Gặp Được Anh

Chương 2



Edit: Chây



Lúc 16 tuổi, Triển Thâm Thâm bị tổn thương. Cô có một ít nhận thức cơ bản nhưng chẳng qua là hoàn cảnh khác thường làm tất cả nhận thức ấy nhường đường cho an toàn.

Ví dụ như cô sẽ ăn cơm, ngủ, rửa mặt ——

Thế nhưng lúc ăn cơm cô ngồi ở bên cạnh nhìn Phó Tân Hàn ăn. Trợ lý sinh hoạt của Phó Tân Hàn mang tới một phần thịt bò xào, một phần gà hầm hạt dẻ, một phần địa tam tiên*.

*Địa tam tiên: Khoai tây xào, ớt xanh và cà tím, là một món ăn truyền thống vùng Đông Bắc. (theo baidu)

Phó Tân Hàn gắp thịt bò, Triển Thâm Thâm cũng chỉ gắp thịt bò. Phó Tân Hàn múc một muỗng hạt dẻ, Triển Thâm Thâm lập tức múc một muỗng hạt dẻ. Phó Tân Hàn ăn địa tam tiên chỉ ăn cà tím, thế là cả đĩa địa tam tiên toàn là khoai tây với ớt cay.

Mắt Triển Thâm Thâm xoay tròn, nhìn chằm chằm Phó Tân Hàn, sợ mình bị hạ thuốc.

Phó Tân Hàn làm như không thấy hành vi của Triển Thâm Thâm, ăn đồ ăn của mình.

Ăn cơm thì không phải vấn đề khó gì, làm người ta thấy khó xử là Triển Thâm Thâm không muốn đóng cửa, nói cách khác buổi tối ngủ không thể đóng cửa.

Phòng ngủ của anh không đóng cửa cũng không liên quan gì đến cửa lớn.

Bây giờ khá là phiền toái.

Phó Tân Hàn đặt đồ rửa mặt của Triển Thâm Thâm ở một bên, anh đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.

Một lát sau, Triển Thâm Thâm cũng ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Buổi tối, Triển Thâm Thâm ngủ thiếp đi ở trên sô pha phòng khách, không cởi giày, dáng vẻ có nguy hiểm thì có thể trốn chạy bất cứ lúc nào. Đương nhiên Phó Tân Hàn cũng không đóng cửa phòng ngủ. Sau khi ngủ thiếp đi rồi nhưng Triển Thâm Thâm vẫn rất cảnh giác. Trong phòng Phó Tân Hàn hơi có tiếng động một tí thì trên người Triển Thâm Thâm giống như trang bị radar, lập tức ngồi dậy, đôi mắt to nhìn quanh bốn phía, kiểm tra nguy hiểm.

Ngày đầu tiên hai người sống cùng cứ như vậy kết thúc ở ban đêm yên tĩnh, thành phố chìm trong ánh đèn mở ảo.

Ngày hôm sau, Phó Tân Hàn không đến công ty. Sáng sớm thức dậy anh thấy Triển Thâm Thâm cảnh giác ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm anh.

Phó Tân Hàn rời giường, ra khỏi phòng, hôm nay vẫn không có mặt trời, nhìn xuyên qua cửa sổ là không trung xám xịt. Sau khi rửa mặt xong, Phó Tân Hàn ngồi ở trước máy tính, xử lý chuyện công ty.

Lúc đầu Triển Thâm Thâm nhìn anh chằm chằm, sau đó thì đi kiểm tra khắp nhà.

Cô xác nhận cửa vẫn là cửa ngày hôm qua thì đi quan sát sàn nhà. Cô nằm nhoài trên mặt đất, lấy dao trong phòng bếp ra cạy cạy, làm thế nào cũng không cạy sàn nhà lên được thì lập tức gấp đến độ đỏ mắt. Lúc cạy lên được một ít thì cô nhanh chóng lấp lại, tỏ vẻ không xảy ra chuyện gì.

Hình ảnh rõ ràng rất buồn cười nhưng lại rất xót xa.

Chờ đến khi xác nhận tất cả đều là dáng vẻ ngày hôm qua thì cô lại về phòng khách.

Triển Thâm Thâm ngồi ở vị trí cách Phó Tân Hàn 1 mét, nhìn Phó Tân Hàn.

Phó Tân Hàn vẫn làm chuyện của mình.

Buổi chiều, lúc họp online Phó Tân Hàn ngồi ở trước máy tính, nghiêm túc lắng nghe báo cáo. Mọi người ở đầu kia video có thể nhìn thấy một thiếu nữ ngồi trên sô pha phía sau Phó Tân Hàn. Thiếu nữ kia luôn nhìn chằm chằm sếp Phó của bọn họ, đây là…đây là cây đại thụ vạn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi?

Đại khái đây là lần họp có chất lượng kém nhất.

Liên tiếp ba ngày ăn cơm, ngủ, đọc sách, chơi game.

Triển Thâm Thâm vẫn không nói gì, hình như cô đã bắt đầu cảm thấy nơi này an toàn.

Tiến bộ lớn nhất đó là: Ban ngày, Phó Tân Hàn đứng dậy đi rót nước lúc Triển Thâm Thâm đang ngủ, khi quay lại Triển Thâm Thâm vẫn yên tĩnh ngủ ở trên sô pha, hình như không có bất cứ thay đổi gì so với trước đó.

Sô pha được Phó Tân Hàn cải tạo lại một chút, để hai tấm chăn nhung thật dày lên đó. Triển Thâm Thâm ngủ ở trên chăn nhung màu xám, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, biểu cảm vẫn luôn căng chặt vào lúc này cũng thả lỏng, cho dù Phó Tân Hàn đi tới ngồi trên sô pha vẫn ngủ rất yên tĩnh.

Phó Tân Hàn cứ nhìn như vậy trong chốc lát, có thứ gì đó đang chảy trong dòng sông đã kết băng trong lòng anh, sau đó mạnh mẽ lao ra từ dưới lớp băng.

Phó Tân Hàn nhíu mày, không nhìn người trên sô pha nữa.

Lúc Triển Thâm Thâm thức dậy, Phó Tân Hàn ngồi ở trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc nhìn máy tính. Ánh sáng gần như là lửa đỏ của hoàng hôn chiếu vào, tựa như đang thiêu đốt mọi thứ xung quanh người đàn ông này, người đàn ông giống như là thần tiên chỉ có thể nhìn mà phát thèm.

Triển Thâm Thâm nhìn đến phát ngốc. Hình như cô nghe thấy tiếng máu mình chảy, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Cô theo bản năng coi phản ứng không thể kiểm soát của mình là nguy hiểm, cảnh giác lui về sopha phía sau, không dám nhìn Phó Tân Hàn nữa.

Chỉ số thông minh của Triển Thâm Thâm không có vấn đề gì, chỉ là đủ loại không bình thường của cô đều bị bức ra thôi. Bốn năm bị áp bức cũng đủ biến một người bình thường thành người mắc chứng vọng tưởng bị hại.

Triển Thâm Thâm dựa lưng vào sô pha, tay nắm chặt vị trí trái tim mình. Mặt cô bắt đầu đỏ lên, tim cũng càng đập càng nhanh, Triển Thâm Thâm nhớ tới trước kia cũng có một lần như vậy, đó là bởi vì những người kia tiêm thuốc cho cô, chẳng lẽ ——

Triển Thâm Thâm nghĩ đến đây trái tim lại bắt đầu đau, đau vô cùng, như là bị lưới sắt hung hăng buộc chặt. Cô đột nhiên đứng dậy, vén tay áo lên, hét lớn một tiếng, nhào tới muốn đánh ngất người này.

Cô có kinh nghiệm phong phú, nếu không đánh ngất người thì bây giờ có chạy thì cũng có thể bị bắt lại.

Giây phút Triển Thâm Thâm nhào lên, Phó Tân Hàn quay người lại, bắt được cô. Cánh tay anh giống như sắt, kiềm chế người cô, nhíu mày, giọng nói trầm thấp tràn ngập lạnh lẽo: “Cô làm gì đấy?”

Hai má Triển Thâm Thâm đỏ bừng, đôi mắt nhìn về phía này cũng đỏ ửng, ánh mắt tràn ngập hận ý với quật cường, hàm răng trắng tinh cắn môi dưới đến mức có máu chảy ra. Phó Tân Hàn nhìn cảnh này, đáy mắt tối tăm với chán ghét bản thân mình đang thay phiên nhau bốc lên.

Phó Tân Hàn giữ chặt cằm cô, bức cô nhả răng ra, lại uy hiếp thêm lần nữa: “Rốt cuộc làm sao? Tôi trêu chọc cô chỗ nào? Nói chuyện!”

Triển Thâm Thâm cong lưng, hai tay cô bị Phó Tân Hàn giữ chặt không thể động đậy, cổ thon dài mảnh khảnh kéo căng đến đỏ bừng, không ngừng giãy giụa, nhưng mà sức lực khác biệt quá lớn nên không thể nhúc nhích.

Triển Thâm Thâm không biết có phải bị hạ thuốc lạ hay không, giãy giụa mấy lần đều không ra. Lúc cô ngước mắt nhìn về phía anh, trong mắt anh lại không giống ánh mắt những người trước kia, ánh mắt đó như là biển rộng tĩnh mịch.

Trong lòng vốn còn khó chịu với những ánh mắt đó đều biến thành chua xót tủi thân, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

Phó Tân Hàn hơi sửng sốt, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, anh buông lỏng tay ra, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tôi không có ác ý với cô.”

Triển Thâm Thâm nghe được lời này, vốn đỏ mắt chảy nước mắt, bây giờ đã biến thành gào khóc, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, thật sự không đẹp chút nào.

Phó Tân Hàn lấy giấy vệ sinh qua, lau nước mắt nước mũi cho cô, trấn an: “Nói đi, làm sao vậy?”

Triển Thâm Thâm nhìn anh một lúc lâu, thở hổn hển lên án: “Anh đừng hạ thuốc tôi…Tôi khó chịu…”

Phó Tân Hàn tức đến phát cười, động tác lau nước mắt cho cô đều mạnh hơn không ít: “Cô nghĩ gì thế, tôi hạ thuốc cho cô làm gì?”

“Không biết…Trước kia bọn họ cũng hạ thuốc tôi, cũng như thế này…chỗ này đập rất nhanh, trên mặt rất nóng…” Triển Thâm Thâm chỉ vị trí trái tim mình.

Trong đầu Triển Thâm Thâm rối như tơ vò. Trước kia cô có cảm giác như vậy thì trong lòng có một cỗ hung ác hận không thể cắn chết mọi người, bây giờ thì hình như bệnh càng thêm nghiêm trọng, chỉ cảm thấy tim sắp chết rồi.

Nụ cười trên mặt Phó Tân Hàn biến mất, nheo mắt, trong mắt chợt lóe qua sát ý nhưng lại chỉ cười nói: “Vừa rồi tim đập thật sự nhanh, mặt đỏ khó chịu?”

Triển Thâm Thâm khóc đến đỏ bừng mắt, chính cô cũng không biết giờ phút này mình có bao nhiêu bất lực lại đáng thương, lại có bao nhiêu ỷ lại người trước mắt.

Cô giống như là người bước ra từ trong dung nham ở địa ngục, tuyệt vọng sợ hãi, bất cứ lúc nào thù hận cũng có thể xâm nhiễm tim cô. Cô có thể cắn chặt răng chống cự tất cả ác quỷ, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, một chút ánh sáng thì cô sẽ duỗi tay bắt lấy, hòng thoát khỏi lửa nóng của địa ngục này.

Mà trong khoảng thời gian này, Phó Tân Hàn không phải một chút ánh sáng, anh là toàn bộ mùa xuân rực rỡ.

Bàn tay to dày rộng của Phó Tân Hàn đặt ở trên trán của cô, nhìn cô như vậy thì thở dài một hơi: “Tôi không hạ thuốc cô.”

Anh không phải người tốt, trong lòng cũng có ý tưởng dơ bẩn xấu xa nhất nhưng anh khác Chu Đĩnh.

Hình như Triển Thâm Thâm cũng chỉ muốn một đáp án, sau khi có được đáp án, khóc lóc xong thì ngủ mất.

Phó Tân Hàn lau nước mắt cho cô, đặt người ở trên sô pha.

Ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, trời tối.