Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 46: 46: Khế Ước Máu



Bọn côn đồ của thành phố S.

Peter nghe vậy thì có chút dao động trên gương mặt nhưng bọn chúng vẫn tỏ vẻ hoài nghi không dám tin tưởng cho lắm.

Một tên hất mặt lớn tiếng quát: “Mày biết mạo danh Tartarus thì sẽ có hậu quả gì không hả?”.

Lục Thần Duệ nhếch môi mỉm cười lạnh: “Kẻ nào dám mạo danh người của Tartarus chỉ có một con đường chết mà thôi, kẻ nào dám đụng đến người của Tartarus thì càng không thể tha được”.

Một tên khác nhìn Lục Thần Duệ bằng ánh mắt dò xét rồi lên tiếng nói với đồng bọn của mình: “Theo tao thấy tên này không thể nào là người của Tartarus được đâu hắn chẳng qua là mượn oai hùm hù dọa chúng ta mà thôi”.

Một tên khác tỏ vẻ tán đồng: “Phải đó, nhìn hắn dáng vẻ lãng tử như thế đánh đấm được mấy cái là cùng hơn nữa chúng ta đông hơn sợ gì”.

“Lên…đánh cho nó biết thế nào là lễ độ”.

Cả đám côn đồ S.

Peter cùng nhau xông lên một lúc, Lục Thần Duệ vẫn không hề thay đổi biểu cảm trên gương mặt, anh nhếch môi mỉm cười lạnh thầm nghĩ “Lâu rồi không đánh nhau hôm nay có cơ hội phải tận dụng mới được”.

Lục Thần Duệ đứng yên tại chỗ, tên đầu tiên lao tới chỗ anh, bị anh đạp một cước vào mặt bụng khiến hắn khụy gối ôm bụng tại chỗ, tên thứ hai vung nắm đấm tới đã bị anh bắt lấy cẳng tay bẻ ngược lại làm hắn gãy tay vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn,…từng tên từng tên một bị Lục Thần Duệ hạ gục nằm lăn quay ra đường kẻ thì gãy tay người thì gãy chân kêu la thảm thiết.

“Muốn sống lâu thì nên né người của Tartarus ra nghe chưa hả?”.

Vân Hoàng chạy tới thì Lục Thần Duệ đã xử lý xong bọn côn đồ rồi, anh đang bế Hàn Vân Hy trên tay chuẩn bị rời đi.

“Thủ lĩnh không sao chứ?” Vân Hoàng lên tiếng hỏi.

Lục Thần Duệ nhướng mày nhìn bọn côn đồ bị đánh nằm la liệt trên mặt đất rồi lạnh giọng đáp: “Cậu nên hỏi bọn chúng có sao không mới đúng”.

Nhìn tình hình thì Vân Hoàng cũng đoán được là bọn côn đồ tay ngang này đã bị Lục Thần Duệ hành cho một trận thừa sống thiếu chết rồi nên không cần phải hỏi thêm gì nữa.

Một tên trong đám côn đồ bị đánh nhận ra Vân Hoàng liền hốt hoảng lên tiếng: “Trời ơi đó là Vân Hoàng một trong mười hai tinh anh của tổ chức Tartarus thật đó, chẳng lẽ người vừa đánh chúng ta cũng là một tinh anh của Tartarus”.

Cả đám trố mắt ra nhìn rồi há hốc mồm: “Cmn, thế mà lại gặp phải người của Tartarus chính hiệu thật đúng là nhọ mà”.

Lúc đó bọn côn đồ quên luôn vết thương đang làm mình đang đau đớn mà bọn chúng vui mừng vì ít ra vẫn giữ được cái mạng quèn của mình.

Vân Hoàng nhìn sơ qua thấy Hàn Vân Hy bị thương có vết máu trên người nên tỏ vẻ quan ngại lên tiếng hỏi Lục Thần Duệ: “Thủ lĩnh, cô ấy ổn chứ ạ?”.

Nhìn cô gái nhỏ người lại đầy vết thương Lục Thần Duệ liền cảm thấy đau lòng lên tiếng đáp: “Gọi trực thăng riêng đến đây tôi muốn đưa cô ấy về tổng bộ”.

Vân Hoàng tỏ vẻ ái ngại: “Nhưng còn vết thương của cô ấy thì sao?”.

“Tôi tự xử lý được”.

Lục Thần Duệ cùng Vân Hoàng đưa Hàn Vân Hy về tổng bộ trước, còn Lục Thần Không, Vân Lan và Vân Hạ thì phải đi máy bay thương mại để về.

Tin tức Triệu Tử bị thích sát ở thành phố S.

Peter sau mấy ngày cũng đến tai của Dư Á Luân, anh tức giận vô cùng quát đám thuộc hạ: “Tại sao lại để Triệu Tử một mình đến thành phố S.

Peter cơ chứ nơi đó là một trong những địa bàn của Tartarus đúng là ngu hết chỗ nói”.

Một tên thuộc hạ tỏ vẻ quan ngại rồi lên tiếng: “Thưa phó thủ lĩnh Triệu Tử nói hắn có việc riêng quan trọng cần đến đó nên không thông qua anh ạ”.

Ánh mắt của Dư Á Luân hằn lên tia máu: “Đúng là một kẻ ngu ngốc mà, tổ chức trong một thời gian ngắn đã liên tiếp mất đi hai Các lão, lực lượng tổn thất nặng nề như vầy làm sao mà đấu với Tartarus đang ngày càng hùng mạnh được chứ, đúng là vô dụng”.

Mạc Quân lên tiếng: “Thưa phó thủ lĩnh lần này Triệu Tử bị ám sát hình như là do bọn côn đồ ở thành phố S.

Peter ra tay không liên quan đến Tartarus đâu”.

Dư Á Luân thở dài nét mặt đăm chiêu: “Cũng hy vọng là vậy chứ nếu để Lucifer biết chúng ta đang thiếu người thế nào cũng cho tấn công bất ngờ cho mà xem”.

Những kế hoạch của Dư Á Luân đã dốc công sức đề ra bây giờ như đổ sông đổ biển anh đành phải tạm thời gác lại ý định tấn công trực tiếp vào tổng bộ của Tartarus.

Lúc Hàn Vân Hy tỉnh lại cô đang nằm trong một căn phòng rộng lớn, xa hoa lộng lẫy có gam màu đen làm chủ đạo.

“Tỉnh rồi à?”.

Hàn Vân Hy ngẩng đầu lên thì thấy Lục Thần Duệ đang đứng bên cạnh giường của cô còn có cả Tự Minh Hạo đang tiêm thuốc vào dịch truyền vào người của cô.

“Tại sao tôi lại ở đây?”.

Tự Minh Hạo làm một số kiểm tra trên người của Hàn Vân Hy rồi lên tiếng: “Nhìn cô yểu điệu mảnh mai vậy mà dám đi gây hấn với bọn Yamamoshi ha, tôi đúng là được mở rộng tầm mắt mà”.

Hàn Vân Hy rủ mắt: “Tôi có gây hấn gì với bọn họ đâu là bọn họ cố tình kiếm chuyện với tôi trước mà”.

Tự Min Hạo khẽ cười: “Rồi xem như bọn họ gây hấn với cô trước đi, bây giờ cô thấy trong người sao rồi hả có chỗ nào không ổn không?”.

Hàn Vân Hy cử động chân rồi đáp: “Chân tôi đau”.

“Đau là đúng rồi cô trúng đạn ở đùi mà nhưng yên tâm tôi làm phẫu thuật gấp viên đạn ra rồi không để lại sẹo đâu mà lo”.

“Cảm ơn anh nha” Hàn Vân Hy quay sang mỉm cười nói với Tự Minh Hạo.

Sau khi kiểm tra thấy Hàn Vân Hy đã ổn định Tự Minh Hạo để lại thuốc rồi ra ngoài chỉ còn lại Lục Thần Duệ ở cùng cô.

“Tự nhiên lại chạy đến khu vực phía Đông thành phố S.

Peter làm gì vậy hả? cô có biết khu vực đó phức tạp như thế nào không hả nếu tôi không đến kịp thì bọn khốn đó đã “ăn” cô đến cái xương cũng không còn rồi, chẳng những vậy còn bị bán đến nơi khác tốt thì làm nô lệ cho bọn quý tộc phương Đông còn tệ thì bị bán nội tạng đó cô biết không hả”.

Hàn Vân Hy cúi đầu rủ mắt: “Tôi lại đem đến phiền phức cho anh rồi…tôi xin lỗi”.

Lục Thần Duệ ngồi xuống bên cạnh của Hàn Vân Hy giọng dịu lại một chút: “Tôi không cần cô xin lỗi, nếu hôm đó cô có chuyện gì thì cô có lỗi với chính bản thân mình mà thôi”.

Hàn Vân Hy đã biết là Vân Lan cố tình lừa gạt cô đi đến khu vực nguy hiểm của thành phố S.

Peter để loại bỏ cô ra khỏi tổ chức nhưng cô lại không muốn nói chuyện này với Lục Thần Duệ nên một mình gánh chịu hết.

Lục Thần Duệ đặt hai tay lên vai của Hàn Vân Hy rồi lên tiếng: “Hàn Vân Hy, thế giới này vốn rất đáng sợ nếu cô vẫn còn ngây thơ dễ tin người như thế thì cô nhất định không thể tồn tại được đâu…tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ cô được hết”.

Hàn Vân Hy vừa mới tỉnh dậy nên Lục Thần Duệ cũng không trách mắng gì nhiều chỉ nói vài lời rồi ra ngoài để cô nghỉ ngơi.

Qua mấy ngày, Hàn Vân Hy cảm thấy sức khỏe đã tốt hơn cô có thể đi lại trong phòng, lúc Lục Thần Duệ đến thăm cô, cô đã nói với anh: “Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn để không phải trở thành gánh nặng cho người khác hoặc ít nhất là có thể tự cứu lấy bản thân mình, anh giúp tôi được không?”.

Lục Thần Duệ suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “Hàn Vân Hy cô có dám ký khế ước máu với tôi không hả?”.

“Khế ước máu là gì vậy?”.

Lục Thần Duệ ngồi xuống đáp: “Khế ước máu là một bản hợp đồng, nếu cô dám phản bội lại khế ước thì sẽ bị truy sát trên khắp thế giới, nhưng khế ước máu lần này cô sẽ ký riêng với tôi không phải ký với tổ chức, cô dám không?”.

Hàn Vân Hy gật đầu: “Được tôi ký khế ước máu với anh”.

Lục Thần Duệ chuẩn bị sẵn bản hợp đồng mà anh gọi là “Khế ước máu” đem đến cho Hàn Vân Hy.

Lúc xem qua những nội dung trong khế ước máu, Hàn Vân Hy nhíu mày quay sang hỏi Lục Thần Duệ: “Trong khế ước này để tôi là vị hôn thê của anh chuyện này là sao vậy hả? Tôi vốn là vị hôn thê từ đầu của anh hay là vị hôn thê của anh vì khế ước máu này hả?”.

Lục Thần Duệ né tránh ánh mắt của Hàn Vân Hy anh quay mặt sang chỗ khác rồi lên tiếng đáp: “Vân Hy em vốn là vị hôn thê của anh chúng ta được đính ước từ khi em còn rất nhỏ, lần này anh mang em theo trên chuyến công du của mình không ngờ lại để em xảy ra chuyện dẫn đến tình trạng mất trí nhớ như hiện nay…vì không muốn em phải suy nghĩ quá nhiều cũng như khó tiếp nhận nên từ đầu anh đã không nói với em mấy chuyện này”.

Về Hàn Vân Hy cô không hề có lấy bất kỳ một ký ức nào hết, trong mơ cô vẫn luôn thấy bóng dáng một chàng trai nói rằng cô là vị hôn thê của người đó cho nên cô nghĩ người đó chính là Lục Thần Duệ nên không có phản ứng gì hết, cô lựa chọn tin tưởng những gì mà anh nói.

Hàn Vân Hy đặt bút ký tên mình vào khế ước, cô nhìn thấy thủ lĩnh của Tartarus ký tên vào bên cạnh rồi ghi rõ họ tên của anh là Lục Thần Duệ, quen nhau cũng đã lâu đến nay cô mới biết được tên thật sự của anh.

Còn Lục Thần Duệ đây là lần đầu tiên anh tự mình ký khế ước máu với một người khác bằng chính tên thật của mình chứ không phải là đại diện cho tổ chức nữa.