Gameshow Vô Hạn

Chương 74: Kết cục



"Chờ một chút, sao tôi lại thấy không đúng lắm?" Nhạc Lâm nghĩ thế nào cũng cảm thấy trò chơi này có camera ẩn.

"Không đúng chỗ nào?" Tất cả mọi người cùng nhìn sang.

"Ba vòng trò chơi vòng nào cũng có tôi, tỉ lệ trúng thưởng có phải cao quá rồi không?" Nhạc Lâm nghi ngờ hỏi.

"Không phải đó là chuyện bình thường hả? Tôi đã dần quen rồi đó". Tư Hải đột nhiên đâm một đao.

"Đúng thế, rất bình thường, anh là vua tay thối mà lại". Những người khác cũng nhao nhao gật đầu bày tỏ đã hiểu, đâm cho hắn thêm một đao nữa.

Nhạc Lâm, "..."

Năm người này nhìn sao cũng giống một hội. Cứ như lúc này chỉ có hắn là kẻ địch, phải chịu trò đùa của những người khác.

"Ồ, vậy thì cứ coi như là bình thường đi". Nhạc Lâm bất lực, không thể cãi lại, đi thẳng đến chỗ tám chiếc thìa, tùy ý chọn một cái.

Hứa Giai đột nhiên hỏi, "Muốn đổi không?"

"Có ý nghĩa gì sao?" Nhạc Lâm quay đầu lại, lạnh mặt than khổ: "Tôi muốn đổi, thứ được đổi mới có vấn đề. Tôi nói không đổi, thì chiếc thìa lần đầu chọn đã có vấn đề".

"Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận được sự thực". Tiểu Doãn thật lòng cảm động.

Nhạc Lâm rất muốn đạp cô nàng. Nếu không có hắn ở đây, cô nàng này chắc chắn là kẻ xui xẻo nhất, lấy đâu ra cái tự tin mở miệng chế giễu hắn thế cơ chứ? Mà cũng bởi vì trình độ kém hơn cả vua tay thối nên giờ cô đang đứng ở hạng nhất đếm ngược đấy.

"8 cái thìa, trừ số 1 và số 2, anh tùy tiện chọn đi". Tư Hải chân thành chờ mong.

"Hay là cứ đổi một cái khác đi". Lâm Hi đột nhiên ngăn lại, "Tôi cảm thấy có điềm không lành".

Không lành? Nhạc Lâm biết nghe lời, bước sang bên phải một bước.

"Đừng lộn xộn nữa, mau lật đi". Tề Viễn thúc giục.

Nhạc Lâm đột nhiên lật một chiếc thìa lên, sau đó... con số '2' lập tức xuất hiện trước mắt mọi người.

"Ha ha ha ha." Tiểu Doãn cười đau cả bụng.

Tên này... vận may thật sự có vấn đề đấy! Là bị thứ dơ bẩn gì bám vào người sao? Tư Hải vô cùng nghi ngờ.

Nhạc Lâm lập tức ném trách nhiệm sang người khác. Hắn nổi giận đùng đùng đi về phía Lâm Hi, chất vấn: "Không phải anh nói có dự cảm không lành sao!"

Giả bộ như tất cả lỗi sai là ở chỗ Lâm Hi.

"Chẳng lẽ là ảo giác?" Lâm Hi lộ vẻ trầm tư.

"Mọi người sang đây mà xem." Hứa Giai lấy chiếc thìa Nhạc Lâm chọn đầu tiên, lật ra trước mặt mọi người.

"Ha ha ha ha." Lại là một trận cười vang.

Con số '1' cứ thế là đột ngột xuất hiện.

Nhạc Lâm khẽ nhếch miệng, đột nhiên im bặt.

Lâm Hi giống như đã tìm được chân lý hùng hổ lôi lý lẽ ra cãi, "Anh xem, lần đầu anh chọn đúng là có vấn đề! Giác quan thứ sáu của tôi không sai!"

Nhạc Lâm, "..."

Tiểu Doãn cười trêu ghẹo, "Thực ra Tề Viễn, Hứa Giai chọn không tệ, nhưng Nhạc Lâm là vua tay thối! Hai kẻ xịn xò kia không thể mang nổi anh theo".

"Lâm Hi có giác quan thứ sáu cũng vô dụng. Anh có thể ngăn lần đầu nhưng vẫn không thể cản lần thứ hai!"

"8 chiếc chọn hai chiếc, kết quả toàn là con số sai lầm. Anh em ơi, anh trâu quá! Cứ như là tự mang theo ánh hào quang chọn sai thứ muốn chọn vậy".

Nhạc Lâm không còn lời nào để nói, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Hệ thống tuyên bố, "Vòng ba kết thúc, trò chơi đồng đội thất bại.

Tình trạng đặt cược của người chơi như sau:

Số 1 (Tề Viễn), cược 'Thất bại', đặt cược 39.000, phí nhiệm vụ hiện tại: 139.000

Số 3 (Tư Hải), cược 'Thành công', đặt cược 20.000, phí nhiệm vụ hiện tại: 40.000

Số 4 (Nhạc Lâm), cược 'Thất bại', đặt cược 26.666, phí nhiệm vụ hiện tại: 53.332

Số 6 (Lâm Hi), cược 'Thành công', đặt cược 16.666, phí nhiệm vụ hiện tại: 50.000

Người chơi số 2 và số 5 bỏ quyền, không đặt cược".

Dừng một lát, hệ thống tiếp tục thông báo: "Bảng xếp hạng lúc này:

Người chơi dẫn đầu, số 2, phí nhiệm vụ 140.000.

Người chơi hạng hai, số 1, phí nhiệm vụ 139.000.

Người chơi hạng ba, số 4, phí nhiệm vụ 53.332."

Nhạc Lâm đẩy Lâm Hi xuống, một lần nữa trở về vị trí thứ ba.

Nhìn số tiền trên bảng xếp hạng, Lâm Hi hơi nheo mắt lại.

"Cứ tiếp tục như vậy thì Nhạc Lâm thành hạng nhất rồi nhỉ?" Tiểu Doãn chống cằm buồn bực, "Trộm của tôi 60.000, lấy từ chính mình 40.000, tích lũy lại được 100.000".

"Cho nên vấn đề quan trọng là, anh ta có thật là người thiết kế không?" Hứa Giai cười như không cười liếc sang bên cạnh.

"Không phải!" Nhạc Lâm chém đinh chặt sắt trả lời, không hề do dự dùng ngón tay chỉ về phía Lâm Hi: "Anh ta mới là kẻ đứng sau màn".

"À". Tiểu Doãn cười nhạo, rõ ràng không tin tưởng.

Cũng đúng thôi, Nhạc Lâm vội vã tìm kiếm một người khác đổ tội, dáng vẻ không khác gì một tội phạm thực sự.

Tư Hải nhíu mày, phát giác được chút gì đó không ổn. Với trí thông minh của Nhạc Lâm, hắn hoàn toàn có thể khiến mình trở nên an toàn vô hại.

Chẳng lẽ... hắn đang yểm trợ cho người thiết kế chân chính?

Tề Viễn nhàn nhạt nói, "Có hay không cũng không do mình anh định đoạt được. Nếu là trận chiến cá nhân thì mỗi người chơi nên có suy nghĩ của chính mình".

Vừa dứt lời, bóng đen lại thêm lần nữa ụp tới.

Lúc này Hứa Giai, Tề Viễn đúng lúc đứng bên đĩa quay 'số 1 – số 6'. Bóng tối vừa tới hai người họ đã lập tức giữ chặt bàn quay, không cho phép bất cứ người nào chuyển động nó.

Lâm Hi vừa định hành động, lại chậm chạp phát hiện ra, lập tức ỉu xìu rên rỉ kêu lên: "Mấy người đủ ác, tôi phục rồi..."

"Sao thế?" Tiểu Doãn mờ mịt khó hiểu.

Tư Hải cau mày, cũng nghĩ mãi mà không rõ.

Một lát sau, bóng đen kéo đi. Hệ thống tuyên bố: "30.000 phí nhiệm vụ của số 6 (Lâm Hi) đã bị người thiết kế lấy đi. Hiện tại, phí nhiệm vụ của người chơi số 6 còn lại 20.000".

"Ai có thể giải thích một chút được không?" Tư Hải ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Tề Viễn, Hứa Giai, Lâm Hi ở cùng một chỗ, không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

Hứa Giai cười tủm tỉm nói, "Vì đề phòng người thiết kế tiếp tục ra tay, trước khi vòng thứ ba kết thúc tôi đã để kim đồng hồ quay trúng con số của Lâm Hi, cũng đứng ngay bên cạnh bàn. Một khi bóng tối kéo đến, tôi chỉ cần đảm bảo đĩa quay không quay là được".

Còn chuyện tiền bị lấy nhiều hay ít thì đó là phiền não của Lâm Hi.

Tề Viễn lại nói: "Thực ra đã rất rõ ràng, người thiết kế là một trong hai người, Nhạc Lâm hoặc Lâm Hi".

"Nếu chúng ta lâm vào tình huống xấu nhất, không đoán đúng người thiết kế là ai, thì hai người họ sẽ chia nhau số tiền cướp được với mức tỉ lệ cao nhất. Tiểu Doãn bị mất 60.000, Nhạc Lâm mất 40.000, lần thứ ba là Lâm Hi cũng vào khoảng từ 10.000 đến 60.000 (đĩa quay số lượng cũng có khả năng đã bị chạm vào. Lúc này phí nhiệm vụ của Nhạc Lâm nhiều nhất có thể là 53.332 + (60 + 40 + 60) = 133.332. Phí nhiệm vụ của Lâm Hi nhiều nhất có thể là 50 + (60 + 40 + 10) / 2=105."

"Cho nên nếu khống chế đĩa quay, xác định mục tiêu bị trộm thì không cần đoán đúng người thiết kế là ai, hạng nhất, hạng hai, hạng ba đã được xác định".

"Mẹ nó chứ!" Tiểu Doãn giật mình, thốt ra lời lẽ từ trong đáy lòng, "Hai người bật hack hả?"

Trong lúc lơ đãng cũng có thể đào hố người ta như thế, ai có thể thắng hai yêu nghiệt này đây?"

Nhạc Lâm nhếch miệng, lộ ra vẻ tươi cười khó thấy được sau khi tiến vào trò chơi này: "Bởi vì đã suy nghĩ rõ ràng nên tôi mới không quan tâm đến bàn quay số lượng".

Cho dù có quay được số 6 thì hắn cũng không thắng được Tề Viễn và Hứa Giai.

Mà trung thực đứng im thì hắn cũng đã bảo vệ được vị trí thứ ba của mình.

Cho nên Nhạc Lâm dứt khoát không làm ra hành động nào khác.

"Thì ra là thế." Tư Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Bởi vì Lâm Hi và Nhạc Lâm biết người thiết kế chân chính là ai, cho nên với bọn họ mà nói, số tiền người thiết kế cướp được mỗi người sẽ được chia một phần đồng đều với nhau. Nhạc Lâm lại có phí nhiệm vụ nhiều hơn, cho nên thứ tự của hắn chắc chắn xếp trên Lâm Hi".

Dùng công thức toán học mà nói 53.332 + x(Nhạc Lâm) > 50.000 + x (Lâm Hi), với x là một phần của số tiền người thiết kế cướp được.

Càng đừng nhắc đến chuyện người bị cướp thứ ba chính là Lâm Hi, anh ta lại còn bị trừ đi một phần phí nhiệm vụ.

Tiểu Doãn lạnh mặt nghĩ thầm, còn có kiểu hành động thế này nữa sao? Không cần đoán ra người thiết kế là ai mà thắng bại đã phân rõ, ba hạng đầu đã xác định, thật sự là, thật sự là....

Nghĩ nửa ngày, Tiểu Doãn vẫn không nghĩ ra được từ nào để hình dung. Cuối cùng cô nàng chỉ có thể thở dài một tiếng —— tất cả lời muốn nói đều ở lại trong đó.

Hệ thống thông báo, "Tiếp theo, mỗi người chơi có mười phút đồng hồ suy đoán thân phận của người thiết kế. Đoán đúng, người chơi sẽ được chia đều số tiền người thiết kế cướp được".

Tiểu Doãn nhàn nhã nói, "Kết quả cuối cùng đã sớm xác định, chả thú vị chút nào."

"Ai quan tâm có thú vị hay không cơ chứ, cầm được tiền thưởng là quan trọng nhất". Hứa Giai chém đinh chặt sắt nói.

Tề Viễn thì nói, "Có thể chắc chắn sao lại mong kích thích làm gì? Để kết quả bấp bênh không rõ?"

Tiểu Doãn không lên tiếng. Cô nàng chỉ là nhàn rỗi nhàm chán, tùy tiện lải nhải hai câu.

"Hai vị còn gì muốn nói không?" Trước khi ra quyết định, Hứa Giai hỏi thăm Nhạc Lâm và Lâm Hi.

"Nhanh kết thúc đi." Vị trí thứ ba cũng không kiếm được, Lâm Hi lười nói thêm.

"Không phải tôi". Nhạc Lâm dùng giọng điệu chắc chắn tỏ thái độ.

Rất nhanh, tất cả người chơi đã chỉ ra mục tiêu.

Hệ thống thống kê thông tin, lát sau tuyên bố: "Lựa chọn của người chơi như sau ——

Số 1 (Tề Viễn), chỉ định người thiết kế là người chơi số 6,

Số 2 (Hứa Giai), chỉ định người thiết kế là người chơi số 6,

Số 3 (Tư Hải), chỉ định người thiết kế là người chơi số 6,

Số 4 (Nhạc Lâm), chỉ định người thiết kế là người chơi số 6,

Số 5 (Tiểu Doãn), chỉ định người thiết kế là người chơi số 4,

Số 6 (Lâm Hi), chỉ định người thiết kế là người chơi số 6.

Chúc mừng người chơi số 1, số 2, số 3, số 4, số 6 đưa ra đáp án chính xác. Năm người chơi sẽ được chia đều 130.000 phí nhiệm vụ người thiết kế tích lũy được".

Tiểu Doãn, "..."

Dường như chỉ có mình cô nàng vẫn đang lag ở bên ngoài.

"Tại sao mọi người lại đoán ra được Lâm Hi?" Nhạc Lâm rất buồn bực, hắn cảm thấy khả năng diễn kịch của mình rất tốt, cứ như tốt nghiệp từ học viện hí kịch vậy.

Tề Viễn liếc qua, nhàn nhạt nói, "Diễn quá lố, nhìn hơi giả".

Hứa Giai thì nói: "Tình huống rất rõ ràng, vì muốn giảm bớt số người chơi đoán chính xác nên có người cố ý ném bom khói ra yểm trợ người thiết kế. Mà người thiết kế chân chính lại giả bộ mình là người tốt, rửa sạch mọi liên quan".

Lâm Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Người tốt chân chính sẽ không vội vã phủi sạch quan hệ, mà sẽ lừa dối, để người chơi khác khó phân biệt đúng sai".

Tư Hải tỏ vẻ: "Tôi cảm thấy nếu như Nhạc Lâm là người thiết kế thì anh ta sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy".

Thì ra là thế.

Lâm Hi không khỏi chua xót, "Phân phối đến một trò chơi toàn người chơi cấp cao, vòng đầu đã đoán ra cách chơi, khoanh vùng ba kẻ tình nghi, trò chơi nát này ai mà chơi nổi".

"Ai bảo người ta bật hack." Nhạc Lâm cũng cảm thấy trái tim đau quá. Tốn hơi tốn sức diễn một hồi cuối cùng chỉ lừa được Tiểu Doãn, đám người này đúng là khó có thể lừa gạt.

Nói chuyện phiếm vài câu, sáu người lại bị hệ thống đưa đi.

**

Rèn luyện, yêu đương, mỗi tuần bỏ ra một ngày chơi trò chơi sử dụng trí tuệ, thời gian nhẹ nhõm thoải mái cứ thế trôi qua.

Có đôi khi Hứa Giai không nhịn được tự nghi ngờ, tất cả những chuyện này là sự thật sao? Có phải cô đang ở trong mơ, còn hiện thực vẫn phải khổ sở thức khuya tăng ca, viết báo cáo?

Tề Viễn nghiêm trang nói đùa: "Nếu cậu cảm thấy mình đang nằm mơ, chi bằng chúng ta tiện tay làm đám cưới, đăng ký kết hôn đi thôi".

Nói chuyện rất tùy ý, cứ như chỉ đang tính toán chơi một trò chơi gia đình.

Hứa Giai lẳng lặng nhìn bạn trai nhà mình, cười cười, không đáp lại.

Tề Viễn lập tức nhụt chí. Anh không nhịn được, quan tâm đến tiến độ để dành tiền của của người ta: "Tiết kiệm tiền thế nào rồi? Còn thiếu bao nhiêu? Sau khi đạt tiêu chuẩn rồi sẽ không quay đầu tìm một giới hạn an toàn mới chứ?"

Hứa Giai từ chối cho ý kiến, "Khó mà nói được."

Tề Viễn giả bộ kéo cô: "Mau về nhà gặp phụ huynh với tớ. Sau này nếu cậu dám bội tình bạc nghĩa tớ sẽ sang nhà cậu chặn cửa lại đấy".

Hứa Giai vội vàng ôm lấy người ta, không để anh đi mất.

Hai người đùa giỡn một hồi lâu mới dừng lại.

Tề Viễn than nhẹ một tiếng, "Tớ đã đợi rất lâu, đừng có bắt tớ chờ nữa, có được không?"

Hứa Giai cảm thấy không đúng cho lắm, không khỏi ngẩng đầu, buồn bực nói, "Tề Tiểu Viễn, nói thật đi, cậu thích tớ từ lúc nào".

Tề Viễn lộ ra nét mặt buồn rầu, nửa ngày sau mới đưa ra một đáp án không chắc chắn lắm: "Lúc còn bé chơi trò gia đình bị cậu hôn?"

Hứa Giai, "..."

Bởi vì đã bị sàm sỡ, trong sạch đã mất rồi, cho nên chỉ có thể theo cô trở về?

"Tớ nghĩ là, con gái người ta chủ động hôn mình rất nhiều lần, không thể từ chối khiến cô ấy khó xử, nên đành phải cố gắng thích cô ấy". Tề Viễn thuận miệng nói bậy, kiên quyết không chịu thừa nhận mình là kẻ động lòng trước.

"À". Chỉ là một lời nói dối, sao có thể lừa gạt được người anh minh thần võ, thông minh hơn người như Hứa Giai chứ. Cô khẽ xì một tiếng, liếc mắt nhìn bạn trai, trong mắt lộ ra vẻ tớ hiểu hết rồi.

Bạn gái quá thông minh không tốt ở chỗ này đấy! Không thể nào lừa gạt được! Tề Viễn nhìn trời, "Ở cùng nhau từ bé tới lớn, sao tớ biết được cụ thể mình thích cậu từ lúc nào chứ?"

Lúc nhận ra thì đã không nhìn thấy được ai khác, trong mắt trong tim tất cả đều là cậu.

Ngoài lạnh trong nóng. Hứa Giai thầm mắng một câu, sau đó ôm chặt lấy bạn trai không chịu buông ra.

Không chỉ một lần, cô thầm than may mắn. May mắn vì bước vào Gameshow vô hạn, không chỉ vì trở thành người chơi kiếm được thêm tiền, còn vì cô đã gặp được Tề Tiểu Viễn, phát hiện tên nhóc này thực sự yêu mình.

Chẳng những tự nguyện đem thắng lợi tặng cho cô, mà còn bảo vệ cô cẩn thận, mọi chuyện đều đặt cô lên hàng đầu... Mặc dù Tề Tiểu Viễn rất ít khi bộc lộ tình cảm, nhưng từng hành động cử chỉ đều đang bày tỏ rằng, anh quan tâm cô, quan tâm cô hơn cả chính bản thân mình.

Tề Viễn ôm ngược lại bạn gái, tận tình khuyên bảo thuyết phục, "Một mình kiếm tiền vất vả quá phải không? Hay là biến bạn trai thành chồng thôi, sau đó bắt hắn ra ngoài kiếm tiền thay cậu".

Hứa Giai bị chọc cười, bật cười thành tiếng.

Tề Viễn oán hận rất sâu: "Không phải cậu thông minh lắm sao? Thế mà khoản sổ sách này sao tính mãi vẫn không rõ vậy?"

"Đương nhiên là tớ rất thông minh". Hứa Giai nhếch miệng, cười càng thêm đắc ý, "cho nên từ đầu đến giờ vẫn ôm chặt của báu không buông tay".

Tề Viễn cúi đầu nhìn cánh tay đang nhốt chặt eo mình, trong lòng dâng lên niềm vui điên cuồng, chỉ muốn đem người ta nuốt hết.

Anh ho nhẹ một tiếng, nét mặt vẫn giả bộ lạnh nhạt, hững hờ nói: "Đối với tớ mà nói, cậu cũng rất quan trọng".

Hứa Giai tiếp xúc trực tiếp với mạch đập, cảm thụ được nhịp tim vang dội của anh bên tai, cười không nói gì. Cô tự nhủ trong lòng, cậu cứ liều chết mà giả bộ nữa đi xem nào.