Gặp Anh Là Điều Tốt Đẹp Nhất Đời Em

Chương 53: 53: Đi Săn Báu Vật



Thời gian gần đây có tin tức là một nhóm khảo cổ đã khai quật được một hầm mộ tại kim tự tháp ở Ai Cập nghe đồn là có rất nhiều châu báu, đồ cổ quý hiếm giá trị và đặc biệt là những viên dạ minh châu có kích cỡ rất lớn thu hút nhiều bọn đào mộ trộm, không chỉ vậy mà Black Eyes ở tận phương Đông cũng cử lực lượng sang Ai Cập để săn lùng châu báu.

Vân Hoàng nghe tin tức như vậy liền lập tức về báo với Lục Thần Duệ, bản thân anh đưa ra quan điểm cá nhân rằng: “Bọn Black Eyes xưa nay chỉ hoạt động ở phương Đông nhưng theo tôi thấy hiện tại bọn chúng đang muốn bành trướng thế lực để đối đầu với chúng ta rồi đó”.

Lục Thần Không tỏ vẻ tán đồng: “Vân Hoàng nói không sai, bọn Black Eyes ngày càng xấc láo lần trước bọn chúng còn dám chặn người của chúng ta để cướp lô vũ khí giao đến Trung Đông cơ mà”.

Lục Thần Duệ tỏ vẻ âm lãnh, anh cười nhẹ lên tiếng: “Lần trước bọn chúng cướp đồ của chúng ta lần này đến lượt chúng ta đến cướp lại đồ trên tay bọn chúng vậy nó mới công bằng, chúng ta đi kim tự tháp Ai Cập một chuyến đi”.

Vân Lan tỏ vẻ lo sợ lên tiếng: “Thủ lĩnh à, sao chúng ta không chờ bọn ngu ngốc Black Eyes mang báu vật ra ngoài rồi chặn đường cướp trên đường chúng mang về, tôi nghe nói kim tự tháp ở Ai Cập rất là đáng sợ nha”.

Vân Hạ quay sang bĩu môi rồi lắc đầu nói với Vân Lan: “Theo tôi thấy loại người nhát gan như cô nên ở nhà đi tốt hơn, cô đi theo mắc công lại làm vướn víu tay chân mọi người nói không chừng còn là cục tạ hại cả bọn cũng nên”.

Vân Lan liền cau có: “Tôi có lòng tốt muốn tốt cho tất cả mọi người thôi, cô có biết trong kim tự tháp tìm ẩn bao nhiêu nguy cơ hay không mà lớn lối với tôi chứ”.

Lục Thần Duệ ghét nhất chính là nghe mấy người phụ nữ cãi nhau bên tai liền gắt giọng lên tiếng: “Im hết đi suốt ngày cứ cãi nhau thì giải quyết được vấn đề à”.

Vân Hạ không cam tâm liền lên tiếng nói với Lục Thần Duệ: “Tại cô ta nhát gan nên tôi mới khuyên cô ta ở nhà thôi”.

Vân Lan cũng lên tiếng biện minh: “Thủ lĩnh tôi cũng chỉ vì nghĩ cho an nguy của mọi người thôi mà chứ có phải vì bản thân tôi đâu mà cô ta lại nói vậy”.

Lục Thần Duệ nghe nhức cả đầu liền nói: “Vậy Vân Lan ở lại tổng bộ đi những người khác về thu xếp hành lý chúng ta đến Ai Cập săn lùng báu vật một chuyến”.

Thoáng qua mặt của Vân Lan là vẻ mất mát, bản thân cô không ngờ rằng Lục Thần Duệ lại nhẫn tâm để cô ở lại một mình như thế nên tức giận bỏ đi về phòng.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều tập trung tại phi cơ riêng của Tartarus để di chuyển đến Ai Cập, Hàn Vân Hy đi cùng Lục Thần Duệ trông vô cùng thân thiết điều đó đã làm dấy lên sự độ kỵ cùng ganh ghét trong lòng của Vân Lan.

Vân Lan đứng một góc đưa mắt quan sát mọi người lần lượt di chuyển lên phi cơ, tay cô nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hiện lên vẻ mất mát trong đầu thầm nghĩ “Thủ lĩnh nhất định phải là của mình, mình phải làm cách nào đó để Hàn Vân Hy nhớ lại quá khứ của cô ta biết đâu đây là cách duy nhất để dành lại thủ lĩnh cũng nên”.

Lần ngày mọi người ra ngoài gần hết ngay cả Tự Minh Hạo cũng được Lục Thần Duệ mang theo bởi vì bên trong kim tự tháp có rất nhiều cơ quan nguy hiểm lỡ như có chuyện xảy ra thì có bác sĩ đi cùng vẫn tốt hơn, cho nên ở tổng bộ chỉ còn Vân Lan là người có uy quyền nhất.

Nhân lúc không có ai ở tổng bộ, Vân Lan đã lén lút vào phòng của Lục Thần Duệ tìm kiếm xem có chút manh mối nào về Hàn Vân Hy hay không nhưng tìm nửa ngày trời cũng không thấy bất cứ cái gì hữu ích hết.

Trong lúc tìm kiếm Vân Lan vô tình đụng phải cái bình bằng đồng để cạnh bộ ghế sofa làm nó bị ngã lăn quay ra đất, cô giật mình vội dựng nó lên ai ngờ lại nhìn thấy bên trong một tờ báo đã cũ kỹ lắm rồi.

Vân Lan cầm tờ báo lên nhíu mày lẩm bẩm: “Sao ở đây lại có tờ báo cũ thế này chứ?”.

Vốn tính bỏ lại chỗ cũ để tránh Lục Thần Duệ phát hiện ra có người đột nhập vào phòng mình nhưng Vân Lan lại vô tình nhìn thấy nội dung bài báo đó là viết về Hàn Vân Hy từ ba năm trước nên mở ra xem.

Sau khi xem xong bài báo Vân Lan há hốc mồm lẩm bẩm: “Hàn Vân Hy, cô ta thế mà lại là thiếu tá phục vụ trong quân đội của nước A chẳng những vậy cô ta còn người chỉ hủy trận giao tranh trực tiếp với thủ lĩnh năm đó nữa”.

Vân Lan nhớ lại thái độ ban đầu của Lục Thần Không đối với Hàn Vân Hy rất có thành kiến còn nhiều lần tìm cách để loại bỏ cô ta ra khỏi tổ chức thì liền hiểu ra vấn đề.

Ánh mắt của Vân Lan trở nên sâu xa khó đoán cô lẩm bẩm một mình: “Vậy là ngay từ đầu thủ lĩnh và Thần Không sư huynh đã biết thân thế thật sự của Hàn Vân Hy rồi nên Thần Không sư huynh mới luôn tìm cách loại bỏ Hàn Vân Hy ra khỏi tổ chức vì sợ cô ta sẽ quay lại phản bội tổ chức khi tìm lại được ký ức…nhưng còn thủ lĩnh thì sao? Vì sao ngày từ đầu đã biết thân phận của Hàn Vân Hy nhưng vẫn mang cô ta về tổng bộ còn đào tạo cô ta thành một sát thủ chuyện nghiệp nắm giữ nhiều bí mật quan trọng của tổ chức, anh ấy muốn lợi dụng Vân Hy hay là vốn không biết thân phận của cô ấy đây”.

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu của Vân Lan nhưng cô cảm thấy rất vui vì hôm nay mình tìm được một thứ vô cùng đắc giá, khóe môi của Vân Lan khẽ nhếch lên một cách hài lòng, trong đầu thầm nghĩ “Một thiếu tá quân đội trở thành tay sai của tổ chức tội phạm hàng đầu thế giới, tôi xem sự thật này làm sao mà cô chấp nhận được đây Hàn Vân Hy, lần này ông trời cũng đang giúp tôi giành lại người đàn ông của cuộc đời mình rồi”.

Đặt chân đến vùng sa mạc có kim tự tháp đầy gió và cát nên ai cũng không quen, riêng Lục Thần Duệ và Lục Thần Không thì vẫn bình tĩnh vẻ mặt không thay đổi mà thôi, Lục Thần Duệ từng có thời gian hoạt động ở sa mạc nên anh khá quen thuộc với khí hậu và đoán trước được khi nào có bão cát nên tất cả mọi người đều an tâm nghe theo sự chỉ đạo của anh.

Mọi người dựng lều theo kiểu du mục qua đêm ngay tại trên sa mạc còn đốt cả lửa trại nhìn vô cùng ấm cúng bởi vì nhiệt độ ở sa mạc về đêm vô cùng lạnh lẽo.

Hàn Vân Hy đang ngồi trong liều của mình đưa mắt ngắm nhìn sao Bắc Đẩu để xác định phương hướng, Lục Thần Duệ bước đến ngồi xuống bên cạnh cô rồi lên tiếng hỏi: “Em đang nhìn gì mà chăm chú thế hả?”.

Hàn Vân Hy chỉ tay lên trời rồi nói: “Bên này là hướng Bắc nè” rồi cô chỉ tay vào tờ bản đồ bằng da dê mà người của Tartarus đã thu mua được tại một tiệm cổ vật ở Cairo rồi nói tiếp: “Chúng ta đang đi đúng hướng có thể ngày mai sẽ tới được kim tự tháp đó rồi”.

Lục Thần Duệ mang theo ý cười lên tiếng: “Em cũng biết xác định phương hướng bằng cách nhìn sao trên trời à?”.

“À chỉ là cảm thấy hình như trước đây từng biết qua nên bây giờ trở thành bản năng rồi mà thôi”.