Trần Niệm quay về rồi sao mà cậu vẫn bướng bỉnh y hệt như hồi nhỏ vậy.
Nhưng mà khi nói chuyện với cậu ấy dường như phút chốc đã quay về cái thời còn nhỏ không hiểu chuyện gì vậy.
Cậu nói từ nay phải ở lại cùng tôi học còn muốn đưa tôi về nhà.
Tôi đồng ý rồi.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ở lại để quấy rối hơn.
Một tờ đề chưa làm xong mà cậu đã nhét vào tay tôi một cuốn tạp chí: “Đến giờ nghỉ rồi Cố Phán, phải kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi!”
Tôi bị hành động của cậu làm cho dở khóc dở cười, trả lại cuốn tạp chí cho cậu rồi nói: “Vậy cậu cũng phải đợi tôi làm xong tờ đề này đã.”
Mặt cậu khựng lại nói: “Cố Phán à, cậu đừng cố gắng học hành quá rất dễ học tới ngu người luôn đấy.”
Sau đó nhận lấy cuốn tạp chí rồi tự mình xem vô cùng chăm chú: “Lâu lắm rồi không đọc “Câu chuyện xã hội” rồi, thật là có cảm giác như đang lướt zhihu.”
Mấy ngày sau cậu đưa cho tôi một cái máy MP3: “Cố Phán không có việc gì thì nghe nhạc nhiều vào, điều này có thể làm thả lỏng tinh thần, bồi dưỡng tình cảm.”
Tôi có hơi bất ngờ, có cảm giác có phải thứ đồ này có hơi đắt không.
Cậu lại nói: “Không sao, dù sao thì qua mấy năm nữa thứ đồ này cũng chẳng có ai dùng đâu.”
Mặc dù không biết cậu đang nói gì nhưng mà tôi vẫn nhận lấy cái máy MP3.
Bên trong đã được lưu rất nhiều bài hát rồi.
Tôi mở một bài lên, đó là bài “Hương lúa” ca khúc mới phát hành của Châu Kiệt Luân.
Cậu ấy hát, về nhà đi, về nơi đẹp đẽ ban đầu.
Nhưng nhà tôi thì làm gì có thứ gì tốt đẹp.
Khóe mắt tôi không kìm được mà phiếm hồng, cậu vội vàng hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nói với cậu: “Mấy bài hát này rất hay, Trần Niệm, cảm ơn cậu.”
Tối hôm đó tôi và cậu mỗi người một bên tai nghe cùng nhau nghe hết bài này tới bài khác trong máy mp3.
Tôi có cảm giác như những năm qua cuộc đời tôi như thể đang cõng trên lưng những bao cát nặng trịch mà tiến về phía trước.
Cho tới khoảnh khắc này cuối cùng mới có thể thở ra hơi.
Tôi và Trần Niệm càng nói càng nhiều chuyện, cũng càng ngày càng thân thiết.
Vào giờ nghỉ trưa chúng tôi sẽ trộm lẻn ra khỏi trường đi dạo khắp nơi ở thành phố nhỏ bé này.
Tôi dẫn cậu đi ăn kẹo bông gòn mà tôi đã ăn từ nhỏ tới lớn, tôi nói với cậu cô bán kẹo bông gòn đó là người thân thiết nhất với tôi.
Có một buổi tối về nhà tôi còn nói với cậu về bệnh của tôi.
Nói về những người đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất trước mặt tôi.
Cậu khựng lại một lát rồi nói: “Cậu có từng nghĩ, những thứ cậu nhìn thấy đó có khi nào là thế giới song song không?”
Tôi hỏi cậu: “Thực sự tồn tại thế giới song song ư?”
Cậu nói: “Chắc chắn rồi.”
Tôi hỏi cậu: “Vậy việc thế giới song song tồn tại có ý nghĩa gì?”
Cậu nói với tôi: “Có lẽ là để bù đắp những tiếc nuối ở trong thế giới này.”
Tôi nói: “Vậy thì hi vọng tôi của thế giới song song đó phải thật vui vẻ.”
Cậu nói: “Cố Phán, hiện tại cậu cũng phải thật vui vẻ.”