Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi

Chương 7: Tôi Sẽ Giết Chết Cô Nếu Cô Dám Để Người Khác Nhìn Thấy Cơ Thể (H)



Gã bước đến đâu chân gã dọn đường đến đó. Bạch Mai Trúc cả người lả lơi, mệt mỏi, mắt không mở nổi miễn cưỡng theo sau gã. Đến khi ti hí mắt đã thấy bản thân đứng trước cửa phòng gã, cô biết gã đang nghĩ gì trong đầu, cô không muốn, cô ghét phải trở thành trò đùa của gã. Chỉ còn một số nữa là cửa phòng mở ra, Bạch Mai Trúc đẩy người gã đập vào cửa, tạo cơ hội chạy.

Nhưng cô quên mất rằng, mình đang chạy ở đâu và có cách nào để thoát khỏi đây?

Dăm ba cái va chạm không hề hấn gì với gã. Cao Trí Đức chậm rãi đi theo sức chạy yếu ớt của cô, thật ra là gã đã rất lương tay, là do cô không biết điều: “nếu bây giờ cô chủ động dừng và quay lại đây, tôi sẽ giảm nợ cho cô”

Bạch Mai Trúc bỏ lời gã ngoài tai, cố chấp chạy.

Bước đường cùng chính là lối thoát trước mắt nhưng không thể ra, tay run run tất cả những số cô liên tưởng ra trong đầu đều đã sai. Trong lúc cô đang loay hoay thì gã đã sát gần ở phía sau.

“Tôi rất vui vì cô còn nhớ ngày sinh nhật tôi” gã dùng sức tay, giật mạnh áo cô về phía mình. Chiếc áo rách thành hai mảnh vì bàn tay to lớn của gã, lưng trần bị gã nhìn thấu. Bạch Mai Trúc vừa lạnh vừa xấu hổ, tay không ngừng đưa ra sau để che.

Cao Trí Đức thay đổi ánh mắt, xoay cô lại đối diện với mình “hình như là tôi chưa từng đụng vào người cô nhỉ?” gã vuốt ve vòng theo eo của cô, tay gã rất lạnh khiến Bạch Mai Trúc nổi da gà.

Bạch Mai Trúc hất tay gã ra, quay mặt sang hướng khác. Xấu hổ và tủi nhục.

“Bây giờ tôi không dừng lại được, làm sao đây?”

“Con người dơ bẩn của anh, đừng chạm vào tôi” Bạch Mai Trúc lấy hết can đảm để nói ra lời này, cô không biết rằng bản thân vừa chọc vào cơn giận của con quỷ giữ đang nhìn mình.

Gã ép mạnh cô vào cửa, chân gã chen ngang giữa hai chân cô, môi bắt đầu luân chuyển quanh cổ cô, gã cắn đau đến nỗi cô phải ngậm chặt miệng để không hét lên. Bạch Mai Trúc nắm tóc gã, đẩy gã ra khỏi người, vì chân gã đang chèn bên dưới nên cô khó có thể thoát khỏi.

“Mau, rên lên cho tôi nghe” một bạt tai in vào má gã, Bạch Mai Trúc sau khi đánh gã lại cảm thấy xót xa, tay muốn đưa lên xoa dịu.

Cao Trí Đức một bên mép nhếch cao, lần đầu tiên gã bị đánh, còn là từ người gã rất đậm sâu.

“Sh!!” gã hất tay cô ra, tay bóp chặt miệng cô, gã dày vò, giằng xé đôi môi ấy không thương tiếc. Bạch Mai Trúc tránh né nụ hôn của gã, cô ghét bị ép buộc làm việc như thế này.

“Cô không ngoan ngoãn như tôi nghĩ?” gã lôi qua ra ghế sofa, ném cô nằm xuống, dùng thân to lớn trực tiếp đè lên, gã luồn tay ra sau lưng cô, một tay vứt bỏ bra. Gã đưa một bên gò bồng của cô vào miệng như một đứa trẻ vớ được kẹo ngọt, ra sức cắn mút.

Bạch Mai Trúc sức yếu ớt không dừng việc chống trả, liên tục nhấc người dậy, dùng tay đập vào đầu gã, thế nhưng tất cả đều không có tác dụng. Cô càng chống gã càng tức giận mà mạnh bạo hơn.

Gã rời gò bồng, một bên bị gã xoa nắn đến mềm nhũn, một bên thì rải đầy dấu răng, gã hôn dọc theo sống lưng, tìm đến hang ngọc đang được giấu kín. Bạch Mai Trúc nhân lúc gã sơ hở, dễ dàng đẩy được gã, ý định muốn trốn thoát vẫn chưa dập tắt nhưng cô luôn quên rằng mình đang ở đâu.

Cao Trí Đức bình tĩnh theo sau cô, hoá ra gã còn đang rất dễ dàng khiến cô không cảm thấy sợ, vì vậy gã quyết phải tàn nhẫn để cô dù có nghĩ đến từ 'trốn' sẽ run sợ ngay lập tức. Bạch Mai Trúc người trên không có một mảnh vai che, cô thà ngại để ra khỏi đây còn hơn là phải nằm dưới thân gã.

“Tôi sẽ giết chết cô nếu cô dám để cho người khác nhìn thấy cơ thể”

Cao Trí Đức gã nghĩ gã có quyền gì mà làm như thế? gã và cô hiện tại không còn là gì của nhau. Cô chỉ đang trả nợ cho gã thế nhưng gã lại lợi dụng việc này để giở trò với cô. Bạch Mai Trúc cô đã có rất nhiều cái nhìn khác về con người của gã. Cao Trí Đức đột nhiên gã liếm môi rồi lại nhìn cô cười.

“Bây giờ nhìn kĩ thì đúng là đẹp đến không thể cưỡng lại” gã lao vào cô, vồ vập như một con sói hoang nhìn thấy mồi ngon, gã đè cô xuống sàn lạnh lẽo, lưng cô chạm với sàn, cắn răng chịu đựng cái lạnh bên dưới thấm vào da.

Từng dấu hôn, dấu cắn hiện đỏ ửng trên da cổ trắng ngần. Bạch Mai Trúc chưa từng tưởng tượng ra cảnh này, chưa từng cảm thấy bị ô uế như hiện tại. Từ khoé mắt dòng bạc trắng đã chảy, gã thấy, vô tâm bỏ qua, gã không thể dừng, gã muốn bức cô đến chết.

Trước khi bị cô ngăn lại một lần nữa, tay gã đã nhanh đưa xuống phía dưới, nụ cười biến thái hiện rõ “xem ra miệng dưới không thành thật như miệng trên” gã một tay cởi phăng thứ cuối cùng sót lại, che chắn trên người cô.