Gặp Lại Em Sau Ba Năm

Chương 42: Muốn gả



Cái khí chất này tỏa ra ở một người đàn ông có gương mặt không đẹp, cũng đã đủ thu hút ánh nhìn rồi. Huống hồ, nhìn gương mặt đó đi, ai dám nói là anh ta không có nhan sắc? Phải nói là, những người có mặt tại đây hôm nay, có ai mà đẹp bằng anh ta không? Hay là nói, lấy cái nhan sắc đó của anh ta so với đám ảnh đế minh tinh trong giới giải trí, cũng là hàng cực phẩm!

Chu Kiến Hồng ánh mắt vô cùng tự hào, hướng Chu Tử Hiên mà cười cười. Nhìn đi! Đó là con trai tôi! Trước đó còn dám khinh thường nó trẻ tuổi! Để xem trong các người có ai mà sánh được bằng con trai tôi. Tâm lý háo thắng của Chu Kiến Hồng được lấp đầy, ông cười vô cùng vô cùng thỏa mãn.

Sau tràng pháo tay chào mừng Chu Tử Hiên, anh đợi cho hậu trường bắt đầu dần yên tĩnh lại, gõ micro hai nhịp, bắt đầu cất giọng nói trầm ổn bình tĩnh mở lời.

“Chào mọi người, tôi là Chu Tử Hiên, là Tổng giám đốc mới của công ty chúng ta. Xin lỗi vì hôm nay mới tổ chức cuộc họp này để có thể gửi lời chào đến mọi người. Kính mong mọi người thứ lỗi cho sự chậm trễ của tôi. Và cũng cảm ơn mọi người hôm nay đã có mặt đầy đủ tham gia cuộc họp này.”

Anh vừa dứt lời, sau một khoảng lặng nhỏ, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Giọng nói của Chu Tử Hiên là giọng nói trầm thấp, kết hợp với khí chất của anh, cùng phong thái bình tĩnh uy nghiêm, chỉ là mới nói vài câu mà đã khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng tín nhiệm

Bên dưới, một cổ đông lớn ngồi cạnh Chu Kiến Hồng hơi ghé sang ông khen ngợi.

“Lão Chu, con trai ông rất được nhé. Rất có tố chất, y hệt ông hồi còn trẻ. Chắc chắn sẽ làm nên chuyện, ông yên tâm được rồi nhé.”

“Quá khen, nó cũng tạm được. Sau này vẫn cần phải cố gắng nhiều. Tới lúc đó, mong mọi người sẽ cùng nhau hỗ trợ nó.”

Người đàn ông kia liền cười khà khà vỗ vai Chu Kiến Hồng.

“Lão Chu à, ông cứ khiêm tốn. Mà tôi nói này, thằng nhóc này có bạn gái chưa? Nhìn con ông giỏi giang thế này, thật là muốn gả quách đứa con gái nhà tôi sang cho nó đấy.”

Chu Kiến Hồng nhìn ông ta một cái, nụ cười giả lả lại treo lên.

“Ầy, nó vẫn còn trẻ, sự nghiệp vẫn chưa ổn định. Với cả, tôi già rồi. Chuyện của lớp trẻ, cứ để chúng nó tự tính. Tôi không xen vào chi cho mệt người.”

Người kia nghe ra ý từ chối, cũng không để ý, cười cười hai tiếng rồi cũng biết điều không nói gì nữa. Ông ta cũng chỉ muốn thử một chút, thừa biết là lão hồ ly Chu Kiến Hồng sẽ không dễ dàng gì hùa theo lời nói của mình. Nhưng mấy hôm nay, mấy gia tộc khác xung quanh ông ta, nhà nào có con gái đều rục rịch lên kế hoạch với cậu Thái tử gia nhà họ Chu này, ông ta cũng không thể để người khác nẫng tay trên được. Thử một chút, không được thì mình cũng chẳng mất gì.

Trên kia sau màn chào hỏi, Chu Tử Hiên bắt đầu phổ biến đến các vấn đề chính. Nội dung xoay quanh chuyện nội bộ công ty, nhân sự, hướng phát triển mà anh đang muốn hướng tới trong tương lai, kế hoạch từ tổng quan đến chi tiết,...Cùng các cổ đông hội họp và thảo luận, buổi họp tưởng chừng đơn giản nhưng lại không hề đơn giản.

Đây là buổi họp sẽ để lại ấn tượng đầu tiên của Chu Tử Hiên đến các cổ đông và nhân viên trong công ty của mình, ngoài nói về những gì mình đã chuẩn bị, anh còn phải trả lời và thảo luận những câu hỏi được đặt ra. Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn là cái thái độ bình tĩnh đó, tiếp nhận từng câu hỏi, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi. Cuối cùng, đến khi gần tan làm, cuộc họp cũng đi vào hồi kết. Phải nói, đây là một cuộc họp kéo dài vô cùng lâu, nhưng trên gương mặt mỗi người tại hội trường lại không hề tỏ vẻ một chút chán nản nào cả. Chu Tử Hiên nhìn một lượt khắp phòng, hài lòng chào tạm biệt mọi người, kết thúc cuộc họp.

Ninh Dư đứng ở một góc mỉm cười nhìn người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt tràn ngập niềm tự hào cùng yêu thương. Người đàn ông này, vẫn luôn tỏa sáng như vậy. Người đàn ông vẫn luôn tỏa sáng này, hiện tại là bạn trai của cô.

Mà ở một góc khuất khác, cũng có một ánh mắt đang dõi theo sát sao người đang cất lại tài liệu trên sân khấu kia, cũng là cái dáng vẻ mê đắm không hề che giấu, còn lộ ra sự bất ngờ và sửng sốt. Mộc Hiểu Đồng đứng bên dưới sân khấu, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy Chu Tử Hiên không rời, cô ta không thể dứt ánh mắt mình đi nổi. Cô ta không ngờ Chu Tử Hiên lại thu hút tới mức này, chỉ riêng cái nhan sắc thôi đã làm cô ta muốn quỳ dưới chân anh rồi, còn có cái khí chất đó, sự tài giỏi đó, gia thế đó...Chu Tử Hiên cái người này, phải là của cô!

***

Chu Tử Hiên sau khi dọn dẹp xong tài liệu thì quay về phòng làm việc của mình, lúc mở cửa ra là anh đã thấy Ninh Dư ngồi ở bàn làm việc rồi. Theo sau anh là Quách My, Triệu Khang, Tô San cùng Mộc Hiểu Đồng. Lúc đi ngang bàn làm việc của Ninh Dư, Chu Tử Hiên đưa tay gõ cọc cọc xuống bàn cô, hơi khom lưng xuống ghé vào tai Ninh Dư nói nhỏ.

“Vào phòng anh.”