Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi

Chương 5: Dù Cô Có Trốn Đến Tận Chân Trời Gã Cũng Sẽ Tìm Ra Bằng Được



Gã cầm lên bình nước tưới cây đang bơ vơ dưới nền đất lạnh, khuôn miệng nhóm lên một nụ cười gian, bước đến gần cô, từ trên cao những làn nước lạnh rơi thẳng xuống đỉnh đầu, lạnh buốt là vậy nhưng không thể so sánh nổi sự lạnh lẽo trong tim cô lúc bấy.

Cao Trí Đức một chân quỳ xuống trước mặt cô, hai mắt trừng nhìn khuôn mặt đang tái dần đi, nhỏ giọng nói cho cô đủ nghe: “cô, phải trả nhiều hơn như thế này” nói xong, gã phủi gối đứng lên cùng ả vào trong.

Bạch Mai Trúc nhìn bóng lưng gã đang xa dần, âm thầm rơi nước mắt cô vẫn có thể nhìn ra được bên trong những ánh mắt nhìn cô ấy có chứa thứ gì trong khi gã đang cố gắng chôn giấu nó mà không thành. Cô vẫn ngồi đó cho đến khi xe của họ lăn bánh khỏi dinh thự.

Bạch Mai Trúc gồng mình đứng lên, nhanh chân chạy ra khỏi đây trước khi cánh cửa lớn kia đóng lại. Khoảng cách khá xa, cô cùng sức lực yếu ớt không chịu thua, một khe hở trước mắt cô đang dần kín thật may thay Bạch Mai Trúc đã ngã ra bên ngoài. Cánh cửa này phải có mật mã để mở, một khi nó đã khép lại, bản thân sẽ hoàn toàn bị nhốt mà không có lối thoát.

Tuy thoát được ra ngoài nhưng cô không biết mình nên đi đâu giữa một con đường lớn, lối đi mù mịt phía trước. Bạch Mai Trúc chạy về phía bến xe bus, không biết đi đâu nhưng trước hết cứ thoát thân khỏi đây đã. Nhờ gió bên ngoài mà người cô đã khô, thật ngại nếu mặc đồ ướt ra ngoài, ngại hơn là có những ánh mắt không tốt nhìn về phía mình.

Bạch Mai Trúc chạy trốn trong lo sợ, chân không ngừng run, ngồi trên xe bus, muốn đi thật xa nơi này, muốn sống một cuộc sống khác, tránh xa gã và mong gã suốt đời không tìm thấy.

Xe bus dừng tại điểm cuối, trời đã tối, Bạch Mai Trúc lạ lẫm bước xuống, lần đầu tiên cô đi xa đến vậy, cô giật mình khi nhìn thấy gương mặt phóng đại của gã phía trước, gã nổi tiếng từ khi nào thế? tại sao xung quanh lại có ảnh của gã.

Bước vào một cửa hàng tiện lợi, lấy đại một ly mì cho nhanh qua cơn cồn cào, Bạch Mai Trúc vốn rất tò mò nên mở miệng hỏi ông chủ: “người đó, là ai vậy ạ” cô chỉ vào hình ảnh Cao Trí Đức bên ngoài

“Cao Trí Đức cậu ta rất nổi tiếng vì là đích tôn trong gia đình họ Cao danh giá, có ai là không biết đâu chứ”

Bạch Mai Trúc gật gù, đúng là như vậy. Sau khi cảm thấy ấm bụng từ ly mì, Bạch Mai Trúc thảnh thơi dạo bộ, ngắm nhìn đường phố, đã lâu lắm rồi bản thân không được dễ chịu như hiện tại, ở một nơi đẹp như thế này, tất nhiên phải tranh thủ vui vẻ, sau đó mong muốn tìm được một công việc tại đây, có thể tiếp tục làm những việc bản thân thích.

Nhưng liệu có được như cô mong muốn?

Bên này, Cao Trí Đức đang phát điên lên khi lục tung mọi ngóc nghách đều không thấy bóng cô.Đi đến đâu gã đập phá đến đó, bên trong dinh thự sạch sẽ giờ đã biến thành một bãi chiến trường nhìn vào sẽ nghĩ ngay rằng vừa có sự việc gay cấn nào đó diễn ra.

Cao Trí Đức lao xe vun vút về phía trước, tiếng còi inh ỏi từ xe gã phát ra, trên quãng đường đông đúc người qua lại, nếu cô lẫn trong đó cũng khó có thể nhìn ra. Một dáng người thu vào tầm mắt gã, gã chắc nịch đã tìm thấy cô, gã len lỏi qua những người trên vỉa hè, theo sau bóng lưng.

“Cô” Cao Trí Đức bám lấy bả vai người phía trước, nét mặt gã thất vọng tràn trề nhưng hiện ra lại là sự tức giận.

“Có chuyện gì sao?”

“Mẹ nó!” gã chửi thề, tiếp tục lái xe đi.

Bạch Mai Trúc hiện đang ngồi trên ghế đá, trong một công viên, đưa tay hứng lấy những cánh hoa đang rơi.

“Là Mai Trúc đúng không?” dáng vẻ bảnh bao của một người con trai xuất hiện, cô nghe tiếng bên tai liền ngước nhìn. Trên môi lập tức xuất hiện nụ cười:

“Oh, anh sống ở đây ạ” Bạch Mai Trúc vui đến mức nhảy lên như một đứa trẻ.

“Lâu rồi không gặp em, anh sống gần đây, còn em tại sao lại ở đây”

“Em thấy nơi này rất đẹp, muốn đến đây ở, có được không?”

“Thật ư? anh rất vui đó”

Hai người đã lâu không gặp lại, nói chuyện rôm rả, những tiếng cười không ngừng vang.

Cao Trí Đức trong lòng lửa cháy bừng bừng, giận càng giận khi 10 người gã nhìn thấy cả 10 đều không phải cô. Gã quyết định dừng xe xuống đường hỏi những người xung quanh, thật không may cho cô là gã lại bước vào chính nơi cô vừa bước ra.

“Cao Thiếu, thật vinh hạnh cho tôi quá!” ông chủ rối rít chào hỏi gã.

“Ông có nhìn thấy người này không?” gã chỉ vào hình cô trong điện thoại.

“Cô gái này sao? Cô ấy đã đi về phía kia được một lúc lâu rồi!” gã nhìn hướng chỉ tay của ông chủ, gật đầu.

“Cảm ơn!”

Gã chầm chậm di chuyển vô lăng, ánh mắt không bỏ xót một ngóc nhỏ nào, gã không tin rằng cô dám đi xa đến vậy, thế nhưng dù cô có trốn đến tận chân trời, gã cũng sẽ tìm ra bằng được.