Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 83



Edit: Yan

——

Vì chột dạ nên mấy ngày liền Chu Quân không đi gặp anh cả. Nhưng hắn đi một thời gian dài nên việc cần xử lý cũng chồng chất không ít, chỉ giải quyết cũng cần mất một ít thời gian. Tiểu Phó nói với hắn không biết chị dâu và anh cả đã nói chuyện gì, tóm lại cuối cùng chị dâu vẫn dời đi, vẫn để tiểu Phó đưa chị về nhà họ Dung.

Gần đây Chu Quân cũng bàn vài mối làm ăn, vốn dĩ một mối trong đó sắp thành công nhưng đột nhiên bị hủy. Chu Quân nghĩ lên nghĩ xuống không ra bèn gọi điện cho người trung gian dò hỏi, người nọ lại nói gần đây hắn có đắc tội người nào hay không. Chu Quân nghĩ thầm, người hắn đắc tội rất nhiều. Hắn lại hỏi vài câu, muốn đối phương nói kỹ càng tỉ mỉ một chút. Người nọ với Chu Quân cũng có chút giao tình cuối cùng nói cho hắn một manh mối. Nghe nói là người của Bạch tiên sinh cướp mối làm ăn của hắn. Người nọ cũng thấy lạ, mối làm ăn này của Chu Quân cũng không lớn, công ty của Bạch tiên sinh đã lớn như vậy toàn bộ đều là hàng xuất khẩu sao lại làm hỏng chút chuyện này của Chu Quân làm gì, trong mắt bọn họ chuyện này chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.

Chu Quân liên tục cảm ơn người trung gian rồi treo điện thoại. Hắn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tân tiểu thư. Tân tiểu thư nhận được điện thoại liền có chút vui vẻ, gần đây phản ứng có thai của cô hơi nghiêm trọng nên lúc đóng phim không được tốt. Đạo diễn để cho nghỉ mấy ngày để sức khỏe của cô tốt một chút rồi đi quay bổ sung. Bây giờ cô đang ở nhà, bác sĩ kiến nghị cô thực liệu (trị liệu bằng đồ ăn), a mụ đang nấu cháo dinh dưỡng cho cô.

Hắn hỏi Tân tiểu thư: "Uyển quân, em muốn ra ngoài đi dạo không, đi may quần áo mới." Tân Uyển Quân cũng đã lâu không ra ngoài đi dạo nên vui vẻ đồng ý. Chu Quân treo điện thoại, hắn suy nghĩ nếu hắn đã đắc tội đến vị Thi tiên sinh kia, ông ta cũng đã xuống tay trị hắn rồi thì chi bằng hắn xuống tay từ Tân Uyển Quân trước, nói không chừng còn có thể dẫn vị Thi tiên sinh thần bí đó ra khỏi mặt nước.

Vì lần hẹn hò này có mang tính lợi dụng nên Chu Quân mua một bó hoa oải hương, ôm hoa đứng dưới lầu chờ Tân Uyển Quân. Có lẽ là tư thái ngẩng đầu chờ đợi của hắn khiến người không vui, chỉ chốc lát liền có hai vị mặc tây trang xông tới nói là tiên sinh nhà mình muốn mời hắn gặp mặt. Chu Quân ra vẻ vô tội nhìn hai vị kia, còn chưa nói chuyện đã nghe thấy giọng nói êm tai của Tân Uyển Quân vội vàng truyền tới ở bên cạnh: "Chu tiên sinh!"

Hai vị mặc đồ đen liếc nhau ăn ý lui ra. Tân Uyển Quân mang thai đã có một chút rõ ràng nên hôm nay cô mặc đồ tương đối rộng ra ngoài. Cô đeo một chiếc kính râm và đội mũ nồi, còn dùng khăn lụa buộc thành một nút thắt con bướm xinh đẹp dưới cằm. Cô chạy chậm về phía Chu Quân, Chu Quân theo bản năng đỡ lấy người kia. Hắn thật sự rất sợ đứa nhỏ trong bụng nữ sĩ không cẩn thận bị làm sao.

Nhưng mà bản thân mẹ đứa nhỏ lại không để ý, sau khi vịn tay Chu Quân đứng vững cô nhìn về phía đã không còn bóng dáng hai người mặc đồ đen, lo lắng sốt ruột nói: "Chu tiên sinh, anh đang đắc tội người nào sao?" Chu Quân tặng hoa oải hương cho cô vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Em cũng cảm thấy hai vị kia nhìn giống người xấu? Vậy em còn lên tiếng làm gì! Lần sau thấy tình hình không đúng có thể trốn thì trốn có thể chạy thì chạy không thể tự mình lao đến, nghe không?"

Tân Uyển Quân ngửi ngửi hoa oải hương trong ngực như cô gái nhỏ nghe lời ngoan ngoãn gật đầu. Chu Quân vừa lòng gật đầu, theo bản năng sờ sờ đầu Tân Uyển Quân. Vừa làm xong lập tức cảm thấy quá thân mật nhưng mà Tân Uyển Quân cũng không nghĩ quá nhiều. Có lẽ là mang thai khiến cho tình mẹ lan tràn, cô không tự chủ được thân cận hơn một chút với Chu Quân.

Hôm nay cô vốn muốn đi may một bộ quần áo, Chu Quân ngồi cùng cô trên xe kéo. Quả nhiên hai vị mặc đồ đen kia cũng lái xe theo đuôi phía sau, cùng lúc đó Chu Quân còn phát hiện bóng dáng âm thầm quan sát của Chung Khánh. Thấy hắn vẫn luôn nhìn xung quanh Tân Uyển Quân dò hỏi: "Sao vậy Chu tiên sinh, anh đang tìm cái gì thế?"

Chu Quân vuốt phẳng vạt áo tây trang ngồi thẳng lưng nhìn đồng hồ rồi mới nói: "Không có, chỉ là cảm thấy thú vị thôi." Có thể không thú vị sao, hai người bọn họ đi ra ngoài đằng sau còn theo bốn cái đuôi nhỏ. Tân Uyển Quân nghĩ nghĩ, thò qua nhỏ giọng nói với Chu Quân: "Hai vị vừa nãy nhìn qua rất lợi hại, có thể là Thi tiên sinh bảo họ đến đây." Chu Quân nhướng mày: "Có thể là?" Tân Uyển Quân nhéo nhéo ví cầm tay nhỏ của mình: "Thi tiên sinh nói phái cho em hai bảo vệ chỉ là em chưa từng thấy."

Tân Uyển Quân tới tiệm quần áo rồi đi đo đạc dáng người Chu Quân thì ở bên ngoài ngắm vải may tây trang. Không phải cho hắn mà là cho Ung Tấn. Hắn tự nhận mắt nhìn của mình cũng được, Ung Tấn ba lần bốn lượt lấy đồ của hắn đi không bằng tặng cho người ta đỡ cho Ung Tấn Ung Tấn suốt ngày mượn gió bẻ măng, mượn cớ nhìn vật nhớ người mà lén lút lấy đồ đi.

Hắn nhìn trúng một cuộn vải cảm thấy rất hợp với Ung Tấn. Nhân viên cửa hàng rất có mắt nhìn lập tức khen ánh mắt Chu Quân nói nếu là hắn mặc nhất định là phong lưu phóng khoáng vân vân. Chu Quân lắc đầu: "Tặng bạn bè." Nhân viên cửa hàng lại khen bạn hắn: "Tiên sinh xuất sắc như vậy khẳng định bạn của ngài cũng tuyệt đối không tồi." Chu Quân nhớ lại cảm giác lúc ôm lấy Ung Tấn báo ra một kích cỡ đại khái. Nhân viên cửa hàng khó xử nói: "Tiên sinh, kích cỡ đặt may riêng vẫn phải kỹ càng tỉ mỉ chút nếu không thì làm cũng không đẹp."

Chu Quân gật đầu: "Vậy làm thành một cái khăn, thêm một đôi găng tay da. Chờ anh ấy trở về tôi lại cùng anh ấy đến đây." Nhân viên cửa hàng gật đầu nói được, nhận lấy vải trong tay hắn. Tân Uyển Quân đo kích cỡ xong thì vào phòng trong chọn vải đã lâu vẫn chưa ra ngoài. Chu Quân vừa bước vào lập tức nhìn thấy thợ may già ngã trên mặt đất đầu chảy máu, Tân Uyển Quân không biết ra sao.

Chu Quân kinh hãi, hắn muốn chạy ra ngoài mặt tiền cửa hàng báo cho bốn vị đuôi nhỏ nào ngờ mới đi được vài bước trên eo đã bị một khẩu súng dí vào. Chu Quân không dám động, hắn thong thả quay đầu lại thấy thế mà là Alan. Mấy ngày này Alan quả thực sống không tốt, râu ria xồm xoàm, tóc bết, ánh mắt tối tăm. Ngày tháng tránh né kẻ thù và nhà họ Ung làm gã sống qua ngày như chuột cống.

Tất cả những thứ này đều nhờ Chu Quân ban tặng thế mà hắn còn sống quá mức sung sướng có thể diện còn đi dạo phố với gái đẹp nữa. Ánh mắt Alan sắc như dao xẻo lên người Chu Quân hận không thể cắt thịt uống máu người này. Chu Quân giơ tay: "Mày có thể đụng đến tao, không liên quan gì đến cô ấy mày tha cho cô ấy đi." Hiển nhiên Alan không muốn vô nghĩa với hắn hung hăng lấy súng đập vào sau gáy Chu Quân, cả người Chu Quân lập tức mềm nhũn ngất đi.

Không biết qua bao lâu khi Chu Quân tỉnh lại bên cạnh dựa một cơ thể mềm mại, là Tân tiểu thư đã khóc trôi hết lớp trang điểm. Hắn và Tân tiểu thư bị trói vào một chỗ. Tân tiểu thư thấy hắn tỉnh lại vội nói: "Anh không sao chứ?" Sau cổ Chu Quân ẩn ẩn đau, hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh là một gian phòng cũ rách nát, trong không khí có thể ngửi thấy một mùi tanh thoang thoảng.

Chu Quân cho rằng sau khi Alan bắt được hắn sẽ lập tức giết chết, sao bây giờ ngược lại thành chỉ là bắt cóc thôi? Tân Uyển Quân giải thích cho nghi hoặc của hắn, cô nói trong lúc hắn hôn mê hai kẻ bắt cóc hắn bất đồng quan điểm ở vấn đề xử trí hắn. Một kẻ muốn giết Chu Quân, một kẻ lại muốn chiếm chút lợi từ trên người Chu Quân.

Vốn muốn xử lý Tân Uyển Quân nhưng Tân Uyển Quân vì tự bảo vệ mình liền nói mình có tiền cũng có chỗ dựa, nếu giết cô chỗ dựa của cô sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ. Hai vị kia hơi do dự nên cũng không đụng đến Tân tiểu thư. Tân Uyển Quân dựa gần Chu Quân nhỏ giọng nói: "Trước đây Thi tiên sinh tặng cho em một cái vòng tay bên trong giấu dao, anh lấy đi."

Tân tiểu thư đầu đầy mồ hôi uốn éo người muốn đưa lưng về phía Chu Quân. Nhưng không nhúc nhích được vài cái đột nhiên người cô cứng lại. Chu Quân vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Cả người Tân tiểu thư run rẩy: "Em, em... hình như em chảy máu."