Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 11: Em là người rất đặc biệt?



Hoài Khang thật sự chở Tuệ Khanh đến quán cháo cá nhỏ. Anh đậu xe ở bên ngoài, sau đó dẫn đầu đi về phía trước thêm một quãng đường vào hẻm. Cô nhìn quanh, khá bất ngờ khi trong đoạn đường bé như thế nhưng có rất nhiều quán ăn vẫn còn sáng đèn, thậm chí là khách đến càng lúc càng đông.

Đột ngột Hoài Khang dừng lại khiến bản mặt Tuệ Khanh đụng vào lưng anh. Cô xoa nửa bên mặt, vẫn còn không hiểu chuyện gì thì đã thấy anh quay lại nhìn cùng lời trêu đùa: “Biết ngay là em không chịu nhìn đường mà.”

“Hừ, tôi chỉ tham quan xung quanh một chút thôi.” Tuệ Khanh phản bác, nhưng chưa kịp tức giận thêm thì đã thấy Hoài Khang đưa tay ra trước mặt mình: “Là sao?”

“Tôi đưa tay ra thế thì chẳng lẽ kêu em nắm chân tôi à?” Hoài Khang nhướng mày ngụ ý đây là hành động vô cùng dễ hiểu mà sao Tuệ Khanh lại không nhận ra được.

“Sao lại phải nắm tay chú? Chú tính làm gì tôi?” Tuệ Khanh nắm chặt tay mình rồi áp sát vào người, thiếu điều muốn né xa Hoài Khang ngay lập tức.

“Em nghĩ tôi sẽ làm gì một đứa trẻ còn chưa lớn? Phía trước đường trơn lắm, em muốn té thì tôi không cản.” Hoài Khang thu tay lại, cũng không muốn đôi co với Tuệ Khanh nữa nên quay đầu lại và đi tiếp.

Tuệ Khanh lầm bầm: “Tôi đã đủ lớn rồi, là do chú quá già đấy.”

Bước chân đi theo sau chưa được bao lâu, Tuệ Khanh đã cảm nhận được độ trơn trượt của rong rêu và sỏi đá. Cô hết sức cẩn thận đi một cách chậm rãi, không muốn bản thân phải mất mặt trước đám đông. Ngay khi thấy quán cháo cá không còn xa, cô thở phào nhẹ nhõm kèm vui mừng vì sắp vượt qua được chướng ngại vật, nhưng phía sau vang lên tiếng bấm kèng inh ỏi của chiếc xe máy giao hàng.

Tuệ Khanh giật mình, theo bản năng muốn nép vào sát trong vỉa hè thì lập tức trượt khỏi đoạn đường ban đầu, xung quanh lại không có gì bấu víu để giữ thăng bằng trở lại. Cô nghĩ mình sẽ lại mặc niệm cho cái mông lần nữa, thế mà người đàn ông đi phía trước đã đoán được mà chụp lấy cô kéo vào lòng mình, sẵn tiện nhường khoảng trống cho chiếc xe máy.

Tuệ Khanh bấu chặt vào cánh tay của Hoài Khang, không thể phủ nhận rằng tim cô chắc đã rơi rớt ở đâu đó rồi. Chợt thấy cả người anh run run làm cô phải ngẩng lên nhìn, thì ra người đàn ông này đang bụm miệng mà nhịn cười. Cô có chút quê xệ rồi đấy.

“Chú cười cái gì?” Tuệ Khanh nghiến răng, ai mà chả có mấy lúc nhục nhã chứ.

“Không… khụ khụ… không có gì. Tự nhiên tôi bị mắc ho thôi.” Hoài Khang nén xuống, mím môi rồi lấy đại một lí do nào đó. Ban nãy, anh nghe thấy tiếng kèng thì chỉ có ý định quay lại nhắc nhở Tuệ Khanh, ai mà có dè cô lại trượt chân, chưa kể còn làm ra vẻ mặt như sắp táo bón tới nơi rồi. Anh thở hắt ra một tiếng: “Nắm lấy tay tôi.”

Hoài Khang gỡ hai bàn tay bấu chặt như gấu của Tuệ Khanh rồi nắm lấy một bàn tay của cô mà dẫn về phía trước một cách cẩn thận. Giữa đêm lạnh ấy, hơi ấm bàn tay đã thắp lên ngọn nến nhỏ trong lòng cô. Ngước lên nhìn nửa sườn mặt của anh, cô khẽ tặc lưỡi, người này có vẻ ngoài điển trai lại chu đáo và ga lăng, nhưng lại tồn tại thứ gì đó khiến cô có cảm giác đây chưa phải là vẻ mặt thật của anh. Vì thế, cô không muốn tiếp xúc quá gần với anh.

Vừa mới ngồi vào bàn, bà chủ quán đi tới với dáng vẻ lọm khọm, nhìn thấy Hoài Khang thì nở nụ cười hiền từ: “Nay tới ăn cháo cá à Khang?”

“Dạ bà, cho cháu phần cháo cá như cũ.” Nhưng sực nhớ ra gì đó, Hoài Khang nhìn về phía Tuệ Khanh rồi bảo: “À khoan, cho con phần đã lóc xương rồi đi ạ.”

“Không thành vấn đề. Một phần cháo cá lóc xương sẵn cho bàn số chín.” Bà chủ mỉm cười rồi la lên báo hiệu cho bên ngoài, giọng bà thế mà vẫn còn rất vang và rõ. Sau đó, bà nhìn sang Tuệ Khanh rồi cười ẩn ý: “Cô bé này là ai đây? Bạn gái cháu à?”

Hoài Khang lấy tờ khăn giấy, lau đũa và muỗng một cách cẩn thận, sẵn đáp lại: “Dạ không, đây là bệnh nhân của cháu.”

“Hừm!” Bà chủ nheo mắt, vẫn ra vẻ không tin lắm, nhưng cũng không có ý định phản bác lại, chỉ mỉm cười dịu dàng với cô: “Từ lúc biết Khang tới giờ, bà chưa thấy nó dắt ai đến đây đâu.”

“Bà à, ông chờ bà hơi lâu rồi kìa.” Hoài Khang đánh lảng qua chuyện khác để đuổi khéo bà chủ đi, nếu không Tuệ Khanh sẽ thật sự chui xuống gầm bàn mà trốn mất.

Ngay khi bà chủ vừa rời khỏi, Tuệ Khanh cảm thấy từ đầu đến giờ chính mình quá thua thiệt, nên đành giở giọng trêu chọc học được từ Hoài Khang: “Tôi tưởng chú phải dẫn nhiều cô tới đây lắm mới phải, thì ra vẫn còn ế nhệ.”

Hoài Khang đặt đũa và muỗng trước mặt Tuệ Khanh rồi mỉm cười: “Vậy có nghĩa em là người rất đặc biệt đấy.”

Tuệ Khanh cứng họng, cô không nói lại con người này. Cô cảm thấy ông trời thật bất công, đã ban cho Hoài Khang gương mặt của yêu nghiệt hại nước lại còn ban cho khả năng mồm mép ngọt ngào. Vì thế, cô quay mặt sang chỗ khác, không thèm đôi co nữa, lẳng lặng ngồi chờ đồ ăn ra bàn.

Vài phút sau, tô cháo cá được bưng ra trong trạng thái khói bốc lên nghi ngút. Bà chủ còn tặng thêm một phần cá riêng rồi nháy mắt với Hoài Khang khiến anh thở dài bất lực. Chưa kịp làm gì, Tuệ Khanh đã nhanh chóng cầm lấy cái giá, múc một chén đầy cho chính mình.

“Từ từ thôi.” Anh thấy dáng vẻ ham ăn của cô thì nhắc nhở nhẹ: “Coi chừng nóng…”

Còn chưa nói hết câu, Tuệ Khanh đã bỏ muỗng cháo vào miệng, và sau đó là một màn nhảy dựng cùng bàn tay quạt điên cuồng. Hoài Khang tặc lưỡi, rót một ly nước đẩy tới trước mặt cô, còn không quên đâm chọt:

“Đúng là cái miệng hại cái thân. Em cẩn thận một chút.” Hoài Khang lấy một cái chén rồi múc bớt cháo trong chén của Tuệ Khanh ra, sau đó lại múc một chén cháo khác rồi đặt trước mặt cô: “Đợi bớt nguội chút rồi hẵng ăn. Em ăn xong chén đó thì hai chén này cũng đỡ nóng rồi.”

“Vâng.” Lưỡi của Tuệ Khanh có chút sưng nên lên tiếng hơi khó khăn. Cô thổi muỗng cháo một lát rồi mới dám bỏ vào miệng, may mắn là không bị tổn thương đến mức không cảm nhận được vị cháo ngọt thanh tự nhiên từ xương cá và cả vị béo của thịt cá cùng mùi gạo thơm hòa quyện lại với nhau. Ăn tới đâu ấm bụng tới đó.

“Ngon chứ?” Hoài Khang thấy Tuệ Khanh không hề dừng tay thì khẽ hỏi.

“Tuyệt vời.” Tuệ Khanh giơ ngón cái, cười hề hề với vẻ thoả mãn bởi đồ ăn ngon khiến anh cũng phải nhếch miệng.

Sau khi ăn xong, Hoài Khang tranh thủ trả tiền để còn đưa Tuệ Khanh về lại kí túc xá. Bước ra ngoài, cơn gió lạnh ban đêm thổi qua khác hẳn với không khí ấm cúng ở trong quán. Cô run lên một cái, giây sau đã thấy anh lần nữa giơ tay ra trước mặt mình. Nhưng cô không có ý định từ chối, ngược lại đặt tay mình lên tay anh, im lặng để anh dắt đi trên con đường trơn trượt.

Chiếc xe dừng trước khu kí túc xá, Tuệ Khanh lắc tay, không muốn Hoài Khang bước xuống mở cửa xe cho mình. Cô sợ sẽ bị bạn bè nhìn thấy và tra hỏi, sau đó cúi đầu với anh một cái thông qua cửa kính: “Cảm ơn chú, nay tôi ăn rất vui.”

“Không có gì, chỉ cần nhớ trả nợ cho bệnh viện là được. Đừng nghĩ tới chuyện ăn quỵt nhé.” Hoài Khang mỉm cười, rồi lái xe đi một mạch, để lại Tuệ Khanh vừa mới có thiện cảm với anh bây giờ lập tức vứt suy nghĩ của mình xuống đất và đạp lên nó, ác ma đúng thật vẫn là ác ma.