Gặp Em Vừa Hay, Trời Nắng Đẹp

Chương 15



Nhật Thiên thở dài, hất mặt của mình về phía trước biểu thị ý "đi thôi". Anh đưa Ngọc Châu về trước cửa nhà mình, còn chưa vào trong đã nhìn thấy bóng dáng Mai Nguyệt thoắt ẩn thoắt hiện:

- Ơ, anh về sớm thế? Em còn tưởng anh đi đến tận chiều cơ.

Nhật Thiên gật đầu:

- Ừ, anh về thay đồ thôi. Rồi lại đi ngay. Bà nội đã về chưa?

Mai Nguyệt lắc đầu, mỗi lần Dương sang đưa bà nội nhà Nhật Thiên đi đây đi đó cùng gia đình thì hẳn là tới chiều tối mới quay về nhà. Nhật Thiên xoa nhẹ đầu Mai Nguyệt:

- À, anh có chuyện muốn nhờ em đây.

Nhật Thiên vừa nói dứt câu liền chỉ tay về phía sau lưng mình, Ngọc Châu nhanh chóng liền ngóc đầu lên vẫy tay nhìn em gái rồi cười tươi:

- Em cho cô ấy mượn đồ thể dục của mình có được không?

Anh lại cúi thấp người hơn, nói thì thầm vào bên tai của Mai Nguyệt:

- Không được nói cho thằng Dương biết đâu đấy.

Mai Nguyệt gật đầu đồng ý, tuy rằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trước mắt cứ làm theo lời anh trai đã, còn nguyên nhân sâu xa thế nào thì hẳn để sau rồi hỏi. Mai Nguyệt tiến đến lại gần Ngọc Châu, dịu dàng nắm lấy tay cô:

- Chị đi theo em, em lấy đồ cho chị thay.

Ngọc Châu bước theo Ngọc Châu nhưng rất nhanh đã xoay đầu lại nhìn Nhật Thiên, anh vẫn đứng ở trước cửa, ánh mắt hình như cũng đã nheo lại mấy phần.

Cô ngồi ở trên giường chờ đợi trong lúc Mai Nguyệt lấy đồ ra khỏi móc treo, sau khi đưa đồ cẩn thận cho Ngọc Châu:

- Em ra ngoài cho chị thay đồ ở đây nhé.

- À, ừ, cảm ơn em.

Ngọc Châu chạm tay lên bộ đồng phục, màu sắc thật sự khác rất xa so với trường mà Ngọc Châu đang theo học ở Sài Gòn. Phải chi mà đồng màu thì tốt biết bao nhiêu. Mai Nguyệt vừa khép cửa lại, bằng một cách thần kỳ nào đó mà Nhật Thiên sớm đã ngồi trên ghế sofa, đồ cũng đã thay xong:

- Vậy... chuyện gì thế?

Mai Nguyệt dò hỏi, Nhật Thiên quay sang:

- Không có gì.

Mai Nguyệt hừm một tiếng, có quỷ mới tin là không có gì:

- Anh không nói là em kể với anh Dương đấy.

Cô em gái yêu dấu vừa dứt lời trong sự bất ngờ của Nhật Thiên, xem ra Mai Nguyệt dạo này cũng thân thiết với cậu bạn anh ghê gớm, còn dám lấy người ta ra hăm dọa mình. Ừ thì vốn dĩ Nhật Thiên cũng không sợ hãi gì, anh chỉ nghĩ sẽ phiền lắm nếu ngày nào Dương cũng lảm nhảm bên lỗ tai của mình:

- Em nói đi. Anh hứa sẽ không tức giận.

Thôi vậy.

Ngọc Châu mở khẽ cửa bước ra, quần áo được đóng thùng gọn gàng, cũng không biết vì sao Nhật Thiên cứ cảm thấy Ngọc Châu ngô ngố. Còn riêng về phần Ngọc Châu, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhật Thiên khoác lên người bộ đồng phục học sinh, chỉ khác ở chỗ lần này là đồ thể dục mà thôi. Nhìn cũng giống như mặt đồ cặp đôi rồi đấy.

Nhưng mà vì sao lại là đồ thể dục? Đợi cho Nhật Thiên dắt chiếc xe đạp của mình ra, anh hơi nghiêng nhẹ người cho Ngọc Châu dễ dàng ngồi lên, đúng là mặc quần rồi thì không cần phải đau đáu lo ngại giữ váy khi đi xe nữa này, cũng không cần phải ngồi xoay người sang một bên.

Uầy, Nhật Thiên cũng biết tính toán thật. Tuy đơn giản chỉ là những điều nhỏ nhặt như thế này nhưng cũng đủ khiến Ngọc Châu cười hi hi ha ha cả ngày rồi, điều này đồng nghĩa với việc rằng anh cũng có quan tâm đến cô:

- Ngồi cho vững đấy.

Nhật Thiên dặn dò, cả hai cứ như thế mà xuất phát. Trên đường đi Ngọc Châu chốc chốc lại ngân nga vài câu hát trái ngược lại hoàn toàn với sự yên lặng của Nhật Thiên, ánh nắng dần dà cũng bắt đầu lên cao, từng hàng cây hoa sữa đều được in bóng lớt phớt trải dài cả đoạn đường. Cảm giác cứ như một lần nữa Ngọc Châu và Nhật Thiên đều đang ngược về quá khứ, cái giây phút cả hai đều bắt được hình ảnh của nhau:

- Tôi quyết định rồi.

Ngọc Châu lên tiếng:

- Kể từ ngày hôm nay, ngay tại giây phút này trở đi, tôi sẽ chọn hoa sữa làm loài hoa yêu thích của mình.

Nhật Thiên không nói gì, vài giây sau mới ừm lên đáp lại một tiếng. Chung quy thì Ngọc Châu cũng chẳng thấy Nhật Thiên trả lời qua loa cho có lệ. Cô suy nghĩ:

- Ờm... nhưng mà tôi mới phát hiện ra, à không... là nghĩ tới mới đúng.

Cô nghiêm túc nói:

- Tôi cũng thích cả hoa sen nữa.

Nhật Thiên cảm thấy cô nàng này đổi ý có hơi nhanh, cứ như là chong chóng vậy:

- Vì sao?

Anh hỏi lại, Ngọc Châu lúc này mới chẹp miệng nhún vai. Nói hơi quá một chút là mặt dày đáp lại:

- Bởi vì là do cậu mua cho tôi, nên tôi thích.

Nói ra những lời này với Nhật Thiên thì chẳng ngại chút nào. Cô vốn còn nghĩ Nhật Thiên sẽ chẳng buồn trả lời lại mình nữa cơ, nhưng thật không ngờ rất nhanh anh đã đáp lại:

- Tham lam!

Hàng chân mày của Ngọc Châu nhướng lên, hai tay cô kéo vạt áo của anh, khẽ cười:

- Nếu tham lam mà được nói chuyện cùng cậu thì tôi cũng chịu.

Ngọc Châu chính là kiểu gì cũng có thể nói được.

Đi qua hết con đường này là cổng trường đã ngay lập tức hiện ra, phía trước còn được treo băng rôn rất to. Dường như hôm nay ở trường của Nhật Thiên đang diễn ra sự kiện gì đó. Nhật Thiên dừng xe trước phòng bảo vệ, đợi chú đưa cho thẻ giữ xe rồi mới tiếp tục chạy đi. Ngọc Châu đã có thể nhìn tổng quát được gần như cả ngôi trường trên đường đi xuống bãi giữ xe, cũng trông thấy được mọi người đang luyện tập vô cùng hăng say. Bao gồm các hoạt động thể thao cũng như các tiết mục văn nghệ nữa. Chung quy là ngày nghỉ nhưng cũng không vắng vẻ gì:

- Đi thôi.

Nhật Thiên nhỏ giọng. Nếu được, Ngọc Châu cũng muốn cứ mãi mãi như thế này. Cô chầm chậm đi sát vào kế bên người của Nhật Thiên, dù gì chiều cao của Ngọc Châu hiện tại không thể xem là thấp nhưng so với Nhật Thiên, vẫn là chỉ đứng chưa được tới vai của anh.

Tiếng lộp cộp của tiếng giày va chạm với hành lang nghe thật là rõ ràng. Bề ngoài ngôi trường có nhiều người như vậy nhưng ở khu phía sau thì hoàn toàn vắng tanh chẳng có lấy một ai, chắc là bởi vì mọi người đều đang tụ tập ở ngoài sân trước.

Bước chân cứ như vậy cũng đã đồng nhất được với nhau.

Cái này thật sự đã mang đến cảm giác, Ngọc Châu đang học cùng trường với Nhật Thiên, có thể chung lớp hoặc còn có thể là bạn cùng bàn. Thật tốt.