Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 8: Lộ chuyện



Nhật Minh rót một ly rượu vang đỏ cung kính đặt lên bàn cho Tử Đằng.

"Tử Đằng, chủ ý cậu gọi chúng mình tới đây là có chuyện gì." – Thượng Thành không nhiều lời liền nói ngay vào chủ đề.

Tối nay, Tử Đằng gọi bốn người bạn tới là hoàn toàn có lí do, giải quyết mọi ân oái với mẹ kế Ngọc Diễm và chuyện

của Cố Điền. Cô chỉ nhấc ly rượu, lắc nhẹ nhìn vào đấy buôn thả một câu.

"Đợi Lam Bạch tới rồi mình nói luôn."

Vừa dứt lời, Lam Bạch cuối cùng cũng tới. Vì mới giải quyết công việc xong, nên cô liền tới đây luôn, trên người còn mặc vest trắng tới, gương mặt đang có chút nhăn nhó. Nhìn là biết cô bạn này lại gặp chuyện gì chọc tức cô nàng rồi.

"Lam Bạch, có chuyện gì mà trông cậu bực mình vậy." – Tử Đằng ngạc nhiên liền hỏi.

Lam Bạch ngồi phịch xuống ghế salon, tiện tay vứt cái áo khoác sang một bên, giọng nói có chút bực tức đáp lại.

"Tử Đằng, cậu định giấu với chúng mình bao lâu nữa. Ngay cả chuyện cậu bị bỏ thuốc mà cũng không nói với tụi mình một tiếng, cậu có còn là chị em với mình nữa không vậy hả."

Tử Đằng nghe vậy mà không có tí chột dạ nào cả. Hai người kia nghe xong mà cảm thấy bất bình. Họ có nghe lộn không vậy, người thông minh như Tử Đằng mà cũng có ngày bị người khác hại. Giang Nguyên nheo mắt nhìn cô hỏi.

"Tử Đằng, chuyện Lam Bạch nói có phải không, tại sao cậu lại giấu bọn mình."

Biết là không thể giấu được nữa, Tử Đằng thở dài chỉ nói qua loa.

"Đúng là mình bị bỏ thuốc, nhưng chuyện không có gì nghiêm trọng, nó cũng chỉ là tai nạn thôi."

"Tại nạn mà để lão già đó chiếm tiện nghi của cậu, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì vậy. "– Lam Bạch càng tức giận nói

Thôi rồi, để Lam Bạch mà giận thì khổ, không ai đỡ nổi cơn thịnh nộ của Lam Bạch đâu.

"Lam Bạch, nghe mình nói. Tối hôm đó, mình không quan hệ với lão già đó, mà là người khác."

Tử Đằng ra sức khuyên cô bạn bình tĩnh lại.Lam Bạch nghe Tử Đằng nói vậy có chút nguôi giận, nhìn chằm chằm vào bạn mình mà hỏi chuyện.

"Vậy thì nói đi, người đó là ai, để mình đi phá sản nghiệp của hắn."

Mạnh miệng dễ sợ. Cô nàng này là vậy, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cái tính khí thất thường vậy mà ba người họ cũng chịu được. Đụng đến ai không đụng, đụng 1 trong 4 người thì 3 người còn lại sẽ xử không để sót dấu vết nào. Tử Đằng uống một ngụm nói.

"Cậu nói thì hay lắm, vậy cậu phá sản nghiệp của Phong thị được không. "

Lam Bạch trợn tròn hai còn mắt nhìn Tử Đằng, không tin những lời bạn mình vừa nói, rồi lại chớp chớp nhìn hai người còn lại, cố bình tĩnh và nghĩ lại lời nói của cô bạn.

"Tử Đằng, cậu không nói đùa đấy chứ. Vậy anh ta ghim cậu luôn rồi à."

"Không có, anh ta không ghim mình mà còn để mình ở lại làm việc đấy chứ. "

Thượng Thành, Giang Nguyên và Lam Bạch hết nhìn nhau lại nhìn Tử Đằng. Cả căn phòng trong chốc lát im lặng, không ai nói lời nào. Thấy mọi người không nói gì, Tử Đằng nói tiếp.

"Các cậu làm gì mà nhìn mình ghê vậy. "

Thượng Thành chỉ sờ sờ lên trán của mình, anh cũng không biết phải nói thế nào đây nữa.Giang Nguyên và Lam Bạch lại khác, hai người họ lại có kinh nghiệm trong mấy chuyện ngôn tình nên bây giờ đầu óc của họ cũng không trong sáng mấy. Giang Nguyên lên tiếng với giọng điệu trêu chọc.

"Này, Tử Đằng, số cậu tốt thật đấy chứ. Trong cái rủi vẫn có cái may, không bị lão già kia chiếm tiện nghi mà còn

được anh ta cứu. Bộ kiếp trước cậu cứu cả thế giới à."

"Giang Nguyên nói đúng, có khi hai người còn có thể phát triển thêm nữa chứ…"

"Lam Bạch…"

Giọng của Tử Đằng có chút lạnh như băng. Đúng là trong cái rủi có cái may nhưng cô lại không muốn nhắc đến việc tên tra nam hạ dược. Nghe giọng bạn mình bất ổn vậy, Lam Bạch liền im lặng ngay, chọc giận đùa thì không sao nhưng một khi chọc giận thái quá thế nào cô cũng giận.

"Vào chủ đề chính đi. Đầu tiên, Thượng Thành, cậu hãy điều tra những khoảng tiền bất chính của lão già Hữu kia

giúp mình. Lam Bạch, cậu hãy kiểm tra tình hình ba mình xem, bà mẹ kế kia chắc cũng sốt ruột lắm rồi. Còn cậu Giang Nguyên, điều tra xem tối hôm đó đã có chuyện gì, mình thấy chuyện của Phong tổng có gì đó không ổn.

Đáng ra những việc này một mình Tử Đằng cũng có thể làm được chỉ là vấn đề thời gian, nhưng bữa tiệc không lâu nữa sẽ diễn ra nên không nhờ người khác thì sẽ không kịp mất.

Cô cũng không muốn điều tra lại làm gì nhưng tốt hơn hết là phòng bị trước cái đã.

"Không có gì, mình chỉ thấy làm vậy cho chắc ăn thôi. Mình cảm thấy chuyện của Phong Lãnh Hàn có gì đó không

đúng cho lắm."

"Được thôi, mình sẽ cho người đi làm." - Giang Nguyên liền đồng ý