Gặp Gỡ Mùa Đông

Chương 17: Hôn lên đầu ngón tay, trái tim đập lên vang dội



Ai có thể ngờ người cuối cùng cùng đội với họ lại là Đàm Tu.

Khi Nhạc Dao đưa anh tới trước mặt Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt, cả hai hơi lo lắng, dù sao thành tích mỗi lần thi tháng của Đàm Tu không được tốt cho lắm.

Dẫu vậy, Nhạc Dao một mực tin tưởng anh, chừng như có thể sánh ngang fan cuồng ấy chứ. Cô ngốc nghếch khoe khoang: “A Tu nói được thì chắc chắn sẽ được!”

Thú thật, Lâm Viễn Châu coi trọng học bổng của cuộc thi này nên hơi do dự.

Nhưng anh được Nhạc Dao đưa tới, vì thế cuối cùng Lâm Viễn Châu nhảy xuống khỏi ụ đá rồi chìa tay tỏ ý hợp tác với Đàm Tu: “Nếu đại ca đã nói thì mình tin.”

Câu này nghe có vẻ quan hệ giữa họ khá thân, Đàm Tu chợt hối hận cùng hợp thành đội với cậu.

Nhưng ngoái nhìn cô gái đang cười hì hì bên cạnh, anh lại quay qua bắt tay Lâm Viễn Châu. Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc.

Thời gian đăng kí cuộc thi Vật lý kết thúc vào giữa tháng Sáu. Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt thường xuyên cùng thảo luận những nội dung liên quan, dẫu sao họ vẫn có cảm giác xa cách với Đàm Tu.

Một ngày cuối tuần sau khi đăng kí, Đàm Tu phát một bộ đề kiểm tra cho hai người. Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt nhìn nhau, không hiểu ý định của anh: “Cái này để làm gì vậy ạ?”

Mục đích của Đàm Tu rất rõ ràng: “Kiểm tra trình độ của hai đứa.”

Đùa à? Học sinh điểm thấp nhất bị nhà trường phê bình trong các kì thi tháng kiểm tra trình độ của những người trong top mười cơ đấy. Dẫu cho Đàm Tu học hơn họ một lớp cũng không đủ tư cách lớn lối vậy đâu được không?

Ngại vì Nhạc Dao là người trung gian nên họ nhẫn nhịn không nói. Sau khi quét nhanh đề bài, họ nhìn nhau rồi thật sự cầm bút lên, càng làm thì càng nhíu mày.

Hết giờ, Đàm Tu kiểm tra kết quả rồi vô cùng lạnh lùng đưa ra đánh giá dành cho cả hai: “Ha, trình độ cỡ này mà đòi giành giải nhất à.”

Hai kẻ học giỏi thầm khó chịu: “Anh lấy đề này ở đâu ra vậy? Nằm ngoài nội dung học quá rồi.”

Đàm Tu không nể tình: “Thi thố sẽ không quan tâm các em học lớp mấy đâu.”

Tập trung vào những đề bài hai người làm sai hoặc bỏ trống, Đàm Tu viết công thức cho từng bài. Cách giải của anh mạch lạc, rõ ràng và ngắn gọn, là những quy trình mà Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt đọc thì hiểu nhưng không nghĩ ra.

Trong phút chốc, họ đã thay đổi cách nhìn về Đàm Tu.

Mấy ngày sau, hai người phải nhìn Đàm Tu bằng cặp mắt khác xưa.

Một tuần sau, “đại ca” trong miệng Lâm Viễn Châu suýt nữa đã đổi thành người khác rồi.

Khi thấy hai bạn mình “răm rắp nghe theo” Đàm Tu, Nhạc Dao cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ lại đấy là người mình tìm đến, Nhạc Dao rất đắc ý: “Sao nào, mình đã nói A Tu rất thông minh mà.”

Cả hai giơ ngón cái lên.

Nhạc Dao ngây ngất như thể mình được tán dương: “Có phải anh ấy giỏi hơn cả thầy cô luôn đúng không?”

Lý Tây Nguyệt đánh giá: “Giống chủ nhiệm ma quỷ trường học vậy đó.”

“Kinh khủng vậy sao?” Cô không thấy vậy mà. Tuy lúc dạy cô làm bài, Đàm Tu nói năng rất thận trọng và trông cực kì nghiêm túc, nhưng anh chưa từng nổi giận.

Nghe Nhạc Dao miêu tả Đàm Tu, Lý Tây Nguyệt và Lâm Viễn Châu nhìn nhau, nghĩ bụng, đúng là cùng nghề không cùng số mệnh mà.

Mặc dù không nói rõ ra nhưng họ ngầm thừa nhận Đàm Tu là nhóm trưởng của nhóm thi này nên tiến hành chuẩn bị theo sắp xếp của anh.

Đàm Tu đã hỏi mượn giám hiệu phòng thí nghiệm với danh nghĩa thi đấu nên muốn quyết tâm học hành nhằm huấn luyện cho họ khả năng tùy cơ ứng biến. Lắm lúc họ cảm thấy như thể mình đã tìm “giáo viên” làm đồng đội vậy.

Nhiều lần thấy được bản lĩnh của Đàm Tu, Lâm Viễn Châu bắt đầu hoài nghi: “Không phải Đàm Tu là cao thủ ở ẩn đấy chứ? Là kiểu thần thánh cái gì cũng biết, mà còn có thể kiểm soát điểm số nữa ấy.”

Lý Tây Nguyệt không hiểu: “Thi thôi mà, sao anh ấy lại phải giấu khả năng của mình chứ?”

Lâm Viễn Châu: “Không hiểu.”

Hai người nhìn Nhạc Dao, Nhạc Dao cũng lắc đầu: “Mình cũng không hiểu.”

Nhạc Dao thường xuyên quẩn quanh bên họ, họ thân nhau nên không ai thấy ngại. Thái độ của nhóm thi đấu ba người này dành cho cô luôn có chút gì đó cưng chiều.

Khi Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt vùi đầu làm thí nghiệm, Nhạc Dao sẽ đi loanh quanh, vì thế mà cô cứ liên tục lọt vào tầm nhìn của Đàm Tu.

Anh nheo mắt một lúc rồi vẫy tay gọi Nhạc Dao.

Khi cô chạy tới với cõi lòng đầy chờ mong thì bị Đàm Tu kéo đến bàn thí nghiệm: “Em cũng muốn học à?”

“Không không không.” Cô né Vật lý còn không kịp ấy chứ.

Đàm Tu chỉ vào ghế dựa tường ở đằng kia: “Ngồi đó đi.”

Nhạc Dao nhún vai: “Để làm gì ạ?”

Đàm Tu: “Làm linh vật.”

“Hừ.” Nhạc Dao hừ mũi nhìn anh rồi chạy vào góc ngồi.

Lúc Đàm Tu nhìn sang thì cô cố ý kéo rèm cửa sổ qua che mình lại, thể hiện rõ là cô gái nhỏ đang làm nũng.

Có lẽ là buồn chán, cô tự chơi rồi nằm nhoài ra bàn ngủ. Lâm Viễn Châu đi tới nói khẽ với Đàm Tu: “Anh Tu, em và Tây Nguyệt ra ngoài mua cơm nha.”

“Ừ.” Đàm Tu rửa tay sạch sẽ rồi tắt vòi nước.

Đợi hai người rời đi, anh mới tới trước mặt Nhạc Dao.

Cô gái gục xuống bàn, gương mặt ửng đỏ vì tì vào cánh tay, một lọn tóc nâu xõa xuống má và dính vào đôi môi hồng đào.

Cô khẽ hé môi, sắp sửa ngậm phải tóc vào rồi.

Đàm Tu chậm rãi vươn tay, móng tay vô ý chạm vào bờ môi cô. Hơi nhột, cô gái đang say trong giấc mộng vô thức hé miệng mút lấy đầu ngón tay anh.

Đàm Tu đột nhiên trố mắt, tiếng lòng rền vang.

Anh đứng đờ người như bị điện giật, không tài nào cử động được.

Hai người mua cơm về, chợt thấy Đàm Tu và Nhạc Dao chia ra ngồi ở hai bên của phòng thí nghiệm, cách nhau rất xa.

Một người ngủ, một người phải viết tận mấy lần mới xong bản báo cáo thí nghiệm.

Giữa tháng Sáu, hết hạn đăng kí.

Vào cuối tháng Sáu, họ thuận lợi vượt qua vòng thi viết đầu tiên.

Tháng Bảy, ba người thành công lọt vào trận chung kết.

Xét thấy kì thi cuối kì của mỗi trường trung học sắp diễn ra, phần thi thí nghiệm sẽ được tổ chức vào ngày 25 tháng 7.

Đội ngũ đại diện cấp thành phố sẽ được đưa đi tham khảo cuộc thi do tỉnh tổ chức. Nhà trường cố ý sắp xếp một giáo viên Vật lý dẫn đội, đúng lúc lại là Diệt Tuyệt sư thái mà Nhạc Dao không muốn gặp lại nhất.

Nghe Diệt Tuyệt sư thái tới, Nhạc Dao hoang mang: “Vốn dĩ mình định đi với mọi người.”

Lâm Viễn Châu ngồi phịch xuống bàn bên cạnh: “Sợ gì chứ, học kì sau sẽ chia lớp rồi, chẳng phải cậu muốn chọn ban xã hội sao? Trực tiếp bye bye bà ấy luôn.”

“Đúng đó.” Trước đây không dám oán trách là vì cô phải học lớp của Diệt Tuyệt sư thái, nhưng dẫu sao cô đã quyết định sẽ học ban xã hội rồi. Cuối cùng, cô không cần phải tiếp xúc với những bài Vật lý hóc búa và giáo viên đáng ghét đó nữa.

Hôm lên đường, bốn người chạm mặt Diệt Tuyệt sư thái.

Thấy Nhạc Dao, quả nhiên Diệt Tuyệt biến sắc rồi chất vấn cô tại sao lại xuất hiện ở đây.

Ba người bảo vệ Nhạc Dao, trả lời rằng cô là thành viên nòng cốt trong đội, buộc phải đi theo.

Diệt Tuyệt sư thái không biết nên khóc hay cười: “Con bé này làm được gì? Gây rối à?”

Lâm Viễn Châu cũng không khách sáo, bèn đáp ngay lại: “Vậy xin hỏi bây giờ cô tới đây làm gì ạ? Chăm lo cho việc ăn uống của tụi em, làm bảo mẫu tạm thời ạ?”

Bốn chọi một, mỗi người một câu làm bà ấy suýt nghẹn chết. Diệt Tuyệt sư thái giận đến mức run tay, tức thì đem con bỏ chợ.

Đàm Tu kiệm lời, không hề lên tiếng suốt toàn bộ quá trình đó. Thế nên, Nhạc Dao không hài lòng bèn hỏi: “Tại sao anh không nói gì?”

Đàm Tu giơ tay cầm máy ghi âm lên: “Vừa search ra vài trang tố cáo.”

Ba người kinh ngạc, ngay sau đó phá lên cười.

Cao thủ không hổ là cao thủ, nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc.

Tính ra, ngoài Nhạc Dao từ nhỏ được cha mẹ che chở đến lớn thì ba người kia khá độc lập.

Đàm Tu chịu trách nhiệm đặt khách sạn, Lý Tây Nguyệt chịu trách nhiệm kiểm tra tuyến đường, còn Lâm Viễn Châu chịu trách nhiệm xách hành lý. Ở cùng họ, Nhạc Dao chẳng cần làm gì cả mà có thể an tâm làm một bé ăn hại.

Họ đặt hai phòng đôi cạnh nhau. Nhạc Dao và Lý Tây Nguyệt rúc vào nhau và thủ thỉ những chuyện giữa con gái.

Lý Tây Nguyệt hỏi: “Dao Dao, bây giờ mối quan hệ giữa cậu và Đàm Tu sao rồi?”

Nhạc Dao thẳng thắn trả lời: “Đàn anh và đàn em, bạn học cùng trường, mối quan hệ bạn bè.”

Lý Tây Nguyệt không hiểu: “Chẳng phải cậu thích anh ấy sao? Mình và Lâm Viễn Châu thấy hình như anh ấy cũng thích cậu đấy.”

“Nhưng anh ấy không nói với mình.” Nhạc Dao ngồi quỳ trên giường, xoè hai tay: “Mình có thể chủ động theo đuổi anh ấy, nhưng nếu tỏ tình thì nhất định phải đợi anh ấy nói trước.”

Lý Tây Nguyệt ngồi xếp bằng đối diện cô: “Logic của cậu lạ vậy?”

“Vì mình là người chủ động trước rồi, mình đã thể hiện thái độ của mình thì anh ấy cũng nhất định phải có hành động gì đó thì mới là xuất phát từ hai phía chứ.” Nhạc Dao giơ tay chạm hai ngón tay vào nhau.

Cô dừng một lát, cười và chống tay về trước áp sát vào Lý Tây Nguyệt: “Tây Nguyệt, cậu có crush không?”

Lý Tây Nguyệt cúi đầu nâng mắt kính: “Mình thế này, liệu có ai thích không?”

“Tây Nguyệt Nguyệt, cậu xinh thế này mà, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều người thích cậu rồi.” Nhạc Dao nhấn mạnh: “Biết đâu bây giờ đã có người crush cậu rồi đó.”

Lý Tây Nguyệt khẽ lắc đầu.

Dáng người cô bình thường, mặt mũi chỉ có thể được coi là thanh tú, tính cách hơi cứng nhắc, thật sự không có điểm nào nổi bật cả.

Cô biết Nhạc Dao đang an ủi mình nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.

Hai cô gái thì thầm, thỉnh thoảng nhắc tới hai người ở phòng kế bên: “Có khi nào bây giờ A Tu và Châu Châu cũng chia sẻ bí mật như chúng ta không nhỉ?”

Ngày mai sẽ thi đấu, vừa nghĩ tới giải thưởng lớn 5000 tệ, Lâm Viễn Châu - ở phòng bên cạnh - hưng phấn đến mức không ngủ được.

Cậu chủ động gẫu chuyện với Đàm Tu: “Anh Tu, nhận được tiền thưởng rồi anh muốn làm gì?”

Đàm Tu cầm sách ngồi dưới ánh đèn, đáp: “Anh không cần tiền thưởng.”

“Vậy tại sao anh lại muốn tới tham gia thi đấu?” Lâm Viễn Châu kinh ngạc, có người không thèm lấy tiền cơ à?

Đàm Tu chậm rãi ngẩng đầu, ánh nhìn rơi vào bức tường sơn trắng đối diện, như thể đang nhìn thấy hình ảnh ấy trong lớp học. Anh khẽ nhíu mày: “Em ấy khóc.”

Lâm Viễn Châu xoa cái đầu bóng lưỡng, không nghĩ ra ý anh là gì, đành phải hỏi: “Là sao ạ?”

Hiếm khi Đàm Tu kiên nhẫn như bây giờ, anh trả lời: “Nếu cậu giành được tiền thưởng, em ấy sẽ rất vui.”

Lâm Viễn Châu vỡ lẽ: “Hoá ra là vì đại ca à.”

Đàm Tu quay sang, nhìn đăm đăm vào cậu và hỏi: “Tại sao lại gọi em ấy là đại ca?”

“A, cái này ạ.” Lâm Viễn Châu sờ đầu, lần đầu tiên kể về chuyện khi mình còn bé với một cậu trai khác.

Những đứa trẻ khác bắt nạt và xem thường cậu, nhưng chỉ có Nhạc Dao đứng ra bảo vệ cậu và nói sẵn lòng làm bạn với cậu.

Sau đó lớn hơn một chút, cậu lại bị ức hiếp do dáng người và tính keo kiệt của mình. Nhạc Dao đứng ra nói giúp cậu, thế là những người đó uy hiếp cô: “Nếu cậu cứ khăng khăng giúp thằng vừa mập vừa nghèo kia thì đừng chơi với tụi này nữa.”

Lúc ấy, cậu đã nghĩ chắc mình sẽ bị vứt bỏ thôi, nhưng Nhạc Dao lại hành động ngược lại hẳn. Cô hung dữ chỉ vào những người đó: “Tôi không thèm làm bạn với những kẻ bại hoại thích bắt nạt bạn bè như mấy người đâu.”

Cậu hỏi Nhạc Dao tại sao lại chọn mình.

Cô bé thích cái đẹp ấy lại đưa cho cậu một bịch khăn giấy thơm bảo cậu lau tay đi: “Mẹ mình là giáo viên, mẹ nói kết bạn không thể chỉ nhìn bề ngoài, mà phải chú trọng nội tâm.”

“Tuy cậu có vẻ ngoài mập mạp nhưng cậu học rất giỏi. Cậu rất thông minh, tất cả mọi người đều thích mấy bạn thông minh mà.”

Rõ là không có “mọi người”, chỉ có cô mà thôi.

Lâm Viễn Châu được sinh ra trong nghịch cảnh, nhưng hết lần này đến lần khác Nhạc Dao luôn chìa tay ra kéo cậu lên bờ và cho cậu thấy được ánh sáng trong suốt quá trình trưởng thành đầy tối tăm của mình.

“Chẳng những khi còn bé, mà những năm qua ít nhiều gì em cũng nhận được nhiều ơn huệ từ gia đình cậu ấy, không phải đôi câu vài lời là có thể tóm tắt hết được. Tóm lại, cậu ấy giúp em rất nhiều, có thể nói là ngoài ba em ra thì cậu ấy chính là người đối xử tốt với em nhất.” Những năm qua bận rộn với việc học và chăm sóc gia đình, Lâm Viễn Châu rất ít kết bạn, cho dù có cũng chỉ là quen biết sơ mà thôi, không dễ mở lòng được. Thế nên, từ tận đáy lòng, cậu coi Nhạc Dao là một trong những người quan trọng nhất.

Nhắc tới Nhạc Dao, trên gương mặt Lâm Viễn Châu hiện rõ nụ cười. Trong mắt Đàm Tu chợt ánh lên một tia thâm thuý: “Cậu thích em ấy à?”

Lâm Viễn Châu thừa nhận không chút do dự: “Thích chứ ạ.”

Đôi mắt Đàm Tu trở nên rét lạnh, như thể trong phút chốc sẽ hoá thành tên nhọn bắn ra ngoài.

Nhận thấy bầu không khí có phần tế nhị, Lâm Viễn Châu như vô tình bổ sung nửa câu sau: “Nhưng lại không giống với cái thích của anh à nha, thay vì nói là bạn bè thì tốt hơn nên gọi là người thân mới phải.”

Nhạc Dao luôn chăm sóc và bảo vệ cậu vừa như một người chị, vừa như một cô em gái đáng yêu và xinh xắn bởi cô sẽ làm nũng năn nỉ họ giúp mình.

Đàm Tu cụp mắt, hồi lâu mới tiếp lời: “Cậu cảm thấy anh thích em ấy à?”

Lâm Viễn Châu nhún vai: “Nếu không tại sao anh lại tốt với cậu ấy vậy chứ.”

Đàm Tu im lặng.

Anh rất tốt với Nhạc Dao ư?

Chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, vậy mà cũng được gọi là “tốt” sao.

Trận chung kết sẽ bắt đầu vào lúc một giờ rưỡi chiều ngày hôm sau. Xét thấy đã muộn, cả hai phòng lần lượt được tắt đèn.

Ở một môi trường xa lạ, Lý Tây Nguyệt thức dậy rất sớm. Cô đánh răng xong rồi ra khỏi phòng, đúng lúc gặp được Lâm Viễn Châu chuẩn bị đi ăn sáng.

Hai người đứng im bất động, nhìn nhau một chốc, cuối cùng Lâm Viễn Châu mở lời trước: “Ăn sáng hả?”

Lý Tây Nguyệt gật đầu: “Ừ.”

Lâm Viễn Châu hỏi tiếp: “Đi chung không?”

“Được.” Tính Lý Tây Nguyệt hơi lãnh đạm, chỉ khi có Nhạc Dao thì cô mới nói nhiều hơn đôi chút.

Bữa sáng được phục vụ tại khách sạn, có thể được đổi bằng phiếu ăn sáng.

Sau khi họ chia ra chọn món mình thích, Lâm Viễn Châu bưng dĩa hỏi: “Cậu ăn ở đây hay mang về phòng?”

“Ở đây.” Lý Tây Nguyệt tìm một cái bàn gần đó.

Lâm Viễn Châu ngồi xuống theo: “Đại ca dậy thì sao?”

“Bọn mình đã bàn xong xuôi rồi, không thấy thẻ phòng thì cứ gọi cho nhau.” Lúc đi, cô đã cầm theo thẻ phòng nên nếu Nhạc Dao dậy sẽ gọi điện thoại báo cho cô biết.

Lý Tây Nguyệt uống một miếng sữa đậu nành, chợt nhớ ra: “Đàm Tu đâu?”

Lâm Viễn Châu bóc một quả trứng luộc: “Anh ấy dậy từ sớm, lúc mình thức đã thấy anh ấy ngồi ở cạnh cửa sổ đọc sách rồi.”

Vừa dứt lời, xương sống còn thiếu của đội đã đến nhà ăn. Lâm Viễn Châu chào hỏi anh: “Anh xuống ăn sáng ạ.”

Đi thẳng tới chỗ Lý Tây Nguyệt, Đàm Tu đưa tay yêu cầu: “Thẻ phòng.”

Cả hai hơi sửng sốt.

Đàm Tu chậm rãi bổ sung: “Nhạc Dao nói em ấy bị nhốt trong phòng.”

“...” Lý Tây Nguyệt hít sâu một hơi, lấy thẻ phòng trong túi đưa cho Đàm Tu.

Sau khi Đàm Tu đi, bấy giờ Lâm Viễn Châu mới phì cười.

Lý Tây Nguyệt lườm cậu, tức thì cậu thôi rồi nhét quả trứng vào miệng.

Nhạc Dao mới vừa ngủ dậy, phát hiện xung quanh không có ai nhưng cô không hoảng hốt, mà trước tiên lần mò tìm điện thoại trên tủ đầu giường. Khi thấy Lý Tây Nguyệt để lại tin nhắn nói rằng đã đi ăn sáng, cô mới nhắn tin “Chào buổi sáng” cho Đàm Tu, thế mà đầu bên kia lập tức hồi âm.

Nhạc Dao ngồi dậy, chợt nảy ra một ý hay, cô cố tình nói mình bị kẹt trong phòng không ra được.

Đàm Tu hỏi cô Lý Tây Nguyệt đâu thì cô đáp đang ăn sáng.

Lồ lộ ngay ra đó.

Đàm Tu không vạch trần cô, mà đi xuống lầu lấy thẻ phòng. Lúc anh mở cửa, Nhạc Dao đã đứng ngay ở đó, chắp hai tay ra sau lưng và cười hì hì nghiêng đầu chờ anh.

Nhìn vào quần áo cô đang mặc, Đàm Tu chau mày: “Em chưa thay đồ nữa à?”

Nhạc Dao cúi đầu nhìn làn váy, vừa phóng khoáng vừa thản nhiên: “Đầm ngủ này của em có thể mặc ra ngoài mà.”

Đây là một chiếc đầm màu vàng nhạt mềm mại và thoáng mát, cổ búp bê, thắt lưng lá sen, ngoài kiểu dáng rộng rãi ra thì chiếc đầm này không khác những chiếc đầm mùa hè khác là bao.

Chỉ có điều cảm giác không giống, Đàm Tu không diễn tả được, đồng thời trái cổ chuyển động liên tục tiết lộ sự mất bình tĩnh sâu trong lòng anh.

Nhạc Dao không mảy may phát hiện: “A Tu, anh ăn sáng chưa?”

Anh mím môi: “Chưa.”

Nhạc Dao tuỳ ý đi vào phòng: “Vậy anh chờ em một lát, chúng ta cùng đi.”

Cô chọn một bộ đồ mùa hè từ vali rồi ôm vào phòng tắm thay ra.

Bộ đồ hôm nay là bộ đồ Nhạc Dao mới mua không lâu, áo yếm màu trắng ngắn tay kết hợp với áo len màu hồng thêu hình quả dâu tây làm điểm nhấn. Bên dưới là chiếc quần short denim phối ren trắng trông vừa ngọt ngào vừa tràn đầy sức sống.

Cô luôn ghét chiều cao không tới của mình, nhưng đôi chân lại cực kì đẹp. Dáng chân rất thẳng, vừa thon vừa đều.

Cô xoay một vòng trước gương soi toàn thân, tự thấy rất hài lòng, lúc này mới nhảy ra khỏi ngưỡng cửa và gọi Đàm Tu: “Đi thôi.”

Thân hình sáng sủa và sinh động dễ dàng hấp dẫn ánh nhìn của người đi bên cạnh. Trong mắt Đàm Tu, gương mặt thiếu nữ hồng hào, đôi môi xinh tươi và nụ cười nhẹ nhàng vô cùng thu hút.

Sau khi ăn sáng, ba người tranh thủ những giờ phút cuối cùng để củng cố kiến thức.

“Trận chung kết có ba thí nghiệm. Thí nghiệm thứ nhất là nội dung cố định, thí nghiệm thứ hai được chọn ngẫu nhiên từ các câu hỏi do ban tổ chức đưa ra và thí nghiệm thứ ba là nội dung chưa được công bố.”

“Theo quy định cuộc thi, sau khi thí nghiệm đầu tiên diễn ra được nửa tiếng thì thí nghiệm thứ hai sẽ được triển khai tiếp bất kể thí sinh hoàn thành hay chưa. Tương tự, một tiếng sau, thí nghiệm thứ ba cũng sẽ được thêm vào.” Đội hoàn thành tất cả các thí nghiệm trong thời gian ngắn nhất sẽ giành chiến thắng, rồi chọn ra đội đứng thứ hai và thứ ba theo thứ tự.

Các đối thủ có thể lọt vào vòng chung kết đều rất tài giỏi. Cả sáu đội đều hoàn thành nội dung đầu tiên trong vòng nửa tiếng, lúc này họ có thể chuyển sang phần thi thứ hai.

Mỗi đội cử một người ra bốc thăm, đi hơn nửa chặng đường thì có hai đội bị loại. Khi thí nghiệm thứ ba được thêm vào, bầu không khí của bốn đội còn lại bắt đầu trở nên căng thẳng.

Thí nghiệm thứ ba yêu cầu sửa mạch điện và nhóm dự thi sẽ được cung cấp hộp điện nhỏ tương đương để sửa chữa mạch điện phức tạp bên trong.

Trong quá trình này, bốn đội dần dần kéo giãn khoảng cách, chỉ có nhóm của Đàm Tu và một tổ khác đến từ trường trung học Thực Nghiệm bám đuổi nhau.

Ở thời khắc quan trọng, cả hai đội đồng thời gặp phải chướng ngại vật và sau nhiều lần cố gắng, họ vẫn không tài nào thành công. Họ đứng trên sân khấu, căng thẳng đến mức toát hết mồ hôi.

Nhạc Dao ngồi ở khán phòng, ngón tay nắm chặt, suýt nữa đã đè bẹp bó hoa giấy trong lòng rồi.

Lúc bước vào giai đoạn đếm ngược thời gian thi đấu…

Mỗi lời nhắc nhở đều làm tăng cảm giác cấp bách của những thí sinh dự thi.

Nhạc Dao ngẩng đầu nhìn kim giây chuyển động không ngừng trước mắt mà lòng cũng hồi hộp theo.

Trên sân khấu, Đàm Tu như lơ đãng nhìn xuống khán phòng. Không quan tâm Đàm Tu có nhìn thấy hay không, cô dùng khẩu hình khích lệ anh: “Cố lên anh.”

Lời động viên thầm lặng ấy cưỡi gió bay thẳng lên sân khấu.

Dừng lại hồi lâu, cuối cùng Đàm Tu làm lại. Anh chỉ chuyển đổi vị trí kết nối của vài thứ bên trong. Bật nguồn thành công!

“Thắng rồi!” Nhạc Dao dưới sân khấu còn kích động hơn cả họ.

Người xung quanh lũ lượt quay sang nhìn. Nhạc Dao bèn giơ hoa lên che mặt, nhưng dẫu vậy vẫn không giấu được vẻ mặt tự hào của cô.

Kết quả thi đấu được công bố, đội của Đàm Tu, Lâm Viễn Châu và Lý Tây Nguyệt đạt được hạng nhất.

Ba người đứng trên sân khấu. Máy quay vây quanh khi họ được trao giải. Lúc người dẫn chương trình chuyển micro tới trước mặt họ, Lý Tây Nguyệt đã có một bài phát biểu nhận giải vừa phải, còn Lâm Viễn Châu vui mừng khôn xiết.

Ban tổ chức thừa nhận việc sửa chữa hộp điện đã vượt quá trình độ của học sinh trung học và cho dù những đội khác không thành công, thì chỉ riêng mức độ hoàn thành đã là xuất sắc lắm rồi.

Hai đội còn lại đã rất giỏi rồi nhưng vẫn không thể làm đến bước cuối cùng, vậy mà Đàm Tu - một học sinh lớp mười một - sao có thể tỉnh táo và phản ứng nhanh như thế?

Người dẫn chương trình cố ý đưa micro cho học sinh đã thể hiện sự giỏi giang của mình, mong anh sẽ nói một câu gì đó để truyền cảm hứng: “Vào giây phút cuối cùng đó, em đã nghĩ tới điều gì?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía chàng trai bên dưới ánh đèn.

Anh đứng giữa hai đồng đội, với khuôn mặt lạnh lùng và khí chất trác tuyệt, là một nhà lãnh đạo bẩm sinh.

Mọi người đang chờ đợi, chờ đợi anh nói ra điều gì đó có thể làm lay động trái tim.

Đàm Tu nhận micro, không hề tỏ ra kiêu ngạo và vui mừng một cách mất kiểm soát.

Mọi người khen ngợi anh thật can đảm. Trong sự chú ý của mọi người, chàng trai cụp hàng mi dài cùng với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường:

“Nếu em thua, em ấy sẽ khóc ạ.”

Anh từng nghĩ không ai xứng đáng với huy chương và cúp của anh.

Nhưng bây giờ, nếu cô gái ấy rơi một giọt nước mắt, anh sẽ không kìm lòng được mà thoả hiệp.

Đàm Tu ngước mắt, chỉ cần nhìn thoáng qua anh đã bắt được bóng dáng màu hồng đó trong biển người.

Nhạc Dao giơ hoa tươi lên cao vẫy anh, ăn mừng họ giành chiến thắng.

...

“Ghê thật chứ.”

Khi xuống khỏi sân khấu thi đấu, Lâm Viễn Châu cũng không kìm chế được sự ngưỡng mộ của mình. Cậu rất bội phục Đàm Tu và khen ngợi khả năng nhìn người chuẩn xác của Nhạc Dao: “Mắt nhìn của đại ca hay thật đấy!”

Người dẫn chương trình mong anh trả lời về cách anh nghĩ ra giải pháp cho vấn đề, anh cũng “thành thật” thừa nhận trước mặt mọi người lý do thực sự thúc đẩy anh tham gia cuộc thi.

Những người có mặt tại hiện trường chẳng hiểu đầu cua tai nheo, chỉ có cả hai biết “em ấy” mà Đàm Tu đang nói đến là ai.

Có lẽ có người cho rằng anh đang nổi loạn, nhưng tuổi thanh xuân chỉ vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi, mấy ai dám bất chấp thể hiện bản thân như anh.

Hiện giờ, thiện cảm Lâm Viễn Châu dành cho Đàm Tu đã tăng vọt. Cậu và Lý Tây Nguyệt bàn bạc rồi quyết định giao huy chương vàng cho “đội trưởng” giữ.

Lâm Viễn Châu định đưa cho anh nhưng nhìn quanh lại không thấy anh đâu: “Đàm Tu đâu rồi?”

Lý Tây Nguyệt giơ tay chỉ vào góc tường: “Đang nói chuyện với Dao Dao ở bên kia.”

Hai người đứng cùng nhau, Nhạc Dao ôm hoa ngẩng đầu nói chuyện với Đàm Tu, khuôn miệng nhỏ nhắn tíu tít không ngừng, dù trời rất nóng nhưng cô không ngại mệt.

Đàm Tu dựa vào tường, hai tay lót sau gáy, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu rọi vào khuôn mặt anh mang đến cho chàng trai lạnh lùng ấy một tầng hơi ấm.

Rõ ràng Đàm Tu không nói gì nhưng Nhạc Dao vẫn có vô hạn chủ đề, chừng như âm thanh của cô nghe êm tai quá mới khiến người ta dù nghe thế nào cũng không ngán.

Trời nóng đến mức Lâm Viễn Châu không chờ nổi nữa, mà trực tiếp đưa huy chương vàng cho anh: “Đàm Tu, cuộc thi này toàn nhờ anh dẫn dắt, thế nên tụi em sẽ giao huy chương vàng này cho anh ạ.”

Đàm Tu chưa vội nhận lấy huy chương vàng, trái lại Nhạc Dao vô cùng tò mò: “Quao, huy chương vàng, mình có thể xem một chút không?”

Đương nhiên Lâm Viễn Châu đưa nó cho cô.

Nhạc Dao lật qua lật lại ngắm nghía huy chương vàng: “Huy chương vàng làm bằng vàng thật sao?”

Đàm Tu dựa vào tường một cách nhàn nhã: “Em cắn một cái chẳng phải sẽ biết à.”

Cô thật sự hé miệng, lúc này mới nhận ra Đàm Tu đang trêu mình, bèn ngậm lại nuốt không khí rồi dúi huy chương vàng cho anh: “Đây, trả anh nè.”

Đàm Tu thoáng nhìn huy chương vàng trong tay, trước đây anh đã từng nhận được rất nhiều huy chương và cúp có kiểu dáng và nguồn gốc khác nhau, cũng chỉ vì muốn lấy được sự động viên của cha mẹ.

Sau đó, anh vứt bỏ sự yêu thích kia và cũng vứt bỏ cả động lực để phấn đấu vì nó.

Mãi cho đến giờ phút này, một tấm huy chương mới tinh lại xuất hiện.

Đàm Tu vuốt ve huy chương vàng. Thấy dáng vẻ tức giận của cô gái, anh bỗng gọi: “Nhạc Dao.”

“Dạ?” Nhạc Dao ngẩng đầu đáp lại.

Đàm Tu chậm rãi đứng thẳng lên, ngón tay thon dài cầm phần dây và đeo tấm huy chương vàng vào cổ cô: “Tặng em.”

- -------------------