Gặp Đông

Chương 4



Hành lang khách sạn trải thảm, bước đi cũng không có tiếng động, Mạnh Đông không đáp lại lời anh ta, ngay cả Dụ Kiến cũng vẫn im lặng, chỉ có giọng anh ta quanh quẩn trong không gian.

Ánh mắt Thái Tấn Đồng bất giác chuyển về phía Dụ Kiến. Mũ lông che khuất ánh mắt, không thấy rõ hai mắt cô, nhưng hình như cô cụp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, im lặng giống như ngăn cách với thế giới.

"Tôi cũng tò mò." Mạnh Đông cầm thẻ phòng quay quay, chậm nửa nhịp nói ra bốn chữ này, tiếp đó mở ra cửa phòng.

Tít một tiếng, nhẹ nhàng vang lên trong không khí.

Phòng không có một bóng người.

Chờ mong thất bại, ngược lại cũng không phải quá thất vọng, "Aiz, không có ai." Thái Tấn Đồng nhìn chung quanh một vòng.

Đây là một căn phòng, toàn bộ lắp đặt cho việc kinh doanh, nhưng bồn tắm lớn ở phía đông bắc phòng khách quả thật rất bắt mắt, mang thêm chút phong tình.

Phòng sạch sẽ, rõ ràng trong lúc Mạnh Đông rời đi, nhân viên phục vụ đã dọn dẹp.

Ba người ở tủ quần áo phòng ngủ tìm được một vali cỡ lớn, trên giường đôi còn để một bộ quần áo nam được là phẳng, phía trên dán nhãn, là sau khi giặt được nhân viên mang về.

"Hành lý!" Thái Tấn Đồng đẩy vali.

Mạnh Đông liếc quần áo trên giường, bỏ vào vali. Thái Tấn Đồng ngồi xổm xuống: "Chậc, có mật mã, anh có thể nhớ được mật mã không?"

Mạnh Đông trực tiếp bấm thử, 000, 123, rõ ràng những mật mã này cũng không phù hợp.

"Làm sao bây giờ?" Thái Tấn Đồng hỏi.

"Cạy đi."

"Cạy khóa."

Mạnh Đông và Dụ Kiến cùng trăm miệng một lời, hai người nhìn nhau.

Mạnh Đông đứng dậy, đi gọi điện thoại cho phục vụ, bảo bọn họ đưa công cụ lên. Sau đó anh bật điều hòa, cởi áo khoác, thuận tay ném về sô pha.

Thái Tấn Đồng đứng ở trước tủ quần áo gọi: "Anh còn có túi!"

Mạnh Đông không nhanh không chậm từ tủ mini lấy ra một lon sô-đa, vừa uống vừa quay về phòng ngủ, nói với Dụ Kiến: "Muốn uống gì tự mình lấy."

Dụ Kiến dời tầm mắt, không hé răng.

Ánh mắt Mạnh Đông dừng ở trên mặt cô một giây, ngửa đầu uống nước, xoay người nhìn tủ quần áo.

Trong tủ quần áo để hai bộ quần áo, trong góc có một túi màu đen. Mạnh Đông để lon sô-đa lên vách ngăn.

Anh mở túi, lục lọi, bên trong tất cả đều là quần áo. Quần áo mùa đông dày, trong túi chỉ để được mấy bộ.

Thái Tấn Đồng lại nhìn chung quanh, nói: "Cũng không biết vợ anh đã từng đến nơi này chưa, sao không phát hiện có đồ của phụ nữ."

Trong phòng tất cả trang trí vừa xem hiểu ngay, đồ đạc ở bên ngoài, chỉ có buồng vệ sinh sữa rửa mặt nam, dao cạo râu, không phải khách sạn cung cấp vậy chính là Mạnh Đông tự mang.

Những đồ cá nhân khác cũng không thấy, còn có sạc điện để ở tủ đầu giường.

Một hồi công phu, nhân viên mang công cụ đến, vẫn là Mạnh Đông xuống tay không hề do dự.

Vali đặt trên mặt đất, đồ bên trong vừa xem hiểu ngay, ngoài quần áo nam không có thứ gì khác.

Thái Tấn Đồng không nhịn được nói: "Sao ngay cả máy tính anh cũng không mang."

"Chờ tôi lấy lại trí nhớ sẽ nói cho anh." Mạnh Đông bỏ quần áo vào trong vali.

Thái Tấn Đồng: "......"

"Cho nên rốt cuộc anh có vợ hay không?" Thái Tấn Đồng hỏi xong nâng tay lên, "Này, không cần lặp lại."

Mạnh Đông"à", đứng lên.

"Chỉ là tối hôm qua cho đến bây giờ nơi này không xuất hiện phụ nữ mà thôi." Dụ Kiến nhìn thùng rác trong phòng vệ sinh sạch sẽ, cuối cùng chỉ nói một câu.

Mạnh Đông nhìn Dụ Kiến.

"Người đại lý nói vợ anh là người địa phương, hiện tại anh ở khách sạn, vợ anh là người địa phương, có lẽ cô ấy ở trong nhà mình." Thái Tấn Đồng phân tích nói.

Thật ra anh ta không hề nghi ngờ lời người đại lý về việc cô Mạnh kia có thật, bởi vì người bên ngoài điều kiện mua nhà hạn chế, hoặc là nộp bảo hiểm xã hội mấy năm, hoặc là lấy danh nghĩa công ty mua, hoặc là mua nhà tòa bán đấu giá, hoặc là chỉ có thể mua nhà trọ.

Mạnh Đông thậm chí là người tỉnh ngoài.

Anh ta lại nghĩ thầm Mạnh Đông có lẽ ở riêng với vợ, hoặc là không hòa thuận với nhà vợ, cho nên mới một mình ở khách sạn.

Song anh ta không nói ra miệng, dù sao cũng đề cập vấn đề tình cảm cá nhân của Mạnh Đông, bởi vậy anh ta chỉ tổng kết nói: "Nói cách khác, anh ở chỗ này có thân thích bạn bè."

Vậy hiện tại nên dựa theo lời Dụ Kiến, nhanh chóng tìm trung tâm thương mại làm sim.

Lúc này đổi sang Dụ Kiến lái xe, cô rất quen thuộc với nơi này, dù sao tiệm ăn nhà cô mở ở trong này, tiệm ăn trong một khu nhà chung cũ, trước kia ba người nhà cô sống ở căn phòng trên tiệm.

Rất nhanh đi qua một cửa hàng của China Unicom, Thái Tấn Đồng kêu ngừng: "Ê, đối diện có China Unicom!"

Dụ Kiến nhìn không chớp mắt nói: "À, còn phải vòng qua."

Thế nhưng cuối cùng cô không vòng, đi thẳng về phía trước, mất một lúc cô dừng ở một cửa hàng bán di động."Đi đi." Cô nói.

Cô không xuống xe, Thái Tấn Đồng và Mạnh Đông đi vào. Cô mở ra radio bên trong xe nghe trong chốc lát, lại nhân cơ hội gọi điện thoại cho cha mẹ để bọn họ yên tâm, người bệnh vô cùng khỏe mạnh.

Bên trong xe âm nhạc mềm mại vờn quanh, là giai điệu quen thuộc. Cô cúp điện thoại ngâm nga.

Chú ý tới hai người kia từ trong cửa hàng đi ra, cô đóng radio lại.

"Vận khí không tồi, gặp đúng người." Thái Tấn Đồng ngồi trở lại trong xe nói với Dụ Kiến.

"Vậy hiện tại thay đi." Ngón tay Dụ Kiến đặt trên tay lái, tùy tâm gõ, mắt nhìn gương chiếu hậu bên trong.

Tầm mắt Mạnh Đông chạm vào cô. Miệng anh cong lên, động tác lưu loát thay sim, Thái Tấn Đồng bên cạnh vươn dài cổ.

Xe ngừng tại chỗ không đi, di động khởi động máy, bắt đầu tải App Wechat, Thái Tấn Đồng lại nhắc nhở: "Tải cả taobao, còn cả weibo, QQ."

Tải xong Wechat trước, mật mã tất nhiên là không nhớ rõ, nghiệm chứng mã đăng ký. Thái Tấn Đồng vươn cổ chờ lâu, không bao lâu, Dụ Kiến chợt nghe anh ta "hả", là không thể tin được.

Cô vẫn từ gương chiếu hậu xem, tuy rằng đối phương vẻ mặt quái dị, nhưng vẫn nói: "Anh nhắn tin...... Bỏ đi, trực tiếp trò chuyện đi."

Có lẽ là gọi qua Wechat, nhưng còn không nghe được tiếng tút, trước tiên đã nghe được giọng Thái Tấn Đồng kinh ngạc cao quãng tám: "Hả?"

Lần này Dụ Kiến quay đầu lại.

"Người này đã chặn anh!" Thái Tấn Đồng nói xong, rõ ràng cầm di động của Mạnh Đông đưa cho cô xem.

Đập vào mắt là khung trò chuyện trong Wechat, bên phải avatar hình ánh trăng là chủ nhân Wechat, trên khung màu xanh biếc biểu hiện bốn chữ "Cuộc gọi thất bại".

Lại nhìn lên trên tên người bạn trong Wechat của anh, gọi là "X".

"Vừa mới gọi đã nhảy ra cái khung, nói đối phương đã chặn, không thể gọi." Thái Tấn Đồng nói.

Dụ Kiến sững sờ trong chốc lát, mới mở miệng: "Vậy đổi người đi."

Thái Tấn Đồng ấn vào trang thông tin: "Tôi cũng muốn ——" lại để cho cô xem.

Dụ Kiến cuối cùng biết vừa rồi anh ta "Hả?" lần đầu tiên là xảy ra chuyện gì —— trong thông tin Wechat của Mạnh Đông chỉ có một người bạn chính là "X".

Dụ Kiến chậm chạp không nói lời nào.

"Có thể duyên người qua đường của tôi không tốt." Mạnh Đông giống như một người đứng xem, chẳng hề để ý thốt ra một câu như vậy.

Đâu chỉ là duyên người qua đường không tốt, Thái Tấn Đồng trong đáy lòng cười ha hả, giờ phút này rất nhiều miêu tả sinh động, nhưng anh ta không thể lãng phí thời gian: "Anh Mạnh, anh nhìn taobao xem."

Mạnh Đông nghe lời.

Taobao cuối cùng xuất hiện địa chỉ, một chỗ là nhà ở, một chỗ là Đại học Khoa học kỹ thuật.

Cùng ở tỉnh Y, không phải nhà Mạnh Đông ở tỉnh S.

Hai địa chỉ, nhưng chỉ có một số điện thoại liên hệ, người nhận cũng giống nhau, tên là "Xoa Xoa", Thái Tấn Đồng hợp lý hoài nghi, người này có thể chính là vị "X" kia.

Mạnh Đông theo dãy số gọi qua.

Không may là trạng thái tắt máy, hợp lý hoài nghi cũng ít nhất chính xác một nửa.

Trong xe thực im lặng, di động không bật loa ngoài, Dụ Kiến cũng có thể nghe thấy tiếng, cô hỏi: "Tắt máy?"

Thái Tấn Đồng: "Ừ."

Mạnh Đông hạ cổ tay, nhìn về phía Dụ Kiến, dường như rất bất đắc dĩ.

Thái Tấn Đồng lúc này đã nhạy bén hơn, lại đi xem ghi chép mua sắm mới nhất trong tài khoản taobao này.

"Cục cưng ——" Anh ta lại phát ra một tiếng cảm thán, "Năm 2020? Sáu năm trước?" Địa chỉ nhận là nhà ở tỉnh Y.

Sau đó lại lục mấy ghi chép, không phải nhà ở thì là trường học, không có địa chỉ khác, đồ mua sắm có đồ ăn vặt, có đồ dùng đàn ông, cũng có đồ dùng phụ nữ.

Thái Tấn Đồng đã không còn hy vọng, anh ta thực có lệ hỏi: "Vậy chúng ta có cần đi tỉnh Y một chuyến không?"

Mạnh Đông giúp anh ta nói ra lời trong lòng: "Có lẽ chỉ uổng công."

Dụ Kiến quét địa chỉ taobao, trả lại di động cho phía sau, hai người ghế sau tiếp tục thử weibo và QQ.

Thật ra có tài khoản weibo, nhưng theo dõi đủ loại mấy trăm người, weibo chưa từng đăng gì, còn chả bằng tài khoản clone.

Hơn nữa Thái Tấn Đồng cũng đã quên, QQ là cần tài khoản đăng ký, có số di động cũng vô dụng.

Thái Tấn Đồng cảm thán: "Thôi xong rồi!" Còn nói, "Tôi hoài nghi "Xoa Xoa" kia không phải bạn gái cũ của anh mà chính là người vợ hiện tại."

Mạnh Đông dường như đang tự hỏi, Thái Tấn Đồng ngược lại hỏi người lái: "Dụ Kiến, cô nói xem?"

Dụ Kiến đã khởi động xe, nói: "Nếu là nam thì sao?"

"Tài khoản taobao từng mua đồ nữ."

Dụ Kiến nói: "Vậy cũng không nhất định."

Thái Tấn Đồng nghẹn lời, tiếp đó nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Đông.

Cũng không phải không thể nào......

"Hả?" Mạnh Đông đang lật xem di động, không để ý nói, "Tôi không có tiên tiến như vậy."

Thái Tấn Đồng đã quên vấn đề lúc trước, anh ta hỏi Dụ Kiến: "Chúng ta hiện tại đi chỗ nào?"

"Bệnh viện." Dụ Kiến nói.

Trước đó từng đi qua tiệm ăn, Dụ Kiến giới thiệu với Thái Tấn Đồng: "Bên kia chính là tiệm ăn nhà tôi."

Thái Tấn Đồng nhìn ra bên ngoài, cửa tiệm đã đóng, phía trên không có bảng hiệu, bốn phía tốp năm tốp ba người đứng, còn có phóng viên khiêng camera cầm microphone.

Dụ Kiến đột nhiên tăng tốc, xe thoải mái vượt qua mặt các phóng viên, bỏ lại bọn họ phía sau.

Thái Tấn Đồng hơi nhoáng người lên, Mạnh Đông ngồi sau yên ổn, anh đã thắt dây an toàn.

"Anh Mạnh, anh có ấn tượng với tiệm ăn kia không?" Thái Tấn Đồng hỏi.

Mạnh Đông suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Nhớ không nổi."

"Đến lúc đó chúng tôi mang anh đi mấy chỗ, nếu anh đã ở chỗ này ba ngày, nói không chừng có thể có thứ gì quen thuộc gợi lại trí nhớ của anh." Thái Tấn Đồng nói.

Ba người quay trở về bệnh viện trước khi bác sĩ tan tầm, xem nốt các xét nghiệm còn lại, sau khi bác sĩ xem qua báo cho bọn họ, người bệnh ở lại viện quan sát một đêm, sau đó có thể xuất viện bất cứ lúc nào, chỉ là phải chú ý miệng vết thương, nhớ đổi thuốc và tái khám, về nhà còn cần tĩnh dưỡng.

Mạnh Đông tự nhiên tuân lời dặn của bác sĩ, anh cần tắm rửa quần áo.

Vừa rồi ở khách sạn không cân nhắc điều này, đã gây sức ép một ngày, không nên để mất thời gian, Thái Tấn Đồng nói anh lái xe đưa Mạnh Đông quay về khách sạn lấy đồ, còn có thể về khách sạn tắm rửa một cái, điều kiện tốt hơn so với phòng bệnh.

Dụ Kiến không sao cả, cô bọc khăn quàng cổ ngồi xuống phía sau. Bầu trời tối sớm, bịt kín một tầng sương, cho dù ngọn đèn sáng rực, tầm nhìn vẫn cảm thấy mơ hồ.

Một đường đến khách sạn, nửa đường còn gặp một tai nạn xe cộ, hôm nay có lẽ không hề ít sự cố giao thông, Thái Tấn Đồng nói với hai người ngồi sau.

Mạnh Đông xuống xe, ngừng một chút, lại xoay người, chống xe hỏi: "Ăn gì, tôi gọi đồ."

Có lẽ là anh hỏi Dụ Kiến, Dụ Kiến thoải mái nói: "Có gì ăn đó."

Thái Tấn Đồng quay đầu lại nói: "Anh cứ từ từ, không cần vội, dù sao chúng tôi cũng ngồi thêm một lúc trên xe."

Mạnh Đông nói: "Vậy để tôi đi gọi."

Cửa xe đóng lại, Thái Tấn Đồng đánh tay lái vào bãi đỗ xe khách sạn, nói chuyện phiếm với Dụ Kiến: "Cho dù có thể dâng lên kính che, người ở bên trong tắm rửa, ai lại không biết xấu hổ ngồi sô pha nghe tiếng nước? Làm hại chúng ta phải ở trong xe chờ. Hy vọng anh ta tắm rửa nhanh chóng." Như thế anh ta mới được lên phòng ăn cơm.

Mạnh Đông một mình lên lầu, mở ra hệ thống sưởi, anh gọi điện thoại kêu cơm cho ba người, chưa nói cho bọn họ bao lâu đưa đến phòng, tóm lại anh sẽ không tắm rửa nhanh.

Vali còn để trên mặt đất, cúp điện thoại, anh đi qua, lấy đồ ra tắm rửa, thuận tay xếp lại đồ, mở tường kép, từ bên trong lấy ra một quyển hộ chiếu.

Đỗ xe xong, Thái Tấn Đồng tháo dây an toàn, anh ta vươn vai.

"Aiz, tôi nghĩ ra rồi ——" Anh ta quay đầu nói, "Chúng ta có thể đi Cục dân chính tra xem vợ anh ta là ai." Vẫn là nhờ Dụ Kiến đưa ra chuyện sim, làm cho anh ta có linh cảm.

"Lại đi China Unicom và China Telecom, nói không chừng anh ta có số di động khác." Anh ta nhếch khóe miệng, "Nếu không chỉ dựa vào Wechat trống rỗng, cũng quá không bình thường."

Dụ Kiến không phản đối: "Ừ."

Thái Tấn Đồng cảm khái: "Cô nói xem cái này gọi là chuyện gì, chúng ta ngoài phụ trách giúp anh ta lấy lại trí nhớ, còn phải giúp anh ta tìm vợ!"

Dụ Kiến liếc anh ta, kéo mũ xuống, che khuất nửa khuôn mặt.

"Trên xe có đồ gì ăn không, cho tôi lót dạ." Thái Tấn Đồng hỏi, liếc xung quanh.

Dụ Kiến rụt trong mũ nói: "Không biết."

Thái Tấn Đồng không tìm được đồ ăn, lộn một vòng lấy ra một tấm ảnh chụp, là loại được đặt ở trên xe.

Có lẽ là bệ bị hỏng, cho nên bị chủ xe nhét vào trong ngăn kéo.

"Trong tấm ảnh này là cô hả?" Anh ta hỏi.

Dụ Kiến liếc qua khe hở, tiếp tục kéo mũ, dịch người về phía trước.

Người trong ảnh tóc ngắn, mười ba mười bốn tuổi, một chân để ở ghế, xắn ống quần, dường như đang triển lãm với mọi người.

Thái Tấn Đồng chỉ vào ảnh cười: "Chính là cô, trước đây cô là thế này sao, pose kiểu gì, buồn cười như vậy?" Lại cẩn thận nhìn, "Ơ, chân cô bị tím hả?"

Bị tím bầm ở bên phải.

Bên Hoàng Hà, cô mười ba mười bốn tuổi từ dưới xe đạp giãy ra, cơn giận không thể át vồ qua thiếu niên vẻ mặt kinh ngạc.

Lời tác giả:

Không biết mọi người có nhận ra tuyến thời gian, thời gian "Xuân khởi" là năm 2016-2019, "Khát hạ" mùa hè năm 2019, "Lửa thu" là bảy năm sau, chính là năm 2026. Cho nên thời gian thật sự của "Gặp đông" là mùa đông cuối năm 2026——đầu năm 2027.

- -----oOo------