Gặp Lại Em Sau Ba Năm

Chương 32: Vô sỉ



Cô vừa tới gần, Chu Tử Hiên liền nắm tay kéo cô ngồi lên đùi mình. Ninh Dư bị anh kéo bất ngờ, ngã ngồi lên đùi Chu Tử Hiên. Tay cô theo phản xạ víu lấy áo gile trước ngực anh để giữ thăng bằng.

Chu Tử Hiên một tay vòng ra sau ôm lấy eo Ninh Dư, một tay lại đỡ dưới mông cô, kéo cô ngồi sát vào lòng mình. Rồi lại không kìm lòng được, khẽ vỗ một phát vào mông cô.

“Không nghe lời chút nào. Anh phải lấy thân phận tổng giám đốc ra thì em mới ngoan ngoãn đúng không?”

Ninh Dư sau cú ngã bất ngờ, vẫn còn chưa kịp định hình thì mông lại bị người ta đánh khẽ. Cô đỏ mặt nhìn Chu Tử Hiên. Rốt cuộc là anh đi du học, hay là đi học làm lưu manh vậy? Nhưng thấy mình hoàn toàn đang nằm trong lòng Chu Tử Hiên, cũng không dám hỏi ra miệng.

“Vậy Chu tổng, anh dùng thân phận tổng giám đốc để sàm sỡ em à?”

Chu Tử Hiên nghe cô nói vậy, bật cười.

“Có được không? Nếu như dùng thân phận này có thể sàm sỡ Dư Dư mà không bị giận, anh rất sẵn lòng.”

“Vô sỉ.”

“Ừm.” Một tiếng ừm chứa đựng đầy ý cười cùng sự nuông chiều.

Chu Tử Hiên đưa tay lên xoa xoa hai mắt Ninh Dư.

“Sưng hết rồi. Tính đem bộ dạng này đi ra ngoài sao?”

Ninh Dư cau mày, cô cũng đâu có muốn...

“Chứ làm sao bây giờ, phòng anh thiếu nhân lực như vậy. Em không mau chóng ra ngoài làm việc, thì anh tính đẩy việc lại cho ai chứ?”

Chu Tử Hiên tựa đầu vào hõm vai Ninh Dư, hít sâu một hơi. Dễ chịu...

“Nếu em cứ để anh ôm như thế này, phần việc đó của em cứ để Chu tổng làm giúp đi.”

Ninh Dư nghe anh nói thế thì khẽ cười.

“Chu tổng như vậy sẽ làm cho nhân viên trong công ty của anh phẫn nộ.”

“Phải không? Miễn Dư Dư vui là được, ai phẫn nộ anh cũng mặc kệ.”

Chu Tử Hiên lại dụi dụi đầu vào cổ cô, hết hít lại ngửi. Cảm thấy chưa đủ, anh còn hé răng cắn nhẹ một phát.

“A...Chu Tử Hiên...em đau.”

Chu Tử Hiên nghe cô kêu lên, anh cười cười. Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Ninh Dư.

“Thư ký Ninh gọi ai thế? Dám gọi cả tên lẫn họ sếp của em ra như vậy à? Buổi sáng kêu em gọi thì em rất nghiêm túc gọi anh là Chu tổng giám đốc mà. Sao bây lại Chu Tử Hiên thuận miệng như vậy chứ? Không ngoan chút nào.” Lúc nói chuyện, Chu Tử Hiên vẫn đầu vào cổ Ninh Dư mà nói, cọ cọ dụi dụi, hơi thở nóng ran phả vào cần cổ nhạy cảm của cô, khiến cả người cô vô cùng bứt rứt mất tự nhiên.

Cô nghe anh lời lẽ hùng hồn nói chuyện như mình nghiêm túc lắm, cảm thấy hơi giận rồi. Là ai vẫn luôn miệng Dư Dư chứ? Tới lúc muốn chọc ghẹo thì lại Thư ký Ninh rồi Ninh trưởng phòng. Đã vậy miệng thì cứ bảo cô không ngoan, còn bản thân thì cứ cọ tới cọ lui trên người cô. Vậy thì cô lập tức không ngoan cho anh xem! Ninh Dư bực bội đưa tay đẩy Chu Tử Hiên ra, giọng nói cũng xen lẫn chút giận dỗi mà nói.

“Sao anh thay đổi nhiều vậy?”

“Làm sao?”

“Chu Tử Hiên ba năm trước rất dịu dàng ôn hòa, không có lưu manh đáng ghét như anh. Còn nữa, Chu Tử Hiên ba năm trước cứ như thiên thần, còn anh thì như ác ma vậy.”

Chu Tử Hiên nheo mắt nhìn cô. Cánh tay đang ôm eo Ninh Dư bất ngờ chuyển động, ấn gáy Ninh Dư xuống, hôn một cái lên môi cô. Tay kia lại bắt đầu táy máy, chuyển xuống bóp một cái vào mông Ninh Dư.

“Ác ma? Đáng ghét? Em ghét ai? Cho em nói lại một lần nữa.”

Ninh Dư vừa bị hôn xong, chỗ mông mình lại bị người ta bóp một cái, nghẹn cả nửa ngày không nói được gì. Lúc vừa định lên tiếng chất vấn mấy hành động càn rỡ của anh, thì giọng điệu nguy hiểm của Chu Tử Hiên lại vang lên.

“Anh dịu dàng ôn hòa thì em thực sự thích sao? Em sẽ ngoan ngoãn ở bên anh sao? Nếu là như vậy thì anh sẽ lập tức dịu dàng ôn hòa với em. Nhưng...”

Chu Tử Hiên hơi dừng lại, tay anh đưa lên vuốt ve mặt Ninh Dư.

“Dư Dư, em không hề ngoan. Một cái ba năm là đủ rồi, anh không cho phép em rời xa anh thêm một lần nào nữa. Anh muốn em có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, nhưng ba năm qua em có thực sự hạnh phúc vui vẻ không?”

Ninh Dư cứng đờ trong lòng của Chu Tử Hiên.

Anh hỏi cô...Ba năm qua cô có thực sự hạnh phúc không...

Ba năm qua, có hạnh phúc hay không cô hoàn toàn biết rõ. Nhưng chưa bao giờ dám tự hỏi bản thân mình câu này, vì cô sợ, chỉ cần nghĩ tới một chút, mình sẽ không thể tiếp tục mạnh mẽ cùng cố gắng được nữa...

Thấy Ninh Dư đờ đẫn, Chu Tử Hiên lại đau lòng.

“Dư Dư, quay về bên anh đi. Được không? Để anh chăm sóc em, để anh khiến em hạnh phúc. Ba năm qua, anh không rõ em có thực sự hạnh phúc không. Nhưng anh thì rất không hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua đều nhớ em, đêm nào cũng mơ thấy em. Ngày nào cũng đau lòng vì không được thấy em, không được chạm vào em. Coi như là thương xót cho người đàn ông vẫn luôn yêu thầm em ba năm qua, quay trở về bên anh được không? ”