hạn, thế là cô chạy tới phòng tập luyện đánh bao cát một hồi lâu.

Giáo viên nhu thuật định tìm Hứa Giai nói chuyện vài câu, nhưng nhìn qua sắc mặt của cô, không nói hai lời, quay đầu đi ngay – vẻ mặt người nào đó tối tăm phức tạp, có ngu mới đi đến tìm phiền phức!

**

Hai ngày nhoáng cái đã trôi qua.

Hứa Giai mặt không đổi sắc ngồi trên ghế chờ trò chơi mới bắt đầu, lạnh lẽo vô cùng, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Hệ thống nhanh chóng đưa người chơi vào trong, chữ to màu vàng kim bắt đầu giới thiệu quy tắc.

"Hoan nghênh bạn đến với 'Gameshow vô hạn'."

"Trò chơi vòng này chính là 'Tập đặc biệt: Người ngoài hành tinh', Tổng cộng có mười hai người chơi, trong đó bạn là người chơi số 2".

"Chú ý 1: Bạn là người chơi đến từ sao Thủy, nhiệm vụ của bạn là loại toàn bộ người chơi đến từ Sao Hỏa".

"Chú ý 2: Số lượng người chơi ở hai hành tinh này chưa được xác định, thẻ manh mối nằm rải rác ở trong thôn"

"Cố gắng tìm thẻ manh mối, cẩn thận tránh khỏi công kích của người chơi khác và tiêu diệt toàn bộ người chơi hành tinh còn lại".

"Mười phút sau trò chơi chính thức bắt đầu, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng."

Tiếp theo là phần thưởng chiến thắng.

[Giành được thắng lợi trong trò chơi này, bạn sẽ nhận được phần thưởng trị giá 500.000 tệ]

[Thông qua kiểm tra đối chiếu, bạn là người chơi lv.2. Tất cả tiền thưởng trong trò chơi này của bạn sẽ được tặng thêm 10%. (Tức là nếu bạn nhận được phần thưởng chiến thắng là 500.000 tệ, số tiền thực tế bạn nhận được là 550.000 tệ)].

Hứa Giai không khỏi nhíu mày, "Không biết đồng đội là ai, cũng không biết đối thủ là ai, không có một thông tin nào cả".

Cô thở dài, vẻ mặt nghiêm túc, đây chính là thời điểm dùng kế hoạch mà cô luôn ấp ủ! Loại tất cả những người khác trừ cô ra, nhất định có thể chiến thắng! (người hành tinh khác: 0; người hành tình mình: 1)

Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Giai bình tĩnh chờ đợi trò chơi bắt đầu.

Vòng ánh sáng bao quanh biến mất, Hứa Giai bước ra ngoài, định đi tìm thẻ manh mối trong thôn. Nào ngờ mới đi được hai bước, cô đã phát hiện một tấm thẻ manh mối màu đen nằm ngay bên đường, bị chôn dưới đất, chỉ lộ ra một góc nhỏ.

Thẻ manh mối có thể tìm thấy dễ dàng thế sao? Hứa Giai hơi nghi ngờ lẩm bẩm, nhưng vẫn nhanh tay đào tấm thẻ lên.

Trên tấm thẻ có một dòng chữ "Bữa tối cuối cùng."

Hứa Giai cúi đầu suy nghĩ, âm thầm phân tích: "Nếu mình nhớ không lầm đây là tác phẩm của Da Vinci, lấy tài liệu từ Tân Ước Kinh Thánh".

"Nội dung đại khái là sau khi cử hành Lễ Vượt Qua, có người muốn bắt ông ấy, nhưng không có ai dẫn đường. Vì tiền, môn đồ Judas chủ động mật báo, chỉ điểm cho quân lính, ông ta hôn người nào thì người đó là Jesus. Cùng ngày với Lễ Vượt Qua, Jesus cùng 12 môn đồ có một bữa tiệc cuối cùng. Jesus đã biết có người muốn phản bội mình, cũng đem chuyện này nói ra trước mắt tất cả mọi người. Nghe xong, 12 môn đồ có người thì ngạc nhiên, có người căng thẳng, có người lại tức giận".

"Chờ chút! 12 môn đồ?!"

Trong lòng Hứa Giai hiện lên dự cảm không lành, bật thốt thành lời: "Số người chơi cũng là 12 người, không phải hệ thống đang ám chỉ điều gì chứ?"

12 môn đồ, chỉ có Judas là kẻ phản bội. Hay nói cách khác, 12 người chơi, chỉ có 1 gián điệp, còn lại là 11 người chơi khác là một phe??

Càng nghĩ, Hứa Giai càng cảm thấy mí mắt giật liên hồi.

Sao thẻ nhắc nhở không để ở nơi khác mà lại đặt ngay nơi mà hệ thống phân cho cô?

Vì sao gián điệp chỉ có một người, thẻ manh mối cô nhận được lại còn rõ ràng đến vậy?

12 người, trò chơi đồng đội, gián điệp chỉ có một người, khả năng thành công rất thấp. Thậm chí nếu người chơi này không phải một người chơi cấp cao thì có thể trò chơi sẽ kết thúc rất nhanh.

...

Hứa Giai suy nghĩ hồi lâu, người chơi bị hệ thống chọn trúng, cho một suất 1 đấu 11 đúng là quá xui xẻo rồi, chắc không phải là mình đâu nhỉ?

Bị hệ thống dành cho một thân phận đặc biệt, thế nhưng chắc người nhận được thân phận này cũng không thể vui nổi đâu nhỉ.

Hứa Giai vuốt vuốt mi tâm, tùy ý đi dạo trong thôn.

**

Đi được một lúc, người chơi số 1 xuất hiện. Hai người đứng cách xa nhau, hỏi han vài câu.

Số 1 hỏi: "Cô là người hành tinh nào?"

Hứa Giai hiểu rõ quy tắc trò chơi nên nói láo không hề do dự: "Sao Hỏa!".

"Thật?" Số 1 nửa tin nửa ngờ.

Hứa Giai ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, "Vòng này là trận chiến của hai hành tinh. Tôi cảm thấy không có đồng đội sẽ rất phiền phức, cho nên không định nói dối".

"Có lý". Số 1 nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Còn anh? Hành tinh nào?" Hứa Giai làm bộ không biết, cố ý hỏi thăm.

Số 1 nhìn quanh một vòng, cố ép giọng nói nhỏ xuống, nói: "Tôi cùng đội với cô! Hai chúng ta là đồng đội!".

Hứa Giai làm động tác ra hiệu 'Ok', trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, cô lẻ loi một mình, làm gì có đồng đội nào chứ.